Quốc tế Người cao tuổi 1/10 (kết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông Thanh nhớ rất rõ khuôn mặt kinh ngạc cực điểm của Thủy, nhưng cái ông sợ hãi nhất lại ánh mắt của người con gái ấy - người mà Minh đã viết bức thư chia tay mấy tháng trước. Đó là sự kinh tởm xen lẫn đau khổ, cô nhìn 2 người như nhìn một thứ xú uế thừa thãi của thế giới này vậy. Ông vẫn nhớ mình lúc ấy, tựa như vừa tỉnh dậy, thoát khỏi giấc mơ ngọt ngào, đối mặt với thế giới thực. Có phải nếu tất cả mọi người đều biết chuyện này, họ đều sẽ nhìn 2 người bằng ánh mắt đó?

Nhưng Minh lại khác, nhìn anh bình tĩnh và nghiêm túc lạ thường.

Người con gái ấy rời đi, cuộc sống của họ lại trở về như bao tháng ngày trước. Hai người bọn họ nếu cứ ở nơi cổng trời này, cứ thế tới hết đời sẽ chẳng phải sợ gì cả!

Rồi một ngày nọ, Minh muốn quay về Hà Nội, tiếp tục công việc, công việc của anh không cố định, có thể làm bất cứ đâu, miễn là đến hạn phải nộp báo cáo. Vì trước đây ham thích đi phượt nên anh nghỉ làm, anh bảo:"Anh nhìn em suốt ngày làm việc cũng thấy thích rồi đây, anh cũng sẽ làm việc, cũng sẽ cống hiến cho đất nước!". Thanh đương nhiên rất vui, hết mực ủng hộ.

Ai ngờ lần này cũng là lần cuối 2 người được ở bên nhau. Mình vừa đi, Thanh liền nhận tin dữ: Bố cậu bị đổ oan, sắp bị tù tội. Cậu chạy khắp nơi khiếu nại, nhưng chẳng được. Nhà lại có mẹ ốm yếu luôn, mấy đứa em còn đang ăn học, việc của cậu đang làm không kham nổi cuộc sống cả gia đình. Lúc đường cùng nhất, cậu thực sự không biết phải làm gì, lại không muốn nhờ anh, anh cho cậu nhiều rồi. Và thế là cậu đành chấp nhận kết hôn cùng con gái một nhà rất giàu, quen biết bên Tòa án. Người con gái đó thích cậu từ lâu.

Đêm trước khi nhận lời, cậu suy nghĩ muốn bạc cả tóc. Quyết định này là đúng hay sai? Cậu đã xác định anh là định mệnh, là nửa còn lại mà cậu may mắn gặp được trong cuộc đời mình. Cậu khắc ghi những ấm áp, quan tâm, những đêm 1 giờ sáng cả hai cùng dựa vào nhau đi ra ngoài, từng bữa cơm anh nấu và từng lời anh nói. Cậu từng thề có ra sao thì cũng không buông tay, anh là hạnh phúc đời cậu, sau này và mãi mãi. Ai cũng khao khát, cũng hướng tới hạnh phúc, cậu biết  sau lần quyết định này, cả hai sẽ đau khổ. Người quan tâm mình trên đời đã ít, người thực lòng thực dạ yêu thương mình còn ít hơn, bỏ lần này, có lẽ vĩnh viễn không thể có lại. Không muốn đâu.

Nhưng nghĩa cha mẹ không thể vứt bỏ, họ là người cho cậu cuộc sống này, nuôi lớn, bảo ban, có cả đời cũng không thể trả hết ân nghĩa mẹ cha, cậu còn là anh cả. Trọng trách chăm lo gia đình sớm đã thuộc về cậu. Nếu cứ một mực bảo vệ tình yêu, vậy gia đình cậu sẽ thế nào? Cậu không chịu nổi cảm giác đó.

Anh quay về vừa lúc cậu làm đám cưới, không một lời kết thúc, cứ thế cuộc tình của họ tan vỡ. Cậu từ chối gặp anh, nếu quay lại, dù chỉ một lần, chắc chắn sẽ không thể bước tiếp. Anh tới nhà thằng bạn thân của mình, uống một trận không biết trời trăng mây đất gì và khóc. Bạn anh cười, mày cũng biết khóc à, anh chỉ nhìn từng giọt, từng giọt rơi trên chiếu, khẽ nói:"Tao khóc để sống lâu hơn, yêu được thì bỏ được". Bạn anh khó hiểu, nhưng cũng chỉ rót rượu cùng uống với anh. Hôm sau, tỉnh lại, anh lại lần nữa bình tĩnh và nghiêm túc, anh không muốn quay lại đây nữa:" Này, Đức,  lần này tao đi có khi chẳng biết bao giờ quay lại, mày nhìn kĩ tao đi, không sẽ hối hận đấy!"

" Thằng mất dạy!"

Một thời gian sau, năm 72, anh tham gia Chiến dịch Điện Biên Phủ trên không tại Hà Nội.

------------------------------------------------------------------------

Ông Thanh sát giờ bay, bỗng nhiên đứa con út có việc cần gấp, ông đi ngay, quay lại máy bay cũng bay rồi. Đến bây giờ mà ông trời vẫn muốn làm khó ông sao?

Ông cười khổ, vì có khóc cũng chẳng được, lặng lẽ ngồi lại trên băng ghế. Thời gian như cô đọng, trôi nặng nề một cách khó khăn. Trái tim già này đau quá!

Từ xa vọng lại tiếng cánh quạt mạnh mẽ, rất nhanh một chiếc trực thăng đáp xuống. Ông ngẩng lên, thấy một người mở cửa buồng lái, nhảy xuống. Khoảnh khắc nhìn được bóng hình ấy, tim ông như muốn bay khỏi lồng ngực.

" Tôi biết ông luôn vụng về như thế, mấy chục năm không có tôi, chẳng hiểu ông sống thế nào nữa."

Quá hạnh phúc, ông đứng bật dậy, ôm ghì lấy thân hình quen thuộc ấy, như muốn khảm cả vào người mình. Ông Minh đã chuẩn bị mặt ngầu từ trước, vậy mà cũng không nhịn được bật cười vang, kích động bế thốc người kia lên.

" Ai da, cái lưng già của tui!". Ông Minh nhăn nhó cúi gập người, ông Thanh ở một bên vừa mắng vừa xoa. Một màn gia đình đoàn tụ đập vào mắt người phi công trẻ tuổi còn FA:" Hai người quên con ở đây à?"

Thực sự lúc này ông Thanh mới để ý đến một người ngoại quốc trong buồng lái, trước vô lăng. Theo ông Minh giới thiệu, anh này là John, một người Mỹ, có lần đi leo núi ở Phanxipang không may gặp nạn, được ông cứu, từ đó mà nhận làm con nuôi.

Hai ông như chưa hề có cuộc chia ly, nắm tay nhau ngồi trên máy bay. Từ giờ, có thể cùng nhau sáng dậy sớm đi bộ, cùng nhau ăn sáng, rồi đánh cờ, đọc báo, đưa cháu đi học, đêm có thể ngồi ngoài uống trà, tán gẫu cả đêm, lâu lâu có thể đi du lịch. Cứ thế đến một ngày nào đó, cùng nhau nắm tay,. nằm lên giường, cùng nhau nhắm mắt, thế là hết đời.

"Này, tôi không muốn chết thối rồi mới được chôn đâu!"

"Nói thế thôi, chứ cái lúc ấy yếu muốn chết, con cháu lại còn mặc kệ hai lão già à?"

--------------------------------------------------------------------------------

Tại nơi nào đó trên trời...

" Cuối cùng 2 người họ cũng về bên nhau rồi!"

" Ừ!"

" Lần trước bà hiện về báo mộng 3 đứa trẻ ấy hả?"

" Thủy, sao bà biết?"

" Sao tôi lại không biết chứ!"

" Tôi cũng chỉ lượn sang thằng cả chút, nhắc nhở thằng hai chút, tâm sự sương sương với thằng út thôi!"

Đơn phương bao năm, cuối cùng có thể buông tay. Hai người đã hết trách nhiệm với nhau, một người đã rời đi, thôi thì người còn lại cũng nên tìm hạnh phúc cho mình.

" Cảm ơn bà!"

" Không, tôi phải cảm ơn ông ấy mới đúng!"

---------------------------------------------------------------------------------------

Minh: - Này, dư sinh xin chỉ giáo nhiều hơn!

Thanh:- A, bộ này sắp chiếu, cậu nhân vật chính đẹp như ông hồi trước ấy!

Minh:-Ừ thì biết thế, nhưng ý tôi là...

Thanh:-Ha ha

Minh:QAQ

Thanh:- Khoảng thời gian cuối đời ông, dành cho tôi nhé!

Minh:-Ừ

----------------------------------------------------------------------------------

"Đợi đến khi em có thể sẵn sàng buông bỏ hết tất cả những gánh nặng trên lưng, hai người chúng ta nhất định có thể đi đến cùng trời cuối đất, chỉ cần em muốn, anh lúc nào cũng...

SẴN SÀNG!!!!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro