Chương 5: Sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'ba~' vang lên một thanh âm thanh thúy, Oanh Diệp ngã trên đất, hai tay bưng má trái ửng đỏ, khóe miệng còn vươn lại tơ máu, tình huống này nhìn qua tựa như rất quen mắt. Chỉ là... Vân Khinh còn chưa kịp ra tay đã bị kẻ khác tranh mất, mà người này không ai khác chính là nam nhân gia chủ kia

"Lão, lão gia... người vì sao lại đánh ta?" Oanh Diệp ngây ngốc nhìn nam nhân cao lớn trước mặt, vì sao tình huống lại không như ả tính toán a? Vì sao Lạc Phi Thanh lại ra tay với ả mà không phải Vân Khinh. Mà chính Mộ Tư Nguyệt cùng Vân Tâm cũng không thể hiểu rõ loại tình huống này

"Ngươi dám khi dễ nữ nhi của ta?"

"Lão gia, ta không có"

"Vân tâm, ngươi nói cho qua cho các nàng nghe một chút"

"Nua, lão gia. Đại phu nhân, Vân Tâm biết người đối đãi với tiểu thư rất tốt, nhưng người có biết tiểu thư vì sao tức giận, ngươi có biết tiểu thư đã trải qua những chuyện gì? Từ sau khi khảo nghiệm phát hiện tiểu thư không có thực lực, các người liền không đoái hoài gì đến tiểu thư, cho nên tiểu thư liền bị hết thảy trên dưới Lạc gia phủ này khi dễ thành một dạng phế vật không hơn không kém. Biệt viện cũ nát này cũng là người ban cho, tiểu thư mỗi ngày ăn không no, ngủ không đủ giấc, so với nha hoàn cũng không bằng, cơm thừa canh thiêu, y phục cũ nát ố vàng. Sống vốn đã không được tốt còn bị người ta khi dễ"

"Vân Tâm" Vân Khinh lãnh lẽo trừng mắt Vân Tâm, thanh âm mang theo mấy phần tức giận, nhưng nha đầu này bởi vì uất ức của tiểu thư cho nên nhân lúc này có thể nói liền nói ra hết tất cả, sau đó nàng sẽ tình nguyện hứng chịu tức giận của tiểu thư

"Tiểu thư, hôm nay bất kể là thế nào, Vân Tâm cũng sẽ nói ra hết, Vân Tâm thật sự không muốn nhìn thấy tiểu thư chịu khổ thêm nữa. Tiểu thư vốn có thể yên ổn sống qua ngày trong biệt viện tồi tàn này, nhưng phu nhân các nàng sao có thể dung túng cho các thiếu gia, tiểu thư cùng đến vũ nhục tiểu thư. Trên người của tiểu thư có chỗ nào không phải là thương thế do bọn họ gây ra. Còn có ngũ tiểu thư, nếu không phải phía sau có người bao che dung túng có thể hay không hóng hách cuồng ngạo. Lúc 6 tuổi vì nhìn thấy tiểu thư lớn lên dung mạo có phần xinh đẹp hơn liền dùng thủ đoạn ti tiện hủy dung của tiểu thư. Nàng ta hiện tại bị tiểu thư phế đi tu vi thì sao, nói khó nghe một chút chính là quả báo nàng ta sớm muộn phải nhận, sao có thể trách tiểu thư, tứ phu nhân đến cả nữ nhi cái gì quản cũng không xong vậy thì để tiểu thư dạy dỗ một chút đi. Tiểu thư lúc trước cái gì cũng chịu đựng, cho dù là một giọt lệ cũng không rơi xuống, thương tâm chồng chéo lên nhau nhiều đến đếm không hết" dù cho có kể đến mấy ngày mấy đêm cũng không có cách kể hết tội của bọn họ cùng đau khổ tiểu thư đã phải chịu đừng, Vân Tâm nước mắt tràn xuống hai má, hai mắt ửng đỏ nhìn đến thương tâm

Mộ Tư Nguyệt hai mắt ứa lệ nhìn Vân Khinh, còn Lạc Phi Thanh trên mặt biểu hiện thập phần tức giận, điều này nàng thật sự không có trong dự liệu của nàng, sau đó còn kinh ngạc hơn chính là mấy lời của Lạc Phi Thành nói với nàng: "Là kẻ nào nói ta bỏ mặc chính mình nữ nhi? Ta lúc nào là bỏ mặc nàng, các ngươi chiếu cố nàng cũng thật quá tốt đi"

"Bọn họ nếu thật sự chiếu cố tiểu thư thì chính là dạng chiếu cố này đây" Vân Tâm bất mãn nói, trong lòng cũng có một chút oán trách bọn họ nhưng bất quá lão gia cùng đại phu nhân, còn có đại thiếu gia và nhị thiếu gia đối với tiểu thư nàng tuyệt đối không tệ

"Ngươi đâu, lập tức đến ném Oanh Diệp cùng Lạc Tinh Nhi vào lao cho ta. Lúc trước là kẻ nào ở trong phủ dám khi dễ tam tiểu thư đều kéo ra đánh 30 đại bảng cho ta" Lạc Phi Thanh phất tay hiệu lệnh, hơn 20 ảnh vệ ngay lập tức xuất hiện thi hành. Có thể nói Lạc gia phủ ngày hôm đó một trận gà bay chó chạy, còn là kinh động cả Uyển Tây thành

Ba ngày sau...

Buổi tối, đêm thanh tĩnh cô tịch, gió lạnh vô tình quét qua biệt viện tồi tàn. Bên trong tư phòng le lói chút ánh sáng yếu ớt, Vân Khinh ngồi trên cửa sổ, bên cạnh là Vân Tâm giúp nàng chải qua mái tóc đen xõa dài, mắt lạnh quét vào không trung. Môi nhỏ hé mở, tràn ra một đạo thanh âm lạnh lẽo: "Ngươi còn định đứng bên ngoài đến khi nào"

"Tiểu thư, người đang nói gì a? Chẳng lẽ ở bên ngoài có người?" Vân Tâm mắt nhỏ mở to nhìn Vân Khinh, nhưng mà chờ đợi một lúc lâu cũng không nghe nàng trả lời mới tò mò đi ra ngoài. Lúc nàng mở cửa liền kinh ngạc: "Lão, lão gia?"

Vân Tâm tránh đến một bên nhường lối cho Lạc Phi Thanh tiến vào nhưng chờ đợi đến nửa ngày lại nhìn thấy ở chỗ hắn không có lấy một chút động tĩnh nào liền lo lắng: "Lão gia, người làm sao vậy? Vì sao không đi vào, người không phải đến thăm tiểu thư đi?" Lạc Phi Thanh yên tĩnh đứng một chỗ không đáp lại khiến Vân Tâm càng thêm sợ hãi

"Tùy tiện" Vân Khinh một lúc lâu mới lên tiếng, mà Lạc Phi Thanh lúc này mới có phản ứng, động tác dứt khoác đi vào bên trong. Thì ra không phải hắn có vấn đề mà là hắn đối với nữ nhi này rất rất sủng ái, còn là loại sủng ái lớn đến ngu muội, hắn là đến thăm nàng một chút nhưng không muốn miễn cưỡng nàng, chỉ cần nàng không nguyện ý hắn tuyêt đối không tiến vào hay đến gần nàng

"Tiểu Khinh nhi, ta..." Lạc Phi Thanh định lên tiếng nhưng lời vừa đến cửa miệng lại bị nuốt ngược vào bên trong. Thật ra hắn có rất nhiều lời muốn nói với nàng nhưng mà vừa lúc nhìn thấy bộ dạng tiều tùy của nàng khiến hắn trong lòng nổi lên một trận thương tâm, là hắn có lỗi với nàng. Bảy năm trước nếu hắn không có cái quyết định kia thì hiện tại nàng đã không có cái bộ dạng ngày hôm nay, còn có thể sung túc sống như những người khác, cũng sẽ giống như Lạc Vô Thiên và Lạc Vô Trần được bồi dưỡng tại Thiên Y học phủ

"Có chuyện?" Vân Khinh hơi nghiêng đầu, một chút cũng không liếc mắt nhìn Lạc Phi Thanh

"Tiểu Khinh nhi, thật ra bảy năm trước lúc ngươi khảo nghiệm đã xảy ra một số chuyện"

Ngày khảo nghiệm huyền giả bảy năm trước...

Tiểu nữ oa 3 tuổi phấn nộn đáng yêu được một nam nhân ôm trong ngực, kẻ này chắc hẳn là Lạc Phi Thanh, mà tiểu nữ oa kia chính là Vân Khinh. Vân Khinh thần sắc lạnh lùng an ổn không chút động tĩnh trong ngực Lạc Phi Thanh, ai có thể tin một tiểu nữ oa lại có loại thần sắc này, tựa như nàng có thể làm kẻ khác hóa thành băng khi nhìn vào. Bên trong căn phòng trống rỗng chỉ có một cái bàn, mà trên bàn chỉ có một khối thủy tinh hình tròn. Lạc Phi Thanh đặt Vân Khinh đứng trên một cái ghế, trước khi lui đến một bên còn căn dặn qua mấy thứ, chỉ thấy Vân Khinh gật đầu một cái sau đó làm theo. Tay nhỏ đặc lên thạch đầu còn chưa đến một cái chớp mắt đã phát ra ánh sáng mờ nhạt, sau đó ánh sáng càng lúc càng rõ ràng, chính là một màu đỏ, ánh sáng tỏa ra còn mang theo chút khí nóng của thuộc tính hỏa, độ thuần khiết còn đạt đến mười phần năng lực. Màu đỏ không có gì đặc biệt, ở phiến đại lục này huyền lực màu đỏ nhiều vô số, loại người này không thích hợp để tu luyện, dù tu luyện tốt đến mấy cũng không có thanh tựu, nhưng có thể thuần khiết đến như vậy thì...

Huyền giả năng lực mạnh hay yếu được xác định trên màu sắc từ đỏ-cam-vàng-lục-lam-tím, màu tím thể hiện năng lực mạnh nhất của huyền giả thiên phú thiên tài nhưng mà khảo nghiệm thạch đầu của Vân Khinh rất kỳ lạ, lúc bắt đầu còn tưởng chỉ là màu đỏ, màu yếu nhất của thực lực huyền giả nhưng qua một lúc, màu đỏ lại liên tục chuyển màu đến màu tím, sau đó không còn nhìn thấy gì nữa. Bọn họ còn tưởng là thạch đầu có vấn đề nhưng khi kiểm tra lại liền phát hiện thạch đầu vẫn đang hoạt động. Lúc đó cho dù là người nào cũng hết sức kinh hách, thì ra không phải khảo nghiệm đã kết thúc mà ánh sáng tỏa ra từ thạch đầu đã hóa thành vô sắc, còn là vô sắc thuần khiết nhất mà bọn họ từng biết đến trong lịch sử

Sau đó để chắn chắn sự việc, giám khảo đã cho tiểu nữ oa kiểm tra tinh thần lực, tinh thần lực rót vào thạch đầu thật mạnh mẽ, liên tục rót vào lại giống như không có điểm dừng. Một khắc sau, thạch đầu đạt đến giới hạn không chịu được liền vỡ nát thành bột phấn. Hết thảy mọi người đều một trận chấn động, thiên tài, không nàng là tuyệt thế thiên tài khó tìm thấy. Biến thái, quá mức biến thái, khiến họ kinh ngạc hơn chính là tiểu oa nhi một chút kích động cũng không có, trên mặt duy trì lạnh nhạt, tựa như chuyện vừa rồi chẳng là gì trong mắt nàng. Tiểu oa nhi này còn là người sao, phi thường bình tĩnh như vậy so với người bình thường ai có thể làm được

Lạc Phi Thanh lúc này trong lòng kích động cỡ nào, thì ra nữ nhi của hắn lại là tuyệt thế thiên tài chưa từng có trong lịch sử của phiến đại lục này. Hắn haha cười lớn một tiếng sau đó tiến đến ôm Vân Khinh vào lòng, nhưng vui vẻ đôi chút lại thấy hắn trầm mặt một trận lo lắng, bàn tay lớn ôn nhu sủng nịnh xoa xoa đầu nàng: "Tiểu Khinh nhi, mặc kệ ngươi có phải hay không là tuyệt thế thiên tài gì đó ngươi vẫn là bảo bối của phụ thân. Chỉ là, ngươi hiện tại vẫn chưa trưởng thành, nếu năng lực bị bại lộ, các thế lực khác sẽ đánh chủ ý lên ngươi. Tuy rằng Lạc gia chúng ta rất có thế lực trên phiến đại lục này nhưng mà... Tiểu Khinh nhi, dù rằng không muốn nhưng phụ thân là thân bất đắc dĩ, hi vọng ngươi đến một ngày nào đó sẽ hiểu rõ việc phụ thân ngày hôm nay đã làm"

Vân Khinh khẽ nhíu mày nhìn Lạc Phi Thanh, nàng nhận thức rõ ý tứ của hắn, nhưng còn chưa kịp phản kháng lại đã bị hắn triệt để mang đoạn ký ức này khóa lại

Hiện tại...

"Tiểu Khinh nhi, phụ thân hội bất đắc dĩ"

"Cho nên ngươi mới cố ý sắp xếp mang ta đến một chỗ tràn ngập linh khí" Vân Khinh cười lạnh, vậy mà không nhận ra có kẻ dụng thuật trên người mình, nàng bất giác trầm mặt không nhìn, thanh âm nhàn nhạt khẽ vang. Lạc Phi Thanh cùng Vân Tâm có chút kinh ngạc, nàng biết sao? Vậy ra ngay từ đầu nàng đã nhận ra, thì ra nàng hiểu rõ dụng ý của hắn, thì ra mấy năm qua nàng vẫn luôn nhẫn nhịn, tự mình chịu bao nhiêu ủy khuất bao nhiêu khi dễ cùng vũ nhục chính là muốn âm thầm tiến vào con đường huyền giả của ngày hôm nay

Lạc Phi Thanh tiến đến, hai tay to lớn nhẹ nhàng kéo nàng vào trong ngực, Vân Khinh muốn phản kháng lại không có cách

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro