Chương 3: Bị đánh - Lãnh khốc kiên cường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi thật không phải ta Khinh nhi?"

.
.
.

Nhân giới, bốn năm sau...

Hôm nay bên trong tồi tàn biệt viện bất giác náo loạn, hỗn độn một bọn người xuất hiện, mà dẫn đầu là một tiểu nữ hài so với Vân Khinh không có nhiều chênh lệch tuổi tác. Nàng ta chính là Lạc gia ngũ tiểu thư-Lạc Tinh Nhi. Thân vận phấn y thêu hồng điệp, tóc đen búi to hai bên đầu, trâm ngọc lộng lẫy đẹp mắt. Dung mạo không có gì đặc biệt cũng không quá xinh đẹp ngoại trừ nốt ruồi đỏ dưới mắt phải, ném ánh mắt hung ác cùng khinh thường hướng phía Vân Khinh. Biệt viện của nàng vốn đã rất tồi tàn, Lạc Tinh Nhi kia cùng hạ nhân vừa đến liền muốn hơn nữa hoang tàn đổ nát. Mà Vân Khinh không hiểu vì sao lại nằm trên đất, y phục rách rưới, máu vươn khắp y phục, thân thể còn lưu lại vết tích của trường tiên

"Tiểu tiện nhân, hôm nay bản tiểu thư trong lòng vui vẻ chỉ đánh ngươi 20 tiên. Nhưng lần sau sẽ không may mắn như vậy" Lạc Tinh Nhi xoay người, ném trường tiên cho hạ nhân bên cạnh xong nhanh chóng rời đi

Người vừa đi khỏi nha đầu Vân Đóa liền chạy đến. Vừa rồi nếu không phải một bọn hạ nhân khống chế, nàng nhất định không để chính mình tự gia tiểu thư bị đánh thành như vậy. Vân Đóa toan chống đỡ lấy thân thể của Vân Khinh, hai má đẫm lệ không có cách nào dừng: "Tiểu thư tiểu thư, ngài không sao a? Ngũ tiểu thư cũng thật quá độc ác rồi, làm sao lại tàn nhẫn đối ngài ra tay đâu. Ngài dù sao cũng là..."

"Nàng trong mắt nếu có ta vì tam tỷ mấy năm nay đã không biến ta thành cái này bộ dạng" Vân Khinh thần sắc lạnh như băng, ánh mắt còn mang theo tia u lãnh chán ghét, khó có thể mà tưởng tượng tiểu nữ hài như nàng lại có loại thần thái này. Nha đầu Vân Đóa vừa nhìn thấy trong lòng liền một trận kinh hách, thần thái này cũng không phải là lần đầu nàng nhìn thấy vậy mà lúc nào cũng cả kinh, nhìn vào ánh mắt Vân Khinh nàng có thể nhìn thấy rõ bá khí cuộn trào sâu thẳm bên trong, cuồng vọng cùng sự uy nghiêm

Nhưng mà càng nhìn Vân Đóa càng thêm nhiều thương tâm, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống, nàng tự gia tiểu thư mấy năm nay đều như vậy một người chịu đựng, đau đớn bao nhiêu cũng không khóc lấy một tiếng. Các di nương, các thiếu gia cùng tiểu thư đều chán ghét, còn lão gia một chút cũng không để tâm đến, hại nàng có khổ tâm có ủy khuất cũng không thể giải bày: "Tiểu thư, là Vân Đóa vô dụng. Là Vân Đóa không có cách bảo hộ ngài thật tốt, đã phụ sự kỳ vọng của phu nhân cùng Nhan ma ma, các nàng ở cửu tuyền linh thiêng nhất định sẽ rất oán trách nô tì"

"Ngươi căn bản không có kia năng lực bảo hộ cho ta" lại nói đột nhiên trầm xuống im lặng, thật ra đây không phải lời Vân Khinh muốn nói nhưng mỗi lúc lên tiếng lại chẳng thể có mấy câu thân thiết. Thật ra nàng muốn nói chính là không thể trách Vân Đóa, nàng ta tuệ căn quá thấp mới không thể tu luyện cho nên cũng không thể bảo hộ cho Vân Khinh, mấy năm qua cũng là nhờ có nàng ta bên cạnh mới có thể sống tốt, nếu không Vân Khinh sớm bị bọn người kia khi dễ đến chết đi rồi

"Tiểu thư, nếu ngài cũng giống bọn hắn thiên phú, hiện tại cũng không bị xem thành phế vật mà khi dễ, còn có lão gia cũng sẽ không... Tiểu thư, Vân Đóa hội cảm thấy thương tâm" Vân Đóa trầm mặt, hai mắt ẩm ướt, khăn tay cũ kỹ thấm nước chạm đến vết thương trên người Vân Khinh tuyệt đối là nhẹ nhàng nhất, tựa như không muốn gây ra thêm bất cứ loại đau đớn nào nữa

Vân Khinh nằm trên giường, thân thể đau buốt vẫn không than thở một tiếng, mắt lạnh khẽ rơi trên người Vân Đóa: "Đóa nhi, nhiều như vậy năm, người vẫn là một lòng trung thành bên cạnh ta một cái phế sài?" Vân Đóa bị lời này của nàng làm cho dừng lại động tác, tay có chút run rẩy, ánh mắt kinh ngạc nhìn Vân Khinh. Tiểu thư vì sao lại như vậy hỏi, có phải hay không đã không còn cần nàng nữa, có phải bởi vì nàng đã không thể bảo hộ được tiểu thư. Không tốt, nếu như tiểu thư thật sự không cần nàng, nàng phải làm sao đây, nàng hội sợ hãi điều này: "Tiểu thư, ngài là không cần Vân Đóa nữa sao? Tiểu thư, nô tì không phải bởi vì Nhan ma ma ủy thác cũng không bởi vì thương hại mà tại ngài bên người, cầu xin ngài đừng bỏ rơi nô tì, nô tì là thật lòng thật dạ muốn ở bên cạnh tiểu thư. Ngài nếu không cần cũng xin ngài đừng đuổi Vân Đóa đi, nô tì chỉ cần bên cạnh hầu hạ ngài liền có thể mãn nguyện"

Nhìn Vân Đóa khóe mắt ửng đỏ, hai má đẫm lệ quỳ dưới đất khiến Vân Khinh trong tâm nổi lên một trận cảm động. Nha đầu này thật sự quá trung tâm, mặc kệ Vân Khinh có hay không là phế vật nàng vẫn một lòng một dạ, trước nay cũng chưa có một lời than thở hay oán trách. Nhìn nàng, Vân Khinh lại nhớ đến đám tiểu yêu. Thở hắt một tiếng, Vân Khinh hướng nha đầu kia một cánh tay: "Có hay không tại ta tin tưởng?"

"Tiểu thư, Vân Đóa tất nhiên tin tưởng ngài, bất luận là cái gì, là đúng hay sai cũng triệt để tin tưởng ngài" Vân Đóa tiến đến, nhẹ nhàng nắm lấy tay Vân Khinh nhưng nhìn thấy mâu quang nàng khẽ nhíu liền buông lỏng lực lượng, hội không thể gây thêm đau đớn cho tiểu thư nữa: "Như vậy hảo. Đóa nhi, chịu thêm ít nữa ủy khuất, chỉ một chút nữa thôi. Một đoạn thời gian nữa, ta nhất định không để kẻ khác ức hiếp cùng khi dễ chúng ta, càng không để bản thân chịu thêm vũ nhục nào"

"Tiểu thư, ngài..."

"Hết thảy trên dưới Lạc gia phủ này có một ngày ta để bọn chúng nhìn thấy, cái gì là thiên phú? So với bọn hắn đương nhiên còn biến thái hơn" Vân Khinh ánh mắt tràn đầy lãnh khốc cùng kiêu ngạo, việc này thật sự khiến Vân Đóa kinh hách. Tiểu thư nàng nói là thật sao? Như vậy chứng tỏ nàng không thật sự phế sài đi, nhưng mà khảo nghiệm bảy năm trước thạch đầu hình như không có phản ứng gì, lẽ nào là do tiểu thư thiên phú vẫn chưa xuất hiện cho nên mới...

Vân Đóa vui mừng đến chảy nước mắt, nụ cười rạng rỡ cũng thật có chút khó coi. Nhìn nha đầu trước mặt, Vân Khinh khẽ thở dài một tiếng: "Nha đầu ngươi vì sao luôn dễ dàng mau khóc, lập tức cho ta lau đi khó coi trên mặt. Cũng nhớ cho rõ lời này, bên cạnh ta không cần loại yếu đuối mau nước mắt, như vậy phế vật Vân Khinh ta tuyệt đối không cần đến. Muốn đi theo ta nhất định muốn mạnh mẽ, kiên quyết"

"Ân, Vân Đóa minh bạch"

"Về sau cũng không cần một tiếng nô tì hai tiếng cũng nô tì, trực tiếp gọi ta Vân Khinh liền hảo"

"Làm sao có thể a??" Vân Đóa sợ hãi nhìn nhìn Vân Khinh, muốn nàng gọi tiểu thư tên, này không bằng cho nàng nhanh chút tử

"Đó là ta mệnh lệnh, có ta tại phía sau bảo hộ, kẻ nào dám dị nghị ngươi trực tiếp tấu không cần nể mặt liền là" hảo lưu manh điểm, như vậy lời nói cũng có thể nói ra, nàng Vân Khinh lưu manh ngoại trừ còn là lưu manh đâu

Sắc trời nhanh chóng biến đổi, màn đêm khẽ rũ xuống che khuất một mảnh trời tối đen, gió thổi qua se lạnh, cũng vô tình quanh quẩn bên tiểu tâm can một người. Tiểu nữ hài khôi y cũ nát ngồi trên cửa sổ, bộ dạng thư thái hưởng thụ, gió khẽ luồng qua từng sợi tóc đen tuyền rơi tán loạn. Cửa phòng bất giác mở ra, một tiểu cô nương so với tiểu nữ hài kia có chút lớn tuổi hơn tiến vào, trước ngực ôm theo một khối vải: "Vân, Vân Khinh, ta vừa đến nhà bếp trộm được mấy cái bánh bao, nhân lúc còn nóng liền ăn đi thôi"

Lần đầu tiên gọi quá tiểu thư tên, còn có chút ngập ngừng, bất quá chỉ có bọn họ riêng tư thời điểm nhiều chút gọi liền hảo

"Đóa nhi, thổi cho ta một khúc" Vân Khinh khẽ lên tiếng không xoay đầu, cũng không để tâm đến bánh bao Vân Đóa đã mang đến

"Ân"

Vân Đóa đưa lên bạch ngọc tiêu thổi thành một khúc. Vân Khinh khép mắt cảm thụ, môi nhỏ khẽ mở, thanh âm tràn đến hòa hợp cùng tiếng tiêu. Cô độc, thê lương, thương tâm, cảm xúc đan xen cùng rối loạn một phen khiến cho người ta nghe thấy đều phải đau lòng mà rơi lệ

"Một cõi mộng mị ngập hoa
Là phút tương phùng ngắn ngủi giữa chúng ta
Triền miên đầy tâm sự
Lệ yên chi nghẹn ngào nơi cổ họng
Lặng nghe tiếng gió vi vu lòng đau
Nỗi buồn cùng hồi ức khắc vào vầng trăng khuyết tàn
Sầu tư mãi âm thầm khó trùng phùng
Chìm trong mộng người say
Kiếp này đã thôi tìm kiếm
Thanh xuân chớm phai tàn, thở than
Cô đơn hóa thành cuộc vui qua rồi
Chỉ còn hoa cũ mộng khờ
Cô đơn vẽ nên bức tranh tĩnh mịch đợi mong
Do ta là người vô tâm
Thâm tình không hiểu người tiều tụy
Nhạt nhòa trong cơn mơ
...
Kiếp này đã thôi tìm kiếm
Thanh xuân chớm phai tàn, thở than
Cô đơn hóa thành cuộc vui qua rồi
Chỉ còn hoa cũ mộng khờ
Cô đơn vẽ nên bức tranh tĩnh mịch đợi mong
Do ta là người vô tâm
Thâm tình không hiểu người tiều tụy
Nhạt nhòa trong cơn mơ
...
Mỗi cõi mộng mị ngập hoa
Là phút tương phùng ngắn ngủi liệu có đến
Triền miên đầy tâm sự
Lệ yên chi nghẹn ngào nơi cổ họng
Lặng nghe tiếng gió lòng đau
Nỗi buồn cùng hồi ức khắc vào vầng trăng khuyết tàn
Sầu tư mãi âm thầm khó trùng phùng
Chìm trong mộng người say"

Thân thể sau khi bình phục, Vân Khinh mỗi ngày đều âm thầm xuất phủ tiến vào Uyển Tây Sâm Lâm tìm dược vật, tự mình tôi luyện thân thể

.......

Phân chia bậc huyền sư: có hết thảy 13 cấp

Huyền võ, huyền sĩ, huyền phong, huyền giai, huyền hồn, huyền nguyên, huyền địa, huyền tôn, huyền hoàng, huyền vương, huyền đế, huyền thiên, huyền thần

Huyền sư tấn cấp thành: sơ cấp, trung cấp, linh cấp, đình phong. Quá trình tấn cấp càng cao càng chậm chạp

Ngoài ra còn có hung thú, thực lực của một hung thú được tính theo: trăm năm, ngàn năm, vạn năm, thập vạn năm

Luyện dược sư rất ít cho nên đây là cao quý nhất chức nghiệp. Huyền giả muốn trở thành luyện được sư không ít nhưng đáng tiếc, thiên phú không có, mà huyền giả kẻ nào cũng muốn trở thành đệ tử của luyện dược sư cùng hỗ trợ. Luyện dược sư có các cấp bậc: phong giai, phàm giai, hồn giai, nguyên giai, địa giai, hoàng giai, đế giai, thiên giai và thần giai
.......

Hai tháng sau...

"Lạc phế vật, nếu còn sống lập tức lăn ra đây cho bổn tiểu thư" vừa mới yên tĩnh được hai tháng, Lạc Tinh Nhi lại kéo một đám hạ nhân đến gây náo loạn

"Lạc Tinh Nhi, ngươi đến đây là lại muốn gây ra loại phiền phức gì?" người còn chưa thấy đâu đã nghe thấy thanh âm lãnh khốc vang vọng khắp tồi tàn biệt viện, thanh âm tràn đến mang theo khí lạnh bức người làm cho Lạc Tinh Nhi nhóm người không tự chủ liền bất giác lui về sau mấy bước. Này cũng quá quỷ dị rồi

"Còn dám dọa người, các ngươi lập tức tiến vào mang tiểu tiện nhân ra cho ta"

Hạ nhân nhận lệnh nhanh chóng hung hăng đạp cửa xông vào trong, cửa vừa mở ra ngay lập tức đóng lại, bên trong một mảnh tối đen, bọn hạ nhân nhất thời không nhìn thấy thứ gì liền loạn thành một trận. Gặp quỷ a, trong góc tối hiện lên một đôi lãnh huyết tinh quang, kỳ lạ hơn chính là bên mắt trái lại chập chờn màu lam ngọn lửa, nhìn qua có chút quỷ dị cùng đáng sợ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro