Mộng Du

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: Tiểu Hỏa Long

“Xoảng”

Tiếng đồ vỡ đột ngột làm tôi giật mình tỉnh giấc giữa đêm trong căn phòng trọ xóm Lá, lọ mọ bật cái điện thoại lên xem giờ, lúc đó tôi mới biết rằng đã hơn 3 giờ sáng. Cái thứ tiếng lục cục dưới bếp lại bất ngờ vang lên làm tôi bừng tỉnh hẳn trong cơn mê ngủ thường đêm, nhìn quanh giường thằng Trung cùng phòng thì chẳng thấy nó đâu cả, tôi bán tín bán nghi.

“Lạ thật! Giờ này đêm hôm khuya khoắt mà nó làm gì sau bếp thế nhỉ?”

Vừa thấy nó trở lại giường, tôi mới lật đật kéo chiếc chăn cao lên giả bộ ngủ, nó lục tìm trong túi của nó cái gì đó rồi nó lại từ từ bước đi như một người vô hồn, lúc này tôi mới bật dậy đi theo sau lưng.

Thằng Trung bước từng bước một vào trong nhà tắm với một chiếc gương cầm trên tay, nó bắt đầu đứng khựng lại trước xô đựng nước trong nhà tắm, thả từ từ cái gương mặc cho nó chìm dần xuống mặt nước trong veo kia, tôi đứng sau lưng nhìn rõ mồn một những gì mà nó làm trong nhà tắm. Nó đứng đực ra đó hơn nửa tiếng đồng hồ, tôi đã phải kiên nhẫn lắm mới đứng rình nó như thế, ngay khi nó định úp mặt mình vào xô nước thì tôi mới hoảng hồn chạy đến ngăn nó lại.

- Trung, này… này mày làm sao thế?

Lúc bấy giờ nó mới mở mắt lên rồi ngơ ngác nhìn tôi.

Tôi cố gọi nó tỉnh dậy nhưng nó chẳng hề phản ứng gì cả, mắt nó nhắm nghiền, miệng há hốc cứ như bị nghẹn gì đó ở cổ vậy. Bí bách quá tôi mới tát vào mặt nó một phát thật mạnh, lúc đó nó mới tỉnh lại.

- Sao… sao tự nhiên tao lại ở đây vậy?

Tôi ngạc nhiên trả lời:

- Mày không nhớ gì sao? Vừa nãy mày định úp mặt mày vô xô nước đó, tao mà không ngăn thì mày đã uống nước no bụng rồi!

Thằng Trung nó không nói gì rồi lại trở về giường nằm ngủ, lúc này quay mặt trở lại nhìn vào trong xô nước khi nãy, tôi mới tái xanh mặt khi thấy trong xô nước toàn là máu.

- Chuyện gì thế này, nó ở đâu ra vậy?

Tôi hét lên giữa đêm làm thằng Trung giật mình, nó bắt đầu cuống cuồng tìm thứ gì đó.

- Cái gương! Cái gương của tao đâu mất rồi?

Tôi cố lấy bình tĩnh, chạy nhanh về chỗ thằng Trung.

- Cái gương mày vừa vứt nó vào xô nước kia kìa!

Nghe đến đây, nó liền chạy thẳng vào nhà tắm tìm cho bằng được cái gương ra, tôi có đi theo ngó vào trong nhà tắm, nhưng kỳ lạ là lúc thằng Trung nó lấy chiếc gương lên từ dưới đáy xô nước thì tôi lại chẳng hề thấy điều gì khác lạ ngoài một xô nước bình thường cả, chẳng có một giọt máu nào trong xô nước như lúc nãy cả.

“Chuyện này thật điên rồ”

- Lúc nãy còn thấy cả một cái xô đầy máu tươi tràn trề vậy mà giờ lại chẳng còn thấy đâu nữa, lẽ nào mình hoa mắt sao?

Thằng Trung sau khi tìm được cái gương, nó cũng trở về giường và ngủ thẳng dò như chẳng có chuyện gì xảy ra. Riêng bản thân tôi lúc chẳng thể nào chợp mắt thêm được vì những thứ quái đản mà tôi đã trải qua trong đêm đó.

Chuỗi ngày kinh hoàng của tôi bắt đầu từ đây, những chuyện kỳ lạ dần dần xuất hiện trong căn phòng trọ của tôi và Trung ngày một dày đặc hơn.

Ban đầu chỉ là những tiếng nước chảy không ngừng lúc nửa đêm trong nhà tắm, tiếp đó là những tràng cười man rợ phát ra trên cái gác của căn phòng, tôi đã chẳng thể nào ngủ ngon được, mỗi đêm là mỗi một điều dị thường.

Thằng Trung dù biết nhưng tôi không hề thấy nó than lấy một tiếng, mà ngược lại còn thấy nó rất bình thường, bình thường hơn trước đây rất nhiều.

Cũng như mọi đêm, tôi cứ nằm trằn trọc mãi không ngủ được vì cách một khoảng thời gian nhất định là lại như có ai đó gõ cửa, tiếng gõ cửa rất mạnh và lớn, tôi hoàn toàn nghe rõ nhưng khi nhìn sang giường của thằng Trung thì nó vẫn ngủ rất ngon lành và như thể nó chẳng hề nghe thấy vậy.

- Ma… ma… có ma!

Bất thình lình thằng Trung nó la lên thất thanh, tôi lúc bấy giờ mới cuống cuồng chồm người dậy chạy sang giường của nó.

- Trung ơi Trung, Trung ơi,... là tao đây nè! Mà đâu mà ma!

Hai thằng ôm nhau cứng ngắc chẳng dám rời, tôi cảm nhận được cả người nó run như cầy sấy vậy, mồ hôi mồ kê ướt đầm đìa trên gương mặt sợ hãi của nó.

“meo meo… meo”

- Long ơi! Mày có nghe gì không?

Tôi vội trấn an thằng bạn cùng phòng:

- Thôi… thôi không sao đâu! Chỉ là tiếng mèo kêu thôi, ma cỏ đâu ra.

“sột soạt”

Trên nóc nhà bắt đầu có những tiếng động lạ, cả hai thằng vừa mới ngước lên nhìn thì đã tái xanh mặt khi thấy trên trần nhà có một bóng người đang treo ngược người đu đưa trên đó, tiếng gỗ xập xệ cũng bắt đầu kêu lên cót két nghe mà lạnh người, tôi và thằng Trung mắt mở trao tráo nhìn lên trần nhà mà như chết trân người ra, chẳng thằng nào dám la mà chỉ biết ú ớ không nói được nên lời.

Trong chớp mắt tôi nghe thấy một tiếng “bịt”.

Thằng Trung bây giờ tự dưng rùng mình một cái rồi nó lại nhắm nghiền mắt, nó đứng phắt dậy rồi lại dở dở ương ương giống như cái đêm đầu tiên vậy.

Lần nó di chuyển nhanh hơn trước rất nhiều, nó lấy nhanh con dao dưới bếp rồi cố cứa tay mình, máu tràn ra khắp nền nhà trước sự ngỡ ngàng của tôi.

- Trời đất ơi! Mày làm gì vậy Trung, mày điên rồi à, mày mau tỉnh dậy đi.

Lần này tôi dù có cố tát vào mặt nó rất nhiều, đến độ mặt nó sưng đỏ hết cả lên nhưng nó vẫn cứ trơ trơ như tượng mà tiếp tục cầm con dao rạch từng nhát một lên tay.

Lúc này tôi cố giành lấy con dao thì nó lại quay sang đâm tôi, trong lúc giằng co nó vô tình làm rơi cái gương trong túi ra, lúc nó lướt ngang qua cái gương đó thì tôi mới nhận ra được thứ kinh hoàng đó, người trong gương thực chất không phải là nó, mà là một cô gái với một gương mặt bị rạch nát nhừ, đôi mắt của cô ta sâu thẳm một màu đen tối.

Tôi cô nhặt lấy chiếc gương và đập nát nó, nhưng cùng lúc đó con dao trên tay thằng Trung cũng kịp cắm vào vai tôi.

Chiếc gương vỡ vụn thành từng mảnh, tôi bắt đầu dần mất phương hướng rồi ngã gục dưới nền gạch, thằng Trung thì cũng nằm ngất lịm ngay bên cạnh tôi.

Sáng ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy ở bệnh viện đa khoa, nhìn qua bên cạnh mới biết thằng Trung nó cũng đang nằm hôn mê gần đó chưa tỉnh, chú Năm chủ trọ lúc này ngồi cạnh mới lên tiếng.

- May là đêm qua chú đi kiểm tra cửa nẻo ban đêm mới phát hiện trong phòng hai đứa có tiếng động lạ, cùng một vài đứa phòng kế bên mấy đứa phụ phá cửa mới thấy tụi bây nằm ngất với con dao dưới sàn nhà đó, hai đứa bây cũng thiệt là… anh em ở chung phòng xích mích với nhau một chút, mà làm gì phải đổ máu dữ vậy không biết.

Hai ngày sau khi xuất viện, tôi trở về phòng trọ với một tâm trạng uể oải, mở cửa bước vào phòng, ấp vào mắt tôi chính là sự ngổn ngang của tất cả mọi chuyện của đêm hôm trước, tôi nhớ lại trong bàng hoàng.

- Cái gương! Thôi đúng rồi, nó đã giấu mình chuyện cái gương.

Nó làm tôi nhớ lại khoảng thời gian mà cái gương đó lần đầu tiên xuất hiện trong phòng của tôi và thằng Trung, chính xác là cách đó một tuần, cũng có nghĩa là trước cái hôm nó bị mộng du một ngày, tôi có tình cờ thấy nó mang chiếc gương đó ra soi mặt mình, lúc đó tôi mới hỏi.

- Mày lấy đâu ra cái gương cầm tay đẹp vậy? Nhìn coi bộ chắc là đồ cỗ à nghen.

- Mày bớt tào lao mía ghim đi! Đây là cái gương của bà tao, hôm bửa dọn nhà tao tìm được trong thùng đồ cũ, thấy nó đẹp và vẫn còn dùng được nên chôm về đây.

Tôi ngạc nhiên:

- Cơ mà bà của mày mất cũng lâu rồi sao còn giữ cái gương này nhỉ? Nhìn sơ sơ tao đoán chắc cũng có niên đại hơn trăm năm đó.

- Cái đó thì tao không biết! Tao có hỏi mẹ, mẹ tao cũng không rõ cho lắm, chỉ nói cái gương này là quà sinh nhật thứ 18 của đứa con gái đầu của bà, tức là chị cả của mẹ tao đó, nhưng mà nghe nói dì Hai của tao chết đúng vào cái hôm sinh nhật đó luôn nên cái gương này bà tao cất giữ làm kĩ niệm đến giờ, trước khi bà mất bà có dặn là phải đem đốt hết tất cả những thứ mà bà để trong cái thùng đồ đặt trong tủ quần áo của bà nữa cơ, cái gương này cũng là một trong những món có trong cái hộp đồ đó, thấy nó đẹp quá nếu đem hủy nó đi thì tao thấy hơi tiếc... vậy là...!

- Vậy là mày đã đem nó về đây!

Thằng Trung cười xuề xòa:

- Ừ hề hề!

Hồi ức đến đây, tôi chợt rùng mình, cái cảm giác rờn rợn cũng ùa đến lúc nào không hay, cố gắng ngừng suy nghĩ tôi lặng lẽ nhặt lại từng mảnh gương một rồi đem gửi nó vào chùa vì nghi cái gương đó bị ma ám, sau khi thằng Trung xuất viện, nó không hề nhớ một chút gì về chuyện đêm hôm đó, nhưng từ dạo đó trở đi, nó bắt đầu ngờ nghệch ra thấy rõ, hỏi gì nó cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu.

Một tuần sau, tôi chuyển sang phòng trọ khác và cũng không còn liên lạc với thằng bạn cùng phòng đó thêm lần nào nữa, nhưng sau đó tôi nghe đồn đâu nó được gia đình đưa luôn vào bệnh viện tâm thần.

---End---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro