Xác người dưới vực đèo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: Tiểu Hỏa Long

Đứng gần một vách đá bên lề đường, Khương hít một hơi thật sâu để cảm nhận cái không khí tươi mát trên đèo Thung Khe mà cậu ta vừa mới đặt chân đến, mùa thu năm nay Khương được dịp cùng cô bạn gái của mình là Ly đã tổ chức một chuyến đi ngắn hạn lên vùng Tây Bắc, phải mất không ít thời gian đôi bạn trẻ mới lên đến được mảnh đất trù phú mây núi hùng vĩ, tiết trời hôm đó tuy có nắng nhưng nó vẫn cứ âm u lạnh lẽo một cách lạ thường.

Ly tươi cười nhìn Khương rồi nhẹ nhàng cất lời:

- Ngọn đèo này hơi hiểm trở, anh đi đứng cẩn thận chút đi có được không?

Khương cười xuề xòa rồi đáp:
- Anh biết rồi!

Vừa dứt lời thì đột nhiên mặt đất rung rinh, Khương vội chồm người tới ôm lấy Ly, cơn chấn động làm cho cả hai người ngã khụy xuống đất, chiếc xe máy đậu gần đó cũng lật ngã. Vài phút sau đó mọi thứ mới yên ắng trở lại, Khương thầm nghĩ.

“Vừa rồi là động đất sao?”

Lúc này Khương mới ngước mặt xuống nhìn Ly, cô gái trẻ nhắm nghiền mắt, mũi bắt đầu chảy máu, Khương hoảng hốt gọi tên cô trong đau khổ.

- Ly, Ly… em có sao không? Em mau tỉnh dậy đi Ly!

Cô gái vẫn nằm gọn trong lòng Khương mà chẳng có chút phản ứng nào, cậu lấy trong túi ra một cái khăn tay nhỏ rồi đưa lên lau nhanh máu trên mũi của Ly, cả một đoạn đường dài trên đèo vắng ngắt chẳng có lấy một chiếc xe nào đi qua, Khương đã nghĩ rằng do trận động đất khi nãy làm cho người đi đường hoảng sợ mà dừng xe lại. Không lâu sau đó, Ly đột ngột co giật dữ dội, Khương ôm bạn gái của mình với khuôn mặt nhăn nhó, cậu cố gắng giữ chặt Ly trong lòng, nước mắt của cậu bắt đầu ứa ra vì sót cho cô bạn gái.

- Tao chết rồi, mày… mày dẫn tao đi báo án đi, tao chết rồi, oan lắm!

Giọng nói khô khan như của một người đàn ông bất thình lình cất lên từ miệng của Ly, nó khiến Khương ngạc nhiên, cậu nói trong hoang mang.

- Ly à! em làm sao vậy, là anh đây Khương đây, em vẫn chưa chết, không sao rồi em, có anh đây rồi.

Khương cố ôm Ly vào lòng và trấn an cô ấy, nhưng Ly vùng vằn đòi người yêu mình chở cô đi báo án cho bằng được. Đến chừng vài phút sau, Khương mới kéo tay Ly rồi chở cô ấy về nhà, suốt dọc đường Ly phá phách đủ thứ, về được nhà cô vẫn hét lên bằng cái giọng khàn khàn khó hiểu khiến cho Khương lo lắng vô cùng, nói đoạn Khương ngồi đối diện Ly trên chiếc ghế sofa ở phòng khách rồi hỏi cô dồn dập.

- Giờ thì em nói đi! rốt cuộc thì em bị gì vậy? Mà báo án là báo cái gì?

- Tao không phải con người yêu của mày!

Khương ngạc nhiên:

- Em nói cái gì vậy Ly?

Cô gái vẫn ngồi gật gù, mắt trợn ngược nhìn lên trần nhà tiếp tục nói:

- Tao là tài xế taxi, nhưng… nhưng mà tao chết rồi, tao chết trên ngọn đèo đó, tao nằm ở dưới đó, mày báo công an đi!

Nghe đến đây, Khương lạnh toát người, cái cảm giác rờn rợn sống lưng bỗng nhiên ập đến, thời gian như dừng lại trong tâm trí của chàng trai trẻ, ánh mắt nghẹn ngào nhìn cô gái đang co giật cất giọng nói chuyện, Khương chẳng mấy chốc nhận ra người yêu mình đang bị vong nhập.

Cố lấy lại bình tỉnh, cậu tiếp tục đáp lời:

- Vậy anh tên là gì? Tại sao anh lại chết trên đó?

Lúc này cái vong trong thân xác của Ly mới bắt đầu khóc lóc:

- Tao tên là Sinh, tao bị hai tên thanh niên hại chết cách đây một tuần rồi, chúng... chúng nó siết cổ tao rồi vứt xác tôi xuống đèo.

Nói đến đây đột nhiên cái vong đó mất bình tỉnh, rồi lại la hét ầm ỉ đòi trả thù hai tên sát nhân đã hãm hại anh ta, lúc này Khương mới vội trấn an.

- Được rồi! Anh bình tỉnh lại đi, ngày mai tôi sẽ báo công an và khai báo tìm xác giúp cho anh, anh yên tâm đi.

Nghe đến đây, cái vong kia mới gật đầu rồi thoát khỏi xác của cô gái trẻ, Ly sau đó nhanh chóng ngã gục trên chiếc ghế. Dù bán tín bán nghi nhưng không còn cách nào khác, Khương dìu Ly về phòng rồi cho cô ấy nằm ngủ trên giường.

Sáng ngày hôm sau, lúc còn đang mải mê ngủ, Khương bất giác nghe thấy tiếng đập cửa từ ngay trong phòng ngủ, suốt đêm qua Khương đã phải ngủ ngoài phòng khách, nghe tiếng đập cửa dồn dập Khương vội chạy vào trong mở cửa ra cho Ly, cô gái trẻ đứng trước mặt bơ phờ nhìn Khương rồi lại cất lên bằng cái giọng khàn khàn giống như ngày hôm qua.

- Mày đưa tao đi báo án đi! Đưa tao đi đi.

Không còn cách nào khác, Khương cũng đành chở Ly đến cơ quan công an để khai báo, dìu Ly vào bên trong nhờ một anh công an trông chừng, Khương vẫn thấy lo lắng cho cô bạn gái ít nhiều, cậu vẫn còn bàng hoàng trước những chuyện vừa xảy ra mấy ngày qua.

Đứng đợi được chừng ba mươi phút thì Ly mới bước ra cùng anh công an khi nãy, nói đoạn anh ta mới mở lời trước.

- Chúng tôi đã lấy lời khai của cô gái này xong rồi, cảm ơn hai người đã đến báo cho chúng tôi sớm, vì xét thấy chuyện này khá là nghiêm trọng. Khi nào có manh mối chúng tôi sẽ báo lại với anh sau. Chào!

Vừa dứt lời, Khương cũng gật đầu chào và đưa Ly ra xe, vừa đi Ly vừa ngơ ngác hỏi.

- Sao mình lại ở đây vậy anh Khương?

- Em không nhớ gì sao?

Ly trả lời một cách tỉnh bơ:

- Không!

Một tuần sau đó, phía cơ quan cảnh sát mới báo cho Khương biết được rằng đã tìm thấy được xác của anh tài xế đó, theo điều tra họ còn khẳng định rằng lời khai của Ly trước đó là hoàn toàn trùng khớp với nạn nhân. Sau chuyện lạ lùng đó, Ly cũng không còn bị cái vong kia nhập thêm lần nào nữa.

---End---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro