Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi hắn đến vương phủ, là lúc ánh tịch dương bao trùm không gian. Vương phủ quạnh vắng, chỉ còn người quản gia già nua. Hành lang hun hút, không một bóng người. Hoa lệ một thời, đại hạ tương khuynh[10].

Cây hoa trắng đứng sừng sững giữa trời. Lục diệp xoay xoay trong gió. Nơi hành lang gấp khúc, thân ảnh ấy đứng chìm trong ánh tà dương, bạch y tung bay, phảng phất như hư vô. Ánh mắt xa xăm, nhìn về phía vầng thái dương đang tắt nắng.

Tà dương, phản chiếu lên cánh hoa đang dần mở ra. Trắng và đỏ, cứ quay tròn, quay tròn, khiến tầm mắt trở nên mông lung.

Hoa hoa diệp diệp lạc phân phân

Chung nhật tư quân bất kiến quân[11]

Nàng quay lại nhìn hắn, cười. Hắn nheo nheo mắt, có chút mơ hồ.

“Huynh đến chơi à?”

Hắn bước lại gần, khẽ thở dài.

“Đã nhiều năm như thế, muội cũng nên tìm hạnh phúc cho mình.”

Nàng cười cười, lại ngẩng đầu nhìn cành hoa trắng, giọng nhẹ bẫng.

“Đã nhiều năm rồi sao?”

Xuân, hạ, thu, đông vẫn luân phiên biến đổi. Tuyết rơi, rồi lại tan. Hoa nở rồi hoa tàn. Nhắm mắt lại, thì ra thời gian vẫn trôi ngang. Rốt cuộc, đã bao nhiêu năm?

“Năm ấy, ta đã nghĩ rằng, muội sẽ tuẫn tiết theo Nhị vương gia.”

Nàng cười cười:

“Nếu như vậy, thì cái chết của chàng còn có nghĩa gì?”

Nếu nàng chết, còn ai nhớ tên chàng?

Nàng muốn sống, sống thật lâu, chỉ để nhìn hoa nở. Chẳng phải vì giấc mộng ấy, mà chàng ra đi sao?

Giấc mộng…. Giấc mộng mang huyết sắc.

Máu của chàng, tặng cho nàng vì lòng hiếu thuận với phụ thân nàng.

Máu của chàng…. Thật sự rất nhiều.

Hắn thở dài, nàng cười nhẹ nhàng.

“Đại tướng quân, huynh biết không, nhiều năm trước, muội thường đứng đây nhìn về phía tây, chờ đợi huynh. Khi ấy, chỉ có chàng ở bên cạnh. Muội chờ không thấy huynh, nhưng vẫn chẳng hề thấy cô đơn. Giờ đây, muội lại đứng đây chờ chàng, có huynh bên cạnh, tại sao lại cô tịch như vậy?”

Hắn im lặng. Bởi vì hắn hiểu, có những thứ thật sự qua đi rồi sẽ không bao giờ trở lại. Trong trái tim của nàng, hắn mãi mãi vẫn chỉ là một mảnh ký ức.

Nàng vươn tay, hái xuống một cành hoa trắng.

“Huynh nhìn xem, hoa…. Đã nở rồi….”

Phu quân, sau này xuống Hoàng Tuyền, nhớ mang theo một nhành hoa trắng.

Phu quân,

Hoa, đã nở rồi…

Hoàn

~~~by Rinca Seta~~~

[1] Tường vân thụy khí: Mây trong khí lành

[2] Trích thơ: Thị pháp kệ – Cao Phong Diệu thiền sư

Gió thu hiu hắt mái điện đường
Cúc giậu thơm tho trải mấy sương
Tiếc thay không gặp người coi sóc
Nhánh cành bừa bãi, có bao hương

[3] Kinh hồng liên dung: Tư thái  nhẹ nhàng phiêu dật, dung nhan hoàn mĩ tựa hoa sen

[4] Cuộc đời bể dâu, biến động khó lường

[5] Minh nguyệt sơ thường Bích Loa Xuân: Dưới trăng sáng uống Bích Loa Xuân (một loại trà)

[6] Nan miên: Không ngủ

[7] Hiện thế an ổn, tuế nguyệt tịnh hảo: Cuộc đời an ổn, năm tháng an lành

[8] Triều khởi tịch lạc, tinh thần đấu chuyển: Bình minh hoàng hôn, vật đổi sao dời

[9] Trích thơ: Vọng xuân từ – Tiết Đào

Không cùng ngắm trông hoa hé nở
Không cùng buồn thương khóc hoa rơi

[10] Đại hạ tương khuynh: Lầu cao nhà to, nháy mắt cũng sụp đổ

[11] Trích thơ: Trường tương tư – Lương Ý Nương

Hoa rơi lá rụng tơi bời
Mặt hoa xa cách tháng ngày nhớ thương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tinhcam