Chương 7: Huyết mạch khảo nghiệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn chưa kịp vui mừng nhìn thấy Vân Khinh bị lão gia chủ giáo huấn liền 'ba ba' vang lên hai tiếng, hết thảy đều nhìn thấy Oanh Diệp mạnh mẽ bị đánh bay đến một thân cây sau đó thổ huyết ngã xuống

"Chúng ta còn chưa lên tiếng, ngươi lấy tư cách gì nói nàng" hai lão giả lục y lạnh lẽo tiếp đất đứng bên cạnh Vân Khinh, chán ghét cũng không muốn liếc đến ả ta một cái

"Ngu ngốc" Vân Khinh trong miệng tràn ra hai chữ, phía sau lại cảm nhận được mấy cỗ sát ý, bất quá nàng một chút cũng không muốn bận tâm đến. Muốn đối nàng thủ đoạn, còn không xem thử bản thân có hay không cái tư cách

Năm người kia ngoại trừ lão giả vận nguyệt nha đều ha ha cười mấy tiếng sảng khoái, hảo nha đầu đủ kiêu ngạo, rất có khí chất, thật giống bọn hắn năm xưa, không biết trên dưới. Bất quá... bọn hắn lại thích tính cách này của nàng, ngoại trừ Lạc Vô Thiên cùng Lạc Vô Trần, tôn nữ này bọn hắn hảo vừa ý. Đáng nói nhất chính là lão giả vận nguyệt nha, người này uy nghiêm bất phàm, lạnh lẽo xâm nghiêm. Bước chân nhẹ nhàng chạm đất tựa như không có gì nhưng xung quanh lại mạnh mẽ lay chuyển, ánh mắt nhìn Vân Khinh đặc biệt ôn nhu cùng thưởng thức

"Lão gia chủ, Vân Khinh tuổi còn nhỏ, hơn nữa mấy năm nay chỉ quanh quẩn trong biệt viện nên không hiểu rõ mấy loại quy củ. Mong lão gia chủ rộng lượng thứ tội cho nàng" Mộ Tư Nguyệt hướng mấy lão giả thỉnh cầu, tính cách này của Vân Khinh trước nay đều là như vậy, chỉ sợ sẽ khiến cho năm vị lão gia chủ bất mãn mà giáo huấn

"Hảo a, bọn ta cũng không phải có ý muốn làm khó nha đầu này, các ngươi cần gì phải khẩn trương như vậy"

"Tiểu Khinh nhi. Đến, hướng các gia gia hành lễ" Lạc Phi Thanh tiến đến, tay lớn ôn nhu xoa xoa đầu Vân Khinh

"Thứ nữ Lạc gia-Lạc Vân Khinh bái kiến các vị gia gia" Vân Khinh ôn thuận, hai tay chắp thành quyền trước mặt, hướng các lão giả cong eo

Thứ nữ, nha đầu này làm sao lại xưng thứ nữ, vì sao lại biến thành thứ nữ mà không phải đích nữ? Vừa rồi bọn hắn không phải nghe thấy nàng gọi Mộ Tư Nguyệt là nương sao? Nàng chẳng lẽ không phải cái kia nữ nhi của Mộ Tư Nguyệt?

Năm lão giả hướng Lạc Phi Thanh ý muốn hắn cấp một lời giải thích. Đại lão vuốt râu, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua. Lạc Phi Thanh lúc này mới thở dài, bất đắc dĩ giải thích qua một chút. Vân Khinh thật ra là nữ nhi của Lạc gia tam phu nhân-Vân Ninh, 10 năm trước bởi vì hãm hại của người trong phủ đã khiến nàng uất ức một phen bỏ đi lúc thân thể suy yếu. Vân Ninh ở bên ngoài lưu lạc mấy tháng, cuối cùng cũng khó khăn hạ sinh Vân Khinh nhưng đáng tiếc lại phải bỏ mạng. Nhìn nữ nhi đáng thương của hắn vừa chào đời đã mất nương, mà đại phu nhân-Mộ Tư Nguyệt lại rất có hảo cảm đối với Vân Khinh liền cấp đến cho nàng nuôi dưỡng. Cho nên nói Vân Khinh gọi Mộ Tư Nguyệt là nương nhưng nàng thân vẫn là một thứ nữ

Lạc Duật xoa xoa mi tâm, làm sao lại thật rắc rối. Sau một hồi suy nghĩ lại thấy Lạc Duật ôn nhu nhìn Vân Khinh, còn hướng nàng vui vẻ mỉm cười. Hắn biết được Mộ Tư Nguyệt không có nữ nhi, mà nha đầu này cũng nguyện ý gọi nàng là nương, vậy liền cấp nàng trở thành đích nữ đi

Lời vừa xuất ra liền ngay lập tức có kẻ phản đối, mà kẻ kia lại chính là Lạc gia nhị phu nhân-Kiều Liên Y. Ả ta hung hăng trừng mắt Vân Khinh, mà nàng đến liếc một cái cũng cảm thấy buồn chán. Còn hô to cái gì nữ nhi của ả mới chân chính đích trưởng nữ Lạc gia phủ, cái gì Vân Khinh không có tư cách nhận đích trưởng nữ, cái gì nàng dã nha đầu thân thế mờ ám không rõ ràng

Lạc Duật hừ lạnh một tiếng đã mang Kiều Liên Y dọa cho sợ xanh da mặt, tôn nữ này là bọn hắn nhìn trúng, cực khổ bao năm còn không phải một bọn thị thiếp bọn nàng hại sao. Lại dám ở trước mặt hắn nói tư cách, tôn nữ của hắn không có tư cách chẳng lẽ nữ nhi nàng có tư cách. Này đúng là không để bọn hắn vào mắt a

"Khảo nghiệm huyết mạch" Vân Khinh từ đầu đến cuối im lặng lúc này mới lên tiếng, lời này của nàng vừa xuất ra đã ngay lập tức đánh gãy suy nghĩ của nhiều người. Lạc Phi Thanh cùng Mộ Tư Nguyệt một chút lo lắng cũng không có, bởi vì bọn họ chọn tin tưởng huyết mạch trên người Vân Khinh tuyệt đối là của Lạc gia. Lại không giống như bọn người Kiều Liên Y cùng Oanh Diệp lại dương dương tư đắc, trong lòng âm thầm vui mừng cười trộm. Các nàng còn chưa đề nghị nàng đã lên tiếng, như vậy đến lúc khảo nghiệm trở ra phát hiện nàng không phải người của Lạc gia các nàng cao hứng giáo huấn một trận cũng không muộn. Mấy người lão gia chủ cũng không có ý phản đối, bất quá bọn hắn cũng muốn xem qua một chút, mặc kệ có phải hay không là người của Lạc gia, nha đầu này bọn hắn đều hảo hảo thu nhận là điều chắc chắn không cần bàn cãi

Không mất quá nhiều thời gian, thạch đầu khảo nghiệm được đưa đến giữa sân đại viện. Vân Khinh một thân bạch y không nhanh không chậm tiến đến chỗ thạch đầu, thủ pháp nhanh gọn mang chùy thủ cắt qua lòng bàn tay nhỏ nhắn. Máu tươi chảy xuống từ từ thấm vào thạch đầu, thời điểm máu bị hấp thụ, hồng quang cũng dần dần tràn ngập phía trên thạch đầu

Hồng quang chậm rãi tăng lên, càng lúc càng đậm màu, nhìn từ xa thạch đầu tựa như tràn ngập trong máu tươi. Sắc thái đỏ tươi mỹ lệ tản ra

Hai phần màu sắc...

Ba phần màu sắc...

Xung quanh không một ai dám rời mắt khỏi thạch đầu dù chỉ một chút, tâm tình cũng không tránh được khẩn trương

Hồng quang tăng lên sáu phần màu sắc... mức này ở Lạc gia xem như qua cửa, nhưng hồng quang vẫn không có dấu hiệu dừng lại, tốc độ còn nhanh hơn dần dần lấp đầy cả thạch đầu, ánh sáng phản chiếu càng lúc càng mạnh mẽ, còn bừng lên cả một góc trong Lạc gia phủ

"Khinh nhi" Mộ Tư Nguyệt nắm chặt tay Vân Khinh, nàng sớm đã hạ quyết tâm, mặc kệ kết quả khảo nghiệm huyết mạch như thế nào nàng nhất định cho Vân Khinh một địa vị cao ở Lạc gia. Nhưng tới giờ phút này, nàng cực kỳ khẩn trương...

Bởi vì khảo nghiệm huyết mạch không chỉ đại biểu cho địa vị ở Lạc gia, còn có huyết mạch truyền thừa, có liên quan đến truyền thừa qua các đời Lạc gia. Huyết mạch truyền thừa cũng yêu cầu huyết mạch rất cao, cho dù là Lạc Vô Thiên cùng Lạc Vô Trần là nhi tử dòng chính của Lạc gia cũng không thể đạt đến điều kiện này

Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc mặt mọi người đều đại biến, không dám tin tưởng vào chính mình đôi mắt nhìn thạch đầu, hồng quang đã lấp đầy thạch đầu tám phần màu sắc, mà mức độ này vừa đủ là mức độ Lạc Vô Thiên cùng Lạc Vô Trần đã đạt được. Nhưng hồng quang kia vẫn không dừng lại, mấy lão gia chủ không khỏi kích động đứng bật dậy, con ngươi vẫn đục chăm chú quan sát thạch đầu

Cho đến khi... hồng quang đã hoàn toàn lấp đầy thạch đầu

Cả người mấy lão giả giống như bị choáng váng, thật lâu cũng chưa hồi phục lại tinh thần. Hồi lâu, một tiếng cười dài vang lên: "Hahaha, Lạc gia chúng ta chờ đợi lâu như vậy cuối cùng cũng đã chờ được truyền nhân thuần khiết huyết mạch. Ta cũng có thể báo lại với lão tổ tông rồi" nhìn thấy Lạc Duật haha cười sảng khoái khiến hết thảy mọi người đều kích động

Làm sao có thể, Lạc gia chờ đợi cùng tìm kiếm cũng đã trôi qua ngàn năm đều chưa từng xuất hiện qua chuyện này. Lạc Vân Khinh một thân phế vật kia vậy mà là nhân có huyết mạch truyền thừa trong truyền thuyết của Lạc gia, nàng ta vậy mà làm nên kỳ tích lớn như vậy. Bọn người Kiều Liên Y cùng Oanh Diệp có muốn không tin cũng không được

Hừ, Vân Khinh chính là đã lường trước ngày hôm nay, khối thân thể này cùng Lạc gia chân chính huyết mạch đương nhiên sẽ có cái kia kết quả

"Hảo tôn nữ. Lạc gia chúng ta cuối cùng cũng có thể phát dương quang đại" Lạc Duật sống qua mấy chục năm chưa từng kích động như vậy, hắn nhanh nhanh tiến đến ôm lên Vân Khinh trong ngực, một bộ dạng cưng chiều vô hạn. Bốn người lão giả kia cũng không có khác biệt, lo lắng của bọn hắn bao lâu nay coi như được trút xuống hết thảy đi, mỗi ngày cũng không cần nhìn thấy bọn hắn gia đại ca chau mày ủ rũ cùng thở dài nữa, có thể khiến đại ca vui vẻ phấn chấn cũng chỉ có duy nhất điều này: "Tôn nữ tiểu bảo bối, về sau ngươi chính là tiểu gia chủ kế nhiệm của Lạc gia, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, cũng không sợ bị kẻ khác khi dễ. Có biết không?"

"Ân" Vân Khinh mặt dù không thể minh bạch hết thảy ý tứ nhưng nhìn thấy lão đầu lãnh khốc Lạc Duật vui vẻ như vậy chắc chắn là chuyện rất tốt, còn là cực kỳ tốt nên nàng cũng không mấy bận tâm. Về sau hỏi qua bọn hắn một chút cũng không muộn

"Phụ thân cùng các thúc thúc đi đường dài mệt mỏi, chi bằng có thể hay không ở lại phủ nghỉ ngơi mấy ngày?" Lạc Phi Thanh cúi người, hướng tay mời qua năm lão đi vào tiền sảnh

"Hảo, chúng ta cái gì cũng không gấp gáp, cũng muốn bồi cùng tiểu tôn nữ bảo bối mấy chuyện, liền ở lại phủ mấy ngày"

"Vậy ta lập tức sai người đi chuẩn bị"

"Đi đi" Lạc Duật phất phất tay áo, ánh mắt vẫn không rời khỏi Vân Khinh đang bế trên tay

Lạc Phi Thanh nhanh chóng rời đi, Mộ Tư Nguyệt cũng không có ý nán lại, bởi vì nàng biết các lão gia chủ là có chuyện muốn bàn cùng Vân Khinh, nếu nàng ở bên cạnh sẽ là rất bất tiện. Mấy người Kiều Liên Y cùng Oanh Diệp cũng nhanh nhanh thoái lui, các nàng nếu còn ở lại sợ chỉ tạo thêm rắc rối cho bản thân, bề ngoài luôn hề hề như không nhưng bên trong lại là một bụng hồ lô tính kế trên người Vân Khinh

Người vừa đi khỏi, Lạc Thiên Ngạo đã đi đến, ánh mắt thâm thúy nhìn Vân Khinh: "Tiểu tôn nữ, có phải hay không có kẻ khi dễ ngươi?" Vân Khinh không có ngạc nhiên, thần sắc vẫn như vậy lạnh nhạt nhưng tỏ vẻ ngây ngô hài tử nhìn bọn hắn. Nhanh như vậy đã biết được, xem như các nàng xui xẻo bị mấy lão đầu này giáo huấn, nhưng mà trò hay nếu nhanh chóng kết thúc sẽ rất nhàm chán, chi bằng nàng diễn một vở kịch hay, tạo ra chút náo nhiệt, đến lúc đó lôi ra kẻ vẫn luôn ở trong tối giật dây một thể cũng không muộn

"Tiểu tôn nữ, chúng ta cái gì cũng nhìn thấy rõ ràng, ngươi không nên che giấu nha. Ngươi nói xem là kẻ nào khi dễ ngươi, các gia gia liền giáo huấn bọn chúng lấy lại công đạo cho ngươi" Lạc Phong bộ dạng cưng chiều tôn nữ, ôn nhu vỗ vỗ đầu Vân Khinh, dám khi dễ tôn nữ bảo bội của bọn hắn, tội thật không thể tha thứ được

"Vậy liền phiền các gia gia ra tay một chuyến a" cánh môi khẽ nâng lên một đường cong, tiếu tựa phi tiếu, Vân Khinh hiện tại có bao nhiêu lãnh khốc cùng phúc hắc đều lộ cả trên mặt, thật khiến người ta không rét mà run. Bất quá, tính cách này của nàng thật khiến mấy cái lão đầu cực kỳ yêu thích

Đêm xuống, Vân viện vốn đều là chìm trong một mảnh tĩnh mịch lại bị nhân đến quấy nhiễu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro