Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa thiên lao, nặng nề mở ra. Hoàng hậu bước vào trong, bóng tối bao phủ không gian. Chỉ có ánh lửa bập bùng, bóng người in trên tường đá lay động, quỷ dị vô cùng.

Chàng ngẩng đầu, khẽ cười nhìn nàng:

“Hoàng hậu nương nương, nơi này không thích hợp với nương nương!”

Ánh mắt chàng bình thản, giống như không có chuyện gì xảy ra. Hoàng hậu trầm mặc, rồi lặng lẽ lên tiếng:

“Vương phi đã quỳ trước ngự thư phòng suốt nhiều canh giờ…”

Nụ cười trên khóe môi chàng nhạt dần, hai hàng lông mày nhíu chặt. Chàng thì thào như tự nói.

“Không thể nào… Hoàng thượng đã hứa với ta….”

Hoàng hậu ngồi xuống, đối diện với chàng. Nhị vương gia, cao cao tại thượng, tiêu sái phong vũ, giờ chỉ có thể ngồi giữa bốn bức tường, ngẩng lên không thấy trời, cúi xuống chẳng thấy đất. Chợt thấy nghèn nghẹn, bi thương. Thương hải tang điền mấy ai ngờ.

“Vương phi không sao, Hoàng thượng đã cho người chăm sóc…” Nàng ngừng lại một chút, trầm ngâm rồi chợt nói. “Chàng biết không, ta đã từng thật sự rất yêu chàng…”

Chàng nhàn nhạt cười, không nói. Hoàng hậu cũng cười, ánh mắt xa xăm. Ký ức xưa, những mảnh nhỏ, vỡ tan.

***

“Người bị tội chết là tiểu nữ, tại sao người chết lại là Nhị vương gia?”

Hoàng thượng nhìn nữ tử suy yếu đang quỳ rạp người trước mặt mình. Thở dài.

“Đệ muội, đứng lên đi. Muội nếu tiếp tục dày vò thân thể, sẽ làm ta thất hứa với Hoàng đệ.”

Nàng nâng tầm mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cành cây lòa xòa, chỉ còn trơ trọi cành xác xơ. Bất giác mơ màng nghĩ, cành cây ấy, có thể nở ra hoa trắng không? Màu trắng, cô tịch đến thê lương.

“Tại sao Người lại đồng ý?”

Hoàng thượng nhìn theo tầm mắt nàng. Ở một nơi xa thật xa trong ký ức, có cái gì đó, đang vỡ tan. Giọng Ngài vang lên đều đều, như đang kể lại một câu chuyện xưa không liên quan.

“Đệ muội, muội nghĩ ta đã biết phu quân của muội bao nhiêu năm? Không phải một, cũng không phải hai. Nhìn đệ ấy ra đời, nhìn đệ ấy lớn lên. Bao nhiêu năm như vậy, chẳng lẽ ta lại không hiểu được đệ ấy sao? Hoàng đệ, một khi đã nói, nhất định sẽ làm….”

 

“Dùng mạng thần, đổi lấy mạng nàng, được không?”

 

“Tru di tam tộc, Hoàng luật đã định, nữ nhi xuất giá, vẫn phải chịu tội. Các đại thần đã dâng sớ, giết không tha!”

 

“Hoàng thượng, nếu như lệnh tru di không thể thay đổi, Người chỉ có thể có một trong hai lựa chọn: Hoặc là để ta chết thay nàng, hoặc chấp nhận nhìn vương triều sụp đổ…”

 “Đệ cho rằng ta không thể giết đệ ư?”

“Nếu vậy, để cả hai cùng chết, không được sao?”

Hoàng thượng quay đầu, trong thoáng chốc kinh ngạc. Nữ nhân kia, vẻ mặt luôn đạm mạc, thản nhiên, bất tri bất giác, đã lệ tuôn đầy mặt. Những giọt lệ trong suốt, lặng lẽ rơi. Nàng đưa tay chạm vào mặt, khóe môi chợt nhấc lên. Suốt bao năm nay dù cố gắng cũng không thể khóc, vậy nhưng lại vì chàng mà rơi lệ.

“Đó là lần đầu tiên sau rất nhiều năm, Hoàng đệ gọi ta một tiếng ‘Đại ca’…”

Hoàng huynh….

 

Đại ca….

 

Cho nàng một cơ hội sống, được không?

“Đã rất lâu rồi…. Vì muội, Hoàng đệ đã cầu xin ta…”

Hoàng thượng khẽ cười, nụ cười ẩn hiện mơ hồ.

“Năm xưa, khi ta cướp đi nữ tử đệ ấy yêu, đệ ấy cũng chỉ cười, không một lời oán trách. Sau đó, để cắt đứt tình cảm giữa đệ ấy và phi tử của ta, ta tứ hôn muội với đệ ấy, Hoàng đệ cũng cúi đầu chấp nhận. Nhưng hôm nay, Hoàng đệ lại quỳ xuống, thỉnh cầu ta… Vì muội, đệ ấy sẵn sàng phá hủy Vương triều này….”

Hoàng thượng thở dài, đưa mắt nhìn ra ngoài. Trong ánh sáng mờ mờ, dường như có thứ gì đó sáng lên trong khóe mắt, long lanh.

“Ta không giết muội, thì không thể làm trấn an quan viên trong triều. Nhưng ta giết muội, thì không chỉ mất Hoàng đệ, mà còn mất cả Vương triều. Giữa Vương triều và Hoàng đệ, muội cho rằng ta sẽ chọn cái gì?”

Bậc Đế vương, mấy người giữ được ngôi vị mà không đánh mất tình thân?

Khóe môi nàng hơi nhếch lên. Chuyện Hoàng tộc, vĩnh viễn không bao giờ có thể hiểu được.

“Đệ muội, có những thứ người ta không thể không lựa chọn.… Cả ta, cả Hoàng đệ cũng vậy… Đều là thân bất do kỷ mà thôi…”

Bông tuyết bay bay, đậu lại nơi đâu, rồi tan chảy. Nàng đứng lên, đẩy cánh cửa sổ, gió xoa khóe mắt, buốt rát.

Trên đời này, thật sự có những thứ không thể không lựa chọn…

***

“Chàng biết năm xưa, tại sao ta chấp nhận tiến cung không?”

Hoàng hậu khẽ hỏi. Chàng lặng thinh. Chuyện quá khứ, biết hay không cũng đã không còn quan trọng.

“Bởi vì ta biết, chàng không hề yêu ta.” Hoàng hậu cười khẽ, nụ cười in bóng trên ngọn lửa bập bùng. Trong không gian mờ mờ tối, khiến khuôn mặt nàng càng trở nên thê lương. “Con người thường nhớ đến những gì mình không chiếm được. Khi ấy, ta rời khỏi chàng, để chàng mãi mãi không chiếm được ta, để chàng mãi mãi nhớ đến ta…”

Hoàng hậu nghiêng đầu, nhìn vẻ thờ ơ của chàng, rồi chậm rãi nói tiếp:

“Nhưng trái tim chàng vẫn bị lấy mất. Và giờ đây, chàng sử dụng cách của ta năm xưa, để người ấy vĩnh viễn nhớ về chàng.”

Chàng cười nhẹ.

Tru di tam tộc, quả thật, rất tàn nhẫn.

Nhị vương gia, lập công lớn, tìm ra chứng cớ mưu phản, khiến cả nhà Tể tướng rơi vào huyết án tru di.

Thiên lao cô tịch, khói sương mỏng manh. Hoàng hậu bước ra ngoài, bỗng cảm thấy, dường như cuối cùng cũng đã bước khỏi sự trói buộc của ký ức. Đến cửa nhà lao, nàng chợt quay người, mỉm cười:

“Nhưng mà, Vương phi của chàng…. Không, là thê tử của chàng, thật sự rất yêu chàng…”

Song sắt, ngăn cách hiện tại và quá khứ.

Vương phi của chàng…. Thê tử của chàng…

Một chút máu của chàng, liệu có thể tế nỗi hận diệt môn của nàng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tinhcam