Chương 8: Buổi tối náo nhiệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn hắn không nhiều không ít chỉ có bảy người, có hớp mắt một cái đã thấy mấy hắc y nhân đứng trong sân viện, bọn hắn mỗi người quanh thân đều trùng trùng sát khí. Hắc y nhân đứng giữa phất tay ra hiệu hai kẻ xông lên nhưng người còn chưa xuất đi đã kinh hách thu lại bước chân. Biệt viện yên tĩnh tưởng chừng hoang phế lại vang lên một thanh âm mang theo lãnh khí bá đạo: "Người đến vì sao lại gấp gáp, chi bằng lưu lại thưởng một khúc tiêu" sau đó lại truyền đến cao thấp một tiếng tiêu

Một khúc tiêu này kỳ thực nghe qua tựa như rất bình thường nhưng đến quá nửa lại nghe thấy trong sân tràn đến hai tiếng thét thê lương. Hai hắc y nhân toàn thân mềm nhũn, mạnh mẽ ngã xuống đất, mấy người bên cạnh không tránh khỏi một trận kinh hách cùng khiếp sợ. Khúc tiêu kia rõ ràng có vấn đề, nếu không đường đường là huyền nguyên sư cấp đình phong làm sao lại bị một khúc tiêu kia dễ dàng đánh chết, trừ phi người bên trong thực lực so với bọn hắn còn mạnh hơn

Tiêu dừng, không gian lại trở về một cảnh yên tĩnh, tư phòng cánh cửa nhẹ nhàng bị mở ra. Người bước ra lại là một tiểu nữ hài trên thân vận bạch y, trên tay còn mang theo bạch tiêu đùa nghịch, lại là hương thơm quỷ dị: "Ai nha, vậy mà chỉ chết có hai tên" thanh âm trong trẻo truyền đến nghe thật êm tai nhưng lạnh lẽo vô cùng, còn mang theo chút mỉa mai cùng thất vọng

"Người là kẻ nào?" năm tên hắc y nhân bất giác lui về sau mấy bước, bọn hắn nhận biết cường địch phía trước không hề đơn giản, một tiểu nữ hài làm sao lại có như vậy mạnh mẽ sát khí

"Người các ngươi muốn giết"

"Lạc Vân Khinh?"

Hắc y nhân lúc này mới kinh hách, bọn hắn quả thật nhận kim tệ của nhân đến giết chủ nhân trong nơi này viện, còn nói chỉ cần gặp lập tức giết không cần nhận nhượng nhưng thật không nghĩ đến người kia lại là một tiểu nữ hài. Này thật sự là nho nhỏ tiểu nha đầu sao, lời vừa nói ra tựa như rất nhẹ nhàng nhưng mang đầy sát khí muốn đòi mạng

"Lão đại, nữ nhân kia có phải hay không đã quá khoa trương? Chỉ là giết một con tiểu nha đầu làm sao lại cần đến chúng ta"

"Chớ khinh xuất, chúng ta đến bảy đã mất hai, chứng tỏ tiểu nha đầu không tầm thường"

"Là kẻ nào lá gan lớn muốn giết của chúng ta tiểu tôn nữ?" trong viện lại xuất hiện thêm năm thân ảnh, sát khí bên kia cũng vì bá khí của bọn hắn mà thoái lui mấy phần. Bọn người Lạc Duật vốn đang nghỉ ngơi trong viện cách Vân viện không xa bị hai tiếng thét làm cho tỉnh giấc, biết nàng có chuyện bọn hắn ngay lập tức chạy đến, thật không ngờ lại nghe được mấy lời kia. Lại nói bên ngoài xông vào không ít người, đèn đuốc sáng bừng cả một viện, bọn hắn cũng là giống năm lão đầu kia bị tiếng thét làm cho tỉnh giấc nên chạy đến chỗ này

Vân Khinh phía sau Lạc Duật khẽ nhíu mày, vừa rồi ngoài những người này ra nàng còn nhận qua một loại khí tức khác ở bên ngoài. Thật ra đêm nay nàng là muốn kéo kẻ chủ mưu kia ra, cũng không nghĩ đến bản thân lại làm kinh động đến thật nhiều người nên để hắn chạy mất, mà bọn người Lạc Duật bên cạnh cũng nhìn thấy rõ ràng biểu hiện ở nàng, bởi vì sự xuất hiện này của bọn hắn đã được nàng tỉ mỉ chu toàn sắp xếp

"Gia gia, tiểu Khinh nhi buổi tối buồn chán chỉ muốn thổi một khúc tiêu. Không có cẩn thận làm chết hai người của bọn hắn liền bị bọn hắn đòi giết a" Vân Khinh nấp phía sau Lạc Duật, bàn tay nhỏ nắm lấy vạt áo hắn nhẹ lay, tinh quang long lanh ngập nước, trên mặt thập phần đáng thương cùng ủy khuất, tựa như nàng thật sự bị người ta khi dễ

Lúc này mấy người có mặt trong tiểu viện không khỏi trầm mặt, hết thảy trên đầu đều là hắc tuyến, tiểu gia hỏa này quả nhiên đủ phúc hắc, nàng có thể hay không phúc hắc hơn nữa. Buổi sáng sau khi gặp qua nàng ai mà không biết nàng tính tình lãnh khốc kiêu ngạo không coi ai ra gì, bọn họ còn biết nàng tùy tiện ném ra ám khí đã có thể giết 10 tên gia đinh, cùng Lạc Tinh Nhi đường đường là huyền phong sư trung cấp lại bị nàng đánh phế tựa như đánh một con tiểu cẩu. Mà hiện tại nàng bày ra bộ dạng đáng thương kia ai không biết còn tưởng là thật

Khí lực ẩn tàn trong sát khí đủ biết bọn họ rõ ràng là huyền nguyên sư cấp đình phong, chỉ thổi một khúc tiêu liền làm chết hai người, nàng cũng thật quá khoa trương rồi, nhưng mà chuyện này cũng không phải là không có khả năng, hết thảy mọi người đều chưa biết qua cấp bậc thực lực của nàng

"Người đến là kẻ nào lại dám đòi mệnh của chúng ta tiểu tôn nữ?" Lạc Duật lúc này trong lòng một trận nộ khí, muốn giết tiểu tôn nữ, còn chưa hỏi qua bọn hắn có hay không cái đồng ý

"Chúng ta là thất đại sát thủ, phụng mệnh hành sự. Chỉ muốn thủ cấp chủ nhân của viện này"

Trong chớp mắt đã thấy Lạc Phong lao đến, một tay trụ tại yết hầu của hắc y nhân, tinh quang lạnh lẽo liếc qua một cái đã khiến bọn hắn toàn thân run rẩy: "Lá gan cũng thật không nhỏ. Nói, là kẻ nào sai khiến các ngươi?"

Hắc y nhân bị tóm lấy yết hầu không khỏi run rẩy, hắn hôm nay ra ngoài làm nhiệm vụ không có xem ngày a, làm sao lại xui xẻo đụng phải một đám cường giả thế này. Hắn còn đang lo sợ không biết nên làm gì, bất giác ánh mắt đảo qua đám người phía sau liền nhìn thấy các nàng Kiều Liên Y cùng Oanh Diệp cũng xuất hiện. Vừa trông thấy người, hắn liền tức giận, tay không vươn đến đã mang các nàng muốn chạy trốn trói lại: "Các ngươi nữ nhân độc ác, làm sao lại hại chúng ta đến đường tử. Không phải nói Lạc Vân Khinh chỉ là một phế vật, các ngươi đều xem chúng ta mù hết rồi sao? Nha đầu kia có chỗ nào giống phế vật, hơn nữa bên cạnh còn có nhiều như vậy cường giả bảo hộ"

"Lại là hai người các ngươi" Lạc Duật bên thân trùng trùng lãnh khí, nữ nhân các nàng làm sao lại độc ác như vậy hết lần này đến lần khác đều muốn bức hại tôn nữ bọn hắn

"Lão gia chủ, chúng ta không có" âm mưu bị phơi bày rõ ràng như vậy, các nàng vậy mà vẫn không chịu thừa nhận

"Các ngươi còn không thừa nhận, kim tệ chúng ta buổi chiều mới nhận một nửa còn ở đây tồn tại liền mang cho ngươi xem thật kỹ" hắc y nhân chật vật cười lạnh, đường đường là thất đại sát thủ lại bị hai ả nữ nhân làm cho lâm vào bước đường ngày hôm nay, thanh danh nhiều năm như vậy lại bị các nàng hủy hoại không còn lưu lại chút gì

"Nương, người thật sự muốn ám hại đại tỷ? Người thật làm vậy sao?" Lạc Viêm Thuần ngây ngốc không dám tin nhìn người nương hắn kính trọng nhất, nàng vậy mà muốn mưu hại người nhà

"Thuần nhi, ta không có. Ta tuy rằng chán ghét nhưng chưa từng nghĩ sẽ lấy đi tính mạng của nàng. Thuần nhi ngươi phải tin nương"

"Mọi sự bày ra trước mắt, người nói ta nên tin người thế nào đây. Tinh Nhi có ngày hôm nay không phải do đại tỷ gây ra mà là người. Nương, người đến hiện tại vẫn chưa tỉnh ra sao?" Lạc Viêm Thuần cười lạnh: "Ta thật sự thất vọng người"

'oanh' một tiếng vang lên trong đầu Oanh Diệp, nhi tử của nàng tức giận nàng, hắn nói thất vọng nàng. Nàng làm những chuyện này là vì cái gì đây, còn không phải là vì huynh muội bọn hắn hay sao? Nàng bất chấp mọi thủ đoạn làm ra những việc này cũng chỉ vì bọn hắn, nhưng cuối cùng nhận lấy lại là thất vọng của hắn. Nếu có thể quay lại điểm khởi đầu, nàng sẽ không vì một chút ganh ghét này tổn hại đến người kia. Hiện tại có bao nhiêu hối hận cũng còn ý nghĩa gì

"Nữ nhân vô dụng" nhận thấy không còn đường thoát, Kiều Liên Y trong lòng nổi lên sát tâm, chủy thủ hướng đến chỗ Oanh Diệp nhưng còn chưa kịp xuất thủ đã bị cản lại: "Nơi này của ta cho phép ngươi tùy tiện giết người" Vân Khinh không biết từ khi nào chạy đến chặn lại một chủy, vung chưởng đánh thương Kiều Liên Y. Lạc Duật lúc này mới nhận ra người đã không còn bên cạnh, của nàng thân thủ quả nhiên vô thường quỷ dị, đến hắn cũng không nhận ra nàng từ khi nào rời đi

"Nương, người có hay không biết vì sao bản thân nhiều năm như vậy lại không thể mang thai? Bởi vì nữ nhân này mỗi ngày đều cho độc dược vào trà của người cho nên người mới không thể" Vân Khinh khẽ xoay đầu, thương tâm nhìn Mộ Tư Nguyệt hai chân không vững vàng ngã vào Lạc Phi Thanh bên cạnh, lời này là thật sao, trên má tràn xuống hai hàng lệ nóng hổi, Mộ Tư Nguyệt khóc không thành tiếng, bao năm trôi qua nàng vậy mà không nhận ra: "Kiều Liên Y, ngươi này người nữ nhân thật độc ác"

"Tiểu tiện nhân đáng chết" Kiều Liên Y chật vật đứng lên, không khí trong tay lưu chuyển biến thành kiếm: "Che giấu cũng thật giỏi, huyền nguyên sư linh cấp, còn có kiếm khí bậc 4" Vân Khinh một chút kinh ngạc cũng không có, bởi vì nàng nhận thức rõ nữ nhân này nhiều năm vẫn luôn che giấu thực lực

Bên ngoài một bọn người muốn hỗ trợ nhưng đáng tiếc bọn hắn chỉ có thể đứng nhìn, căn bản không có cơ hội xen vào. Bên trong vòng chiến nhìn thấy Kiều Liên Y liên tục dùng kiếm truy đuổi Vân Khinh, chiêu thức tung ra đều là trí mạng, mà một bên này Vân Khinh chỉ nhẹ nhàng né tránh, cước bộ quỷ dị không bắt kịp, thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện tựa như tàn ảnh hư vô

Nhìn thấy Kiều Liên Y sức lực tiêu hao gần như cạn kiệt, Vân Khinh lúc này mới nâng lên bạch tiêu thổi qua một khúc, thì ra nàng từ đầu đến cuối đều đùa giỡn cùng nữ nhân kia, hiện tại mới là lúc nàng hội động thủ. Khúc tiêu vừa cất lên đã mang đầu của Kiều Liên Y mạnh mẽ chấn động, khí lực hỗn loạn, kiếm khí tiêu tan. Nữ nhân kia trong đầu dồn dập đau đớn tựa như muốn ngay lập tức ngất đi nhưng đau đớn vừa dịu xuống lại đột ngột tăng lên khiến ả không có cách chống đỡ

Nửa canh giờ trôi qua, Kiều Liên Y khí lực cạn kiệt, toàn thân đầm đìa mồ hôi vô lực ngã xuống đất. Vân Khinh hài lòng nhìn nữ nhân nằm trên đất, môi nhỏ vươn lên một đường cong tà mị: "Ai nha, nữ nhân cũng thật quá quật cường rồi. Hồn tiêu này của ta đến hung thú cũng không thể chống đỡ quá hai khắc, ngươi vậy mà chịu đến nửa canh giờ. Thật khiến ta khâm phục, nhưng mà..." Vân Khinh đảo mắt liếc một cái lại nói: "Kinh mạch trên người e rằng đều vỡ nát rồi, ngươi... so với phế vật cũng không bằng"

Hết thảy hội kinh hãi, chỉ là thổi một khúc tiêu liền có thể đánh nát kinh mạch, tiểu nữ hài này quả nhiên tâm ngoan thủ lạc, ra tay đủ độc, về sau cái gì cũng không nên làm nàng bất mãn, nếu không chết sẽ rất khó coi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro