Nàng là nữ ma đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoản : Nàng là nữ ma đầu.

Năm đó trong ngày thành hôn, tân lang bỏ trốn bỏ lại một mình nàng tại hôn lễ . Nàng trở thành trò cười của toàn thiên hạ, bị người đời lăng mạ... Cũng bị người của Tàng gia đuổi ra khỏi cửa.

7 năm uất hận, 7 năm đau đớn. Nàng trở thành ma nữ trong mắt toàn giang hồ. Mang danh giết người không ghê tay, giết cha giết mẹ.

Trong một đêm nàng trở thành kẻ thù của cả giang hồ, ai ai cũng chán ghét.

Nàng tự lập môn phái, tên Huyền Không Sát. Nhưng trong mắt người đời Huyền Không Sát lại là ma giáo.

Một ngày nọ, các môn sinh của nàng bắt được một gã nam nhân bị thương nặng. Thấy tên nam nhân này, gân tay gân chân đều bị cắt đứt. Nếu có thể lành lại cũng chỉ có thể làm phế nhân cả đời, vì thương hại nàng không những không giết mà còn lưu hắn lại. Biến hắn trở thành cánh tay đắc lực của mình. Ngày ngày ngồi trên đại điện, nhìn nàng giết bao nhiêu mạng người.

"Môn chủ, người đàn ông đó không có tội." Hắn nhìn nàng, cầu nàng tha cho tên nam nhân quỳ trên đại điện. Thân thể bê bết máu, thậm chí một cánh tay cũng bị cắt lìa.

"Xưa nay ta giết người, chưa từng quản người đó sai hay đúng ... Tả Thương Viên ngươi có ý kiến?" Nàng nở một nụ cười châm biếm, không biết từ lúc nào Tả Thương Viên lại trở nên nhiều chuyện như vậy.

"Thuộc hạ không dám." Tả Thương Viêm cúi đầu nhận lỗi.

Đổi lại là tiếng cười của nàng, nàng nhìn hắn.

"Lệ Chiêu Quân ta từ trước tới nay trong mắt người đời vốn là một ma nữ. Giết thêm một người vô tội cũng không sao cả." Nàng phất tay, lập tức có một môn sinh đi tới dùng kiếm đâm chết tên nam nhân trên đất.

Tả Thương Viêm nhíu mày, nhưng sau đó liền nhanh chóng khôi phục lại.

"Đi theo ta." Nàng nhìn Tả Thương Viêm nói.

"Dạ. Môn chủ." Hắn cung kính, từng bước đi sau nàng.

Hai người đi tới một ao nhỏ, bên trong duy nhất chỉ có một bông sen vàng.

"Cái này là?" Hắn thắc mắc.

"Đây là một đóa liên hoa, ta đã nuôi nó 7 năm dùng toàn bộ linh lực vào nó. Một khi nó nở rộ, ta sẽ trở thành bá chủ thiên hạ. Nhưng..."

"Nhưng?" Tả Thương Viêm.

"Không có gì, đợi một thời gian nữa nó sẽ có ích cho ta." Nàng nhìn hắn, ánh mắt có chút mơ màng.

Ban đêm, trên một chiếc giường đá lớn. Hai thân thể cuồng nhiệt ôm lấy nhau.

"Cho ta..." Lệ Chiêu Quân thổn thức, cơ thể ướt đẫm mồ hôi. Nhưng vẫn ôm chặt lấy Tả Thương Viêm.

"Môn chủ...." Tả Thương Viêm gọi nàng.

"Suỵt! Ta đã nói là đừng gọi ta như vậy..." Nàng hôn lên môi hắn, ánh mắt tà mị.

"Tam.. Tam nương." Tả Thương Viêm mấp máy môi gọi.

Lệ Chiêu Quân mỉm cười thỏa mãn. Ban ngày hai người có quan hệ là chủ tớ, nhưng ban đêm lại làm những chuyện hoang đường như vậy.

Nửa năm trước trong một lần nàng uống say, lại sinh lòng dâm tà mà cưỡng bức hắn. Đối với một người yếu đuối, không có tu vi như hắn, chỉ có thể là bị nàng chà đạp.

Sau đêm đó, cả hai người đều mất lần đầu cho nhau. Cũng kể từ đó, hàng đêm hắn sẽ trở thành tình lang bí mật của nàng.

Lệ Chiêu Quân dựa vào lòng hắn, khuôn mặt vẫn còn vương chút đỏ, sau một đêm điên cuồng.

"Tam nương, nàng mệt không?" Tả Thương Viêm dùng tay gạt những sợi tóc rối cho nàng sang một bên.

"Không có... Ta không mệt." Nàng mỉm cười, dùng tay đan vào tay hắn.

"Thương Viêm, chàng có yêu ta không?" Nàng hỏi hắn đầy chân thành, dường như đêm nào nàng cũng hỏi hắn như vậy. Nhưng đáp lại, hắn chỉ nhìn nàng bối rối không biết nói gì.
Nàng mỉm cười tự giễu, sau đó vùng người dậy mặc lấy y phục lên thân thể. Lạnh nhạt nói với hắn.

"Thời gian này phiền ngươi cai quản Huyền Không Sát. Ta phải xuống núi xử lý một ít việc." Vừa nói xong nàng lập tức rời đi, ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn hắn.

Thời gian này tính tình nàng bất ổn, chỉ cần có ai khiến nàng tức giận nàng liền giết. Sáng nay, có một môn sinh nỡ miệng nói nàng cùng hắn có gian tình. Còn nói nàng coi hắn là một sủng vật nuôi dưỡng. Nàng vì tức giận mà dùng roi đánh tên kia mấy trăm roi, chặt đứt cánh tay kẻ đó rồi giết.

Nàng là một người cao ngạo làm sao có thể để người khác nói xấu sau lưng chứ?

Sau khi nàng xuống núi, Tả Thương Viêm  bắt đầu giúp nàng quản Huyền Không Sát. Nhưng đã hơn 2 tháng nàng không trở về, ngay cả chút tin tức cũng không có khiến các môn sinh lo sợ.

Lo sợ nữ ma đầu nàng đã bị đám tiên môn vây giết?

Sau gần 3 tháng, nàng trở về thương tích đầy người. Tay nắm chặt một đóa tuyết ngẫu.

"Môn chủ..." Hắn lo lắng chạy tới nhưng bị nàng tàn nhẫn đẩy ra.

"Trong thời gian tới, các người không được phép phá rối ta." Nàng ra lệnh, sau đó một mình đi vào thư phòng.

Hắn nhìn nàng, ánh mắt trở nên dị thường. Cuối cùng ngày này cũng đã tới, hắn nắm chặt tay mình lại.

Đêm đó, không hiểu vì sao đám tiên môn lại có thể xông vào Huyền Không Sát. Dễ dàng đánh tan các môn sinh của nàng, nàng mặc một bộ xiêm y đỏ dực. Một tay cầm kiếm, một tay nắm lấy tay Tả Thương Viêm chạy trốn.

"Thương Viêm, ngươi đi trước. Ta cản đám người kia lại, một lát sẽ đi tìm ngươi." Nàng thấy được lo lắng trong mắt hắn liền an ủi.

"Nhưng ta..." Tả Thương Viêm, nắm chặt tay nàng. Ánh mắt trở nên ưu thương.

"Mau đi đi, ta có thể xử lý được đám người kia." Nàng mỉm cười, lần đầu tiên trong 7 năm qua lại cười đầy xinh đẹp như vậy.

Đúng lúc này, đám người tiên môn kia đã đuổi tới. Ai ai cũng phấn khích khi nhìn thấy bộ dáng của nàng.

"Tàng Thanh Tuyết, ngươi còn đợi gì nữa? " Một tên đạo sĩ hô lên.

Trong lúc nàng còn chưa hiệu chuyện gì đang xảy ra, thì đã có một thanh kiếm sắc bén kề lên cổ.

Nàng nhíu mày, nhìn tới nam nhân mình hết lòng tin tưởng.

"Tả Thương Viêm? Ngươi...." Ánh mắt nàng tức giận có, hoang mang có,... Ưu thương cũng có.

"Xin lỗi...." Tả Thương Viêm không dám nhìn thẳng vào mắt nàng nói.

"Lệ Chiêu Quân, ngươi một đời minh mẫn, tài giỏi. Không ngờ lại có ngày bại dưới tay bọn ta chỉ vì tình... Cũng vì ngươi mà Tàng Thanh Tuyết đạo nhân, ngài ấy vì muốn diệt trừ ngươi mà hi sinh trừ bỏ tu vi, cắt gân tay gân chân... Haha ha... Được lắm! Ngươi hôm nay đừng hòng thoát." Một tên trong đám tiên môn sảng khoái nói.

Lệ Chiêu Quân nắm chặt kiếm trong tay, ánh mắt đẫm lệ. Nhưng nàng cố gắng để giọt lệ đó không rơi xuống.

Thà để cả thiên hạ nguyền rủa, chửi bới.  Chứ không để đám người đó thương hại.

"Ngươi là Tàng Thanh Tuyết? " Nàng hỏi hắn, lòng nghẹn lại. Không ngờ hắn lại là tân lang năm xưa bỏ rơi nàng ở hôn lễ. Không ngờ hắn lại vì muốn giết nàng mà hạ thủ tàn độc với mình như vậy

"Là ta, Tàng Thanh Tuyết. " Hắn nhìn nàng, không chút cảm xúc nói. Lưỡi kiếm sắc bén kề vào cổ nàng, khiến cổ nàng chảy máu.

"Ha ha... Hahah..." Lệ Chiêu Quân cười điên dại, chỉ trách bản thân nàng ngu ngốc mới bị hắn lừa. Khóe mắt nàng đỏ dần, nhưng thứ rơi xuông lại là hai hàng máu đỏ đáng sợ.

"Năm đó, vì sao ngươi lại bỏ trốn?" Nàng hỏi hắn, nàng muốn biết mình đã làm gì sai, mà hắn lại nhục nhã nàng như vậy.

"Vì không yêu ngươi!" Tàng Thanh Tuyết.

"Vậy bây giờ? " Nàng tiến về phía hắn, mặc kệ thanh kiếm sắc bén đó cứa vào cổ mình.

"Ngươi là một nữ ma đầu."

Nàng cười khổ, hóa ra là như vậy.

"Ngươi nghĩ ngươi có thể giết ta sao? Chỉ với thanh kiếm này? Hả? Ngươi nhìn xem tay ngươi run rồi." Nàng khiêu khích.

"Không có!"  Tàng Thanh Tuyết hô lên, nhìn đám tiên môn kia sau đó liền nhìn lên cánh tay đang run rẩy của mình.

Hắn dùng tay còn lại giữ chặt tay cầm kiếm của mình.

"Sao? Không lỡ giết ta? Nghe nói Tàng Thanh Tuyết gặp yêu trẳm yêu, gặp ma trảm ma... Haha không ngờ, không ngờ ngươi lại không lỡ giết ta?"

"Im ngay!" Hắn thét lên, nhắm mắt sau đó đâm mạnh một nhát kiếm tới ngực nàng.

Sau đó lại cảm giác được mình đã đâm phải một thứ gì đó. Hắn mở mắt, kinh hoàng nhìn nữ tử trước mắt.

Khuôn mặt nàng tái nhợt, nhìn hắn cười tàn độc. Thanh kiếm kia vẫn ở trên ngực trái của nàng. Hắn giật mình buông tay xuống, bàng hoàng hỏi.

"Tại sao?... Tại... Sao?" Nàng có khả năng tránh nhát kiếm của hắn mà.

Hắn nhào tới ôm nàng, đầu óc chống vắng miệng không ngừng lẩm bẩm hỏi tại sao.

"Ngươi... Ngươi sẽ hối hận." Nàng nức nở, sau đó mệt mỏi nhắm mắt.

Hắn không biết mình bằng cách nào mà trở về Huyền Không Sát. Lúc này đám môn sinh của nàng đều bị người của hắn khống chế. Bọn chúng gào thét chửi rủa hắn, từ phía hậu viện đám người lôi tới một nữ tử đầu tóc rũ rượi.

Nàng ta là Thanh Nhi, người hầu hạ Thanh Chiêu Quân từ lúc nhỏ tới giờ.

"Không được hại người vô tội." Hắn hô lên, sau đó lại đón nhận ánh mắt căm hận của Thanh Nhi.

"Tên phản bội nhà ngươi! Tiểu thư ta đâu?" Thanh Nhi hỏi hắn, sau khi nghe mấy tên tiên nhân kia nói Lệ Chiêu Quân đã chết khuôn mặt lại hóa điên.

"Tả Thương Viêm, ngươi là kẻ ngu xuẩn. Là ngươi hại chết tỷ ấy..." Nàng chất vấn.

"Nàng ấy là ma đầu, giết người không ghê tay." Tả Thương Viêm nhắm mắt lạnh nhạt nói.

"Nữ ma đầu? Giết người không ghê tay? Hahaha... Nàng ấy đã giết ai? Các ngươi nghĩ lại đi, tất cả những kẻ đó đều đáng chết. Bọn chúng nếu không phải là quan tham, thì sẽ là những kẻ tàn ác." Thanh Nhi gào khóc uất ức, đau khổ thay cho Lệ Chiêu Quân.

"Nhưng nghe nói ả ta đã giết cả cha lẫn mẹ mình." Một người bỗng nói.

"Đúng vậy?" Đám người kia đồng thanh bàn tán.

"Câm miệng! Nàng ấy không giết họ. Tàng Thanh Tuyết... Ngươi còn nhớ năm đó ngươi đã bỏ trốn khỏi hôn lễ không? Vì ngươi! Chính ngươi đã khiến tiểu thư ta chịu nhục, nàng ấy bị người nhà của ngươi đuổi đi. Lão gia nghe chuyện liền tức giận nhốt nàng ấy lại, còn phu nhân bà ta vốn không phải là mẹ ruột của tiểu thư ta. Bà ta là rắn độc... Bà ta chiếm vị trí phu nhân, ngày ngày hành hạ tiểu thư ta, năm tiểu thư 8 tuổi bà ta đã hất nước sôi khiến làn da cánh tay của tiểu thư ta bị bỏng. Năm nàng ấy 14 tuổi bà ta còn ép nàng phải làm công việc người hầu... Cũng chính đêm đó, là bà ta tới phòng củi hành hạ tiểu thư... Là ta! Là ta trong lúc bất cẩn giết chết bà ta. Lão gia nghe xong liền đột quỵ mà chết. Là ta đã hại tiểu thư nhơ nhớt, mang danh giết cha giết mẹ... Là ta!" Nàng ấy hét lớn, sau đó ánh mắt nóng bừng nhìn về Tàng Thanh Tuyết.

"7 năm trước ngươi khiến tiểu thư nhục nhã, bị người cả thế gian khinh bỉ. 7 năm sau, ngươi lợi dụng nàng ấy yêu ngươi. Hại nàng ấy thật thảm! Nàng ấy vì muốn chữa thương cho ngươi mà tới Vạn Xuân tìm ngẫu tuyết. Kết quả... Kết quả... Ha ha ha... Tiểu thư ta đi cùng người."

Thanh Nhi vừa nói xong liền lao đầu vào tường mà chết. Đám môn sinh của Lệ Chiêu Quân cũng gào thét.

"Năm đó ta không cha, không mẹ là người đã giúp ta. Ta liền nguyện theo người cả đời."

"Còn ta, là nàng đã cứu ta khỏi đám thổ phỉ."

"Bọn ta nguyện cả đời trung thành với nàng." vừa nói xong, tất cả hơn 100 môn sinh liền nhân lúc cầm kiếm lên kề vào cổ mình.

Máu tươi của họ nhuộm đỏ cả Huyền Không Sát. Khiến ai ai cũng thương Tàng Thanh Tuyết ngây người nhìn cảnh tượng, sau đó đột nhiên phun ra một ngụm máu.

"Thanh Tuyết đại nhân!"

"Thanh Tuyết đạo trưởng!"

Nửa năm sau, trong một lần Tàng Thanh Tuyết dọn dẹp thư phòng của Lệ Chiêu Quân liền phát hiện một hộp gỗ nhỏ bên trong có cả ngẫu tuyết cùng hoa sen vàng. Còn có một bức thư mà nàng gửi cho hắn.

"Thương Viêm, đây là hai loại bảo vật một loại có thể chữa lành gân cốt cho chàng. Một loại có thể giúp chàng gia tăng công lực... Nhưng nếu chàng muốn có hai vị thuốc này phải đồng ý với ta một chuyện... Đó là... Thành hôn với ta, cả đời bên ta... Chúng ta cùng chăm sóc tiểu hài tử được không?

À ta quên mất nói cho chàng một tin mừng. Ta có thai rồi... Chàng được làm cha rồi.

Đến lúc này chàng còn dám không lấy ta?" Tàng Thanh Tuyết ôm chặt lá thư trên tay, mất khí lực mà ngã trên đất.

"Tam nương... Ta yêu nàng. Nàng trở về với ta có  được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro