Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngẩng đầu lên, chỉ thấy tuyết còn rơi nhẹ.

Khung cảnh trắng xóa, mờ mờ như hơi sương. Hoàng cung, thành cao cổng kín, bất chợt có chút cô tịch.

Bóng bạch y bay trong gió tuyết. Chiếc dù trắng lẳng lặng đứng phía xa. Chàng đứng yên, cách nàng một khoảng đường, nhưng vẫn cảm thấy trái tim ấm áp.

Không gian tĩnh mịch, người lặng im. Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua. Không biết đã bao lâu, tuyết xoay tròn, xoay tròn, rơi trên khóe mi. Nàng bỗng bước lại gần, chiếc dù trắng che trên đầu chàng.

Phu quân…

Về nhà thôi!

***

Phòng tĩnh lặng, gió hiu hiu. Trăng mờ ảo, bạch tuyết trắng trời. Hoa tuyết vẩn vơ, chậm rãi rơi xuống đất.

Ngọn nến lay động, bập bùng giữa đêm khuya.

Nàng một thân hỉ phục, ngồi lặng im bên giường. Không có căn phòng rực rỡ sắc đỏ, không có đèn hoa. Chàng khẽ cười:

“Muốn thành thân sao?”

Nàng lắc đầu, cười cười:

“Chúng ta vẫn chưa uống rượu giao bôi!”

Chàng nhìn chén rượu trong tay. Rượu Ngự ban, nặng hay nhẹ, có ai biết. Mỉm cười, kéo nàng lại gần. Thành thân đã lâu, cuối cùng, rượu giao bôi cũng đã được uống đúng cách.

Nàng ngồi trong lòng chàng, ngả đầu trên bờ ngực vững chắc, lắng nghe tiếng trái tim đập trầm ổn.

“Tại sao chàng làm thế?”

Nhẹ nhàng xoa tóc nàng, cười.

“Chẳng phải nàng muốn ngắm hoa nở sao?”

Không cầu thiên trường địa cửu, không cần chim liền cánh, cũng chẳng nguyện hoa liền cành. Chỉ hy vọng giấc mộng của người mãi mãi không tan biến.

“Phu quân, mùa xuân sang năm, chúng ta cùng nhau ngắm hoa nở, được không?”

Xuân sang năm….

Ngước mắt ra ngoài, thì ra đã là cuối mùa đông…

“Ừ. Mùa xuân sang năm….”

Chàng cười. Tiếng gió đập vào khung cửa, thê lương.

Nàng nhắm mắt, nằm trong ngực chàng, cảm nhận vòng tay của chàng lỏng dần, lỏng dần, rồi buông lơi.

Nước mắt, trào khóe mi, mặn đắng.

Chén rượu trên tay, rơi xuống đất, vỡ tan. Khói trắng bốc lên, mơ hồ.

Nhị vương gia, âm mưu mưu phản, đưa chứng cớ giả, hãm hại Tể tướng. Xét Hoàng tộc, miễn bỏ xử trảm, ban rượu độc!

Nữ nhi duy nhất của Tể tướng còn sống sót, ban thưởng và phục hồi danh dự!

Vì một người, chàng chấp nhận trở thành tội nhân thiên cổ!

Vì một người, chàng sẵn sàng biến kẻ mưu phản thành công thần!

Công thần… Mưu phản…

Người đã chết, công thần hay mưu phản cũng đâu khác nhau? Chỉ là, nàng sẽ không cần cúi đầu bước ra ngoài.

Nhưng, còn chàng thì sao?

Ngoài cửa sổ, tiếng gió như gào thét. Mưa trút xuống, ào ào trong đêm đen.

Chàng thì sao đây?

Người ta kể lại rằng, khi Đương kim Hoàng thượng cùng binh lính bước vào phòng ngủ của Nhị vương gia, chỉ thấy chàng một thân áo đỏ, nhắm mắt nằm yên bình, khóe miệng hơi cong lên như đang cười. Vương phi nằm trong lòng chàng, vòng tay ôm chặt, mắt nhắm lại, lệ vẫn tuôn ướt đẫm một góc áo.

Người ta kể lại rằng, khi xưa hôn lễ ầm ĩ, giờ đây tang lễ đơn sơ. Kẻ phản nghịch, được tổ chức lễ tang, có lẽ đã là sự khoan dung của Hoàng thượng đối với bào đệ.

Người ta kể lại rằng, Vương phi không khóc, không ầm ĩ, không náo loạn. Chỉ im lặng quỳ trước linh cữu của Vương gia suốt ba ngày ba đêm.

Người ta kể lại rằng, năm ấy, phủ vương gia vốn tĩnh lặng lại càng trở nên lặng lẽ. Khắp nơi bị bao phủ bởi một màu trắng tang tóc. Đèn lồng đỏ rực rỡ năm nào, giờ đây đã thay thế bằng màu trắng đục. Hỉ đường đỏ, đã là quá khứ xa xăm.

Người ta kể lại rằng….

Người ta kể lại rằng….

Chuyện quá khứ, xa xôi như một giấc mơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tinhcam