Chương 6: Nghênh đón lão gia chủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Khinh khẽ nhíu mày, muốn vươn tay tách ra nhưng thoáng chốc ngừng lại, rên vai rơi xuống nóng hổi cùng ướt át xen lẫn mùi mặn chát. Lúc này nàng mới nhận ra, Lạc Phi Thanh hai vai run run, hắn làm sao lại khóc, là bởi vì nàng sao: "Tiểu Khinh nhi, thật xin lỗi, đều do phụ thân không tốt hại ngươi chịu khổ nhiều như vậy. Ngươi an tâm, hiện tại sự việc đã được giải quyết, về sau chỗ dựa của ngươi không chỉ có phụ thân, là kẻ nào muốn khi dễ ngươi phụ thân lập tức đánh hắn nở hoa cho ngươi. Tiểu Khinh nhi, không nên trách Tư Nguyệt, nàng từ đầu chí cuối đều xem ngươi như chính mình nữ nhi" Vân Khinh hai mắt lưu chuyển phức tạp, trong lòng rối loạn một cỗ cảm xúc. Nam nhân này vòng tay thật ấm áp, ở nơi hắn muốn tìm một chút giả dối cũng không có, cảm giác này lại rất giống với người đó. Vân Khinh hai mắt nặng trĩu, sau đó cũng không biết từ lúc nào thiếp đi

Buổi sáng tiết trời trong lành, gió nhẹ mát lạnh, có tiếng chim ríu rít bên cành. Vài tia nắng nhỏ xuyên qua khung cửa, trộm nghịch trên hàng mi cong cong tựa cánh quạt khẽ rung, lướt qua khuôn mặt tròn trĩnh phấn nộn. Mắt lam chậm rãi mở ra, trải qua nhìu năm Lạc Phi Thanh tựa như cho nàng một cỗ an toàn, còn nhớ đến nhiều đêm nàng luôn trằn trọc cảnh giác, vậy mà ở trong lòng hắn, nàng lần đầu tiên lại có thể say giấc như vậy

'đô đô đô' bên ngoài vang lên mấy tiếng sau đó truyền vào một thanh âm lạ lẫm: "Tam tiểu thư, người tỉnh a?"

"Người nào?" thanh âm lạnh lẽo truyền ra khiến nha hoàn bên ngoài không tránh khỏi run rẩy một trận

"Tam tiểu thư, ta là Linh Nhi. Vân Tâm tỷ ở chỗ đại phu nhân bận rộn nhiều thứ nên sai ta đến giúp tiểu thư chuẩn bị"

"Đi vào"

"Nua" Linh Nhi lúc này mới dám đẩy cửa tiến vào, mang chậu nước rửa mặt đến bên giường. Vân Khinh khẽ nâng mắt nhìn, nha đầu trước mặt trạc tuổi Vân Tâm, dung mạo khả ái, nhu hòa như nước. Chỉ là tuổi còn nhỏ thế nhưng thực lực hảo mạnh a, có thể ẩn nhẫn che đậy khí tức quả nhiên không thể xem thường. Bất quá, chỉ cần nàng ta yên phận nếu không dù là chút ý tứ nàng liền hảo hảo giáo huấn một trận. Xong lại đưa mắt nhìn khắp căn phòng, nàng hình như nhận ra nơi đây không phải chỗ ở của mình: "Ta làm sao lại ở đây?"

"Là lão gia đêm qua đưa người đến. Nơi này gọi là Vân viện, là nơi trước đây tam phu nhân từng ở, Vân viện vốn dĩ cũng là của tam tiểu thư. Còn vì sao đến hiện tại lão gia mới đưa người đến đây thì Linh Nhi không rõ"

"Hôm nay trong phủ có chuyện gì? Vì sao bên ngoài lại ồn ào như vậy?" Vân Khinh khẽ nhíu mày, nàng chỉ thích yên tĩnh, buổi sáng chỉ muốn ngủ thêm một chút nhưng lại bị bọn người bên ngoài ồn ào đánh thức

Linh Nhi có chút kinh ngạc, lão gia căn dặn mọi người phải yên tĩnh chuẩn bị tránh kinh động đến giấc ngủ của tam tiểu thư, nàng cũng âm thầm tiến vào Vân viện theo lệnh của đại phu nhân, bên ngoài khẳng định một chút ồn ào cũng không có nhưng tam tiểu thư vì sao lại nói thật ồn

"Lão gia nói các lão gia chủ hôm nay sẽ đến, còn nói bọn họ muốn gặp qua tam tiểu thư" Linh Nhi ôn hòa mỉm cười giúp Vân Khinh vận vào một bộ y phục

"Y phục này?" Vân Khinh nhìn bạch y thêu tuyết liên hoa màu lam trên thân, mấy năm qua chỉ mặc khôi y, hiện tại nhìn thấy bạch y liền có cảm giác thoải mái trước đây rồi: "Cái này là do đại phu nhân chuẩn bị cho người, thật ra là chuẩn bị từ năm ngoái nhưng đại phu nhân lại không thể mang đến cho tam tiểu thư, hiện tại không có hay không còn vừa thân"

"Làm sao?" trầm mặt

"Đại phu nhân vốn muốn có thêm một hài nữ nhưng sau khi hạ sinh nhị thiếu gia thân thể liền suy yếu không thể tiếp tục mang thai. Linh Nhi còn nhớ ngày tam tiểu thư được Nhan ma ma đưa về phủ, đại phu nhân liền vui vẻ khác thường, phu nhân vừa trông thấy tam tiểu thư đã yêu thích, về sau người chăm sóc tam tiểu thư cũng chính là đại phu nhân. Lúc trước khi mất, Nhan ma ma cũng đã ủy thác tam tiểu thư ở chỗ đại phu nhân nhưng mà..." Linh Nhi đang nói liền bị tiếng gõ cửa bên ngoài gián đoạn

"Tiến vào đi"

Vân Tâm đẩy cửa tiến vào, phía sau còn mang theo mấy người nữa: "Tiểu thư, hôm nay..."

"Đại phu nhân" Linh Nhi xoay đầu, vừa trông thấy người đã cúi người hành lễ, chỉ có Vân Khinh vẫn chung thủy im lặng ngồi trước bàn trang điểm, hai mắt hướng trên gương đồng liền có thể nhìn thấy người ở phía sau

"Tiểu thư, đại phu nhân nói muốn đến giúp người chuẩn bị mấy thứ cho nên..." Vân Tâm có chút lo lắng nhìn Vân Khinh, nàng thở dài một tiếng, biểu tình bất mãn nhíu mày: "Tâm nhi, ngươi đứng ngốc như vậy làm gì? Là muốn để ta mang bộ dạng này đi nghênh đón lão gia chủ?"

"Để ta giúp ngươi"

"Tùy tiện"

Nhận được sự đồng ý của Vân Khinh, Mộ Tư Nguyệt lúc này mới vui vẻ cầm lấy lượt gỗ trên tay Linh Nhi giúp Vân Khinh chải tóc, nàng trong lòng vui mừng đến muốn khóc. Lúc trước nếu không phải vì lệnh của Lạc Phi Thanh, Mộ Tư Nguyệt tuyệt đối sẽ không để Vân Khinh chịu nửa phần ủy khuất, nhìn thấy tiểu hài nữ trước mặt tiều tụy đến đáng thương hội khiến nàng thương tâm. Tuy rằng Vân Khinh không phải do nàng sinh ra nhưng nàng xem Vân Khinh như chính mình nữ nhi, từ nhỏ đến lớn đều là do một tay nàng chăm sóc, vậy mà... Nàng hộ hối hận, hối hận nếu năm đó lên tiếng phản đối quyết định của lão gia, có lẽ Vân Khinh hiện tại cũng có một cuộc sống sung túc, cũng không phải chịu khổ nhiều như vậy

"Vân Khinh, mấy năm nay ngươi sống thật vất vả, thân thể cũng gầy đi không ít, về sau ta liền bồi bổ cho ngươi, ngươi muốn gì chỉ cần nói một tiếng ta đều cho ngươi" Mộ Tư Nguyệt trầm mặt, đối với một nữ nhân khao khát có nữ nhi như nàng mà nói, Vân Khinh chính là món quà lớn nhất nhưng đáng tiếc, mấy năm này lại trở thành bất mãn khiến nàng cùng Vân Khinh không thể thân thiết như trước nữa. Đảo mắt nhìn Mộ Tư Nguyệt qua gương đồng, Vân Khinh tựa như hiểu ra mấy chuyện, thì ra nữ nhân này đối với nàng rất tốt vậy mà nàng một chút cũng không muốn tiếp nhận. Lại giống với cách nàng đối với Vân Ảnh, thật sự quá ích kỷ

"T, ta... Ta lúc trước sự tình cái gì cũng không hiểu rõ liền trách móc ngươi, cũng không biết ngươi có hay không còn yêu thương. Cái kia, thành thật xin lỗi, nương" Vân Khinh hơi ngẩng đầu khẽ xoay người, hai mắt thâm thúy nhìn vào Mộ Tư Nguyệt, nàng không phải loại người dễ dàng bày ra quá nhiều cảm xúc cũng không thể lại như lúc trước hối hận đối với Vân Ảnh. Lời này của Vân Khinh khiến cho Mộ Tư Nguyệt một trận kinh ngạc, còn là xúc động đến rơi nước mắt không thể kiềm chế, cũng không biết nên dùng lời nào để diễn tả vui mừng cho hết, nàng vươn hai tay ôm lấy thân ảnh nhỏ nhắn ốm yếu của Vân Khinh vào ngực, thỏa sức khóc: "Nha đầu, ta hội rất vui mừng, ta cũng đã có thể chờ được đến ngày ngươi gọi ta một tiếng nương, ta liền mãn nguyện không cầu gì hơn. Nữ nhi ngoan, từ giờ trở đi nương sẽ không để ai ức hiếp ngươi nữa"

Vân Khinh tựa cằm lên vai Mộ Tư Nguyệt, nữ nhân này cũng giống như Lạc Phi Thanh, mang đến cho nàng phi thường ấm áp. Trong lòng nàng dâng lên một cỗ xúc động, hai mắt càng long lanh hơn tựa như sắp khóc nhưng lại không có cách khóc được. Vân Tâm cùng Linh Nhi nhìn thấy một cảm cũng xúc động không hết, tam tiểu thư cuối cùng cũng không còn chán ghét đại phu nhân nữa, như vậy thật tốt, quá tốt a

Sân lớn ở đại viện...

Ngoại trừ Mộ Tư Nguyệt cùng Vân Khinh, người người đều có mặt đầy đủ, bọn họ lo lắng không biết để nơi nào cho hết. Lão gia chủ là người nghiêm khắc quy củ, trước nay chưa có ai dám không đến nghênh đón, vậy mà hai người kia một chút tăm hơi cũng không thấy đâu, khẳng định lần này sẽ bị lão gia chủ gia quy nghiêm phạt, nếu chỉ có hai người kia liền không nói, nhưng bọn họ nhất định liên lụy không ít

Giữa cảnh trời quang, một cỗ bá khí truyền đến hướng thẳng về phía Lạc gia phủ. Tiếp đến chưa đầy một cái nháy mắt liền thấy giữa không trung xuất hiện năm cái lão giả, y phục cùng râu tóc bay loạn trong gió. Khí tức mạnh mẽ cùng lực lượng bức người làm cho không ai dám ngẩng đầu nhìn, đến cả Lạc Phi Thanh cũng quỳ xuống hành lễ. Người đến chính là năm lão gia chủ của Lạc gia: Lạc Duật, Lạc Thiên Ngạo, Lạc Thiên Mộc, Lạc Mục Cận, Lạc Phong

"Cung nghênh lão gia chủ"

Vừa đúng lúc đó, Mộ Tư Nguyệt cùng Vân Khinh cũng ở sân lớn đại viện xuất hiện. Hết thảy mọi người không khỏi kinh hách một trận, đại phu nhân bảy năm qua luôn an phận thủ thường ở biệt viện ăn chay, mỗi ngày đều đơn giản một bộ khôi y, vậy mà hôm nay vừa xuất hiện liền trông thấy lục y thanh nhã, dung mạo xinh đẹp tươi tắn có sức sống hơn ngày thường

Bên cạnh còn đi cùng một tiểu hài tử 10 tuổi, thân vận bạch y thêu tuyết liên hoa màu lam. Thanh ti đen tuyền xõa dài, trâm ngọc tùy tiện xuyên qua búi tóc nhỏ trên đỉnh đầu, dung mạo tuy chỉ lộ ra một nửa nhưng đủ để nhân tâm chấn động, da mặt trắng hồng phấn nộn. Tinh quang màu lam sắc lạnh không chút ấm áp, lấp lánh ánh quang tựa như một bầu trời thu nhỏ vào đây, rèm mi cong dày khẽ rũ càng tăng thêm phần mị lực, mũi cao thanh tú, môi nhỏ đỏ hồng ướt át, gò má hồng hào tựa như hoa đào chớm nở. Hai bên thái dương lất phất vào sợi tóc tạo thêm phần mị hoặc cùng thần bí

"Lão gia chủ, chúng ta nghênh đón chậm trễ, mong người tha tội" Mộ Tư Nguyệt vừa đến liền quỳ xuống bên cạnh Lạc Phi Thanh, chỉ có Vân Khinh vẫn một thân băng lãnh kiêu ngạo, ngẩng cao đầu, không chút động tĩnh, hai mắt sắc lạnh thâm thúy nhìn thẳng vào năm cái lão giả phía trên. Mộ Tư Nguyệt nhìn thấy liền kinh hách nắm lấy vạt áo Vân Khinh giật giật mấy cái: "Khinh nhi, không nên vô lễ, mau quỳ xuống a"

"Nương, ta vì cái gì phải quỳ trước mấy cái lão đầu đây" Vân Khinh ngữ khí lạnh nhạt không đổi, thanh âm còn mang theo chút sát thương công kích đến mấy người lão giả nhưng đáng tiếc, thực lực của nàng so với bọn họ chỉ là ngọn cỏ yếu ớt

"Khinh nhi..."

"Nha đầu hỗn xược, nhìn thấy lão gia chủ còn không mau quỳ" Oanh Diệp ngẩng đầu quát, ánh mắt còn mang theo tia sát ý hướng Vân Khinh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro