Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cần bình yên sau cơn mưa
Cần nắng lên xua tan đêm đông
Ta cần nơi cho con tim ta thêm yêu đời...”

Ngô Thanh đi trên đường miệng lẫm nhẫm lời bài hát mà mình thích. Tay còn đong đưa theo nhịp bài hát, chân dậm dậm lâu lâu lại xoay nhẹ người trông rất hưởng thụ lời bài hát. Chiếc tai nghe cũng đong đưa theo hành động của cậu.

Mọi người xung quanh nhìn vào hành động yêu đời của cậu mà bổng dưng vui vẻ hẳn, nhìn thấy hẳn sự rạo rực sức sống trong mỗi người, một vài người vô thức cũng nhún nhảy theo cậu, bổng chốc nơi cậu đi qua tựa như có thần tiên vui vẻ hạ phàm.

Cậu đang trên đường đến tiệm mua ít đồ về để ăn. Cuộc sống một mình khiến cậu có chút tự lập và trưởng thành hơn so với bạn bè chan lứa.

- Xem nào, mì tôm, trứng,....

Cậu loay hoay vừa nhìn vào màn hình điện thoại vừa chăm chỉ tìm kiếm những món đồ cậu đã ghi vào trong đấy.

Bên trong siêu thị mát mẻ như thế khiến cậu mang suy nghĩ muốn ngồi ở đây mãi. Nhưng đành thôi cậu phải về nhà, nếu không e là một lúc nào đó cậu sẽ bị chặn đánh đến chết lúc nào đó trên đường mất.

Tay cầm bịch đồ mà mình đã mua, cậu rời khỏi nơi đó. Một lần nữa giọng cậu ngân lên một lời bài hát khác có chút buồn hơn rất nhiều.

“ Mùa hạ năm ấy cứ ngỡ nắm chắc đôi tay sẽ bên nhau đến trọn đời...”

Cậu vẫn trong tinh thần vui vẻ mà hát dù lời bài hát chẳng mấy vui.

Đôi chân nhỏ thon dài bước từng bước chậm về căn nhà cũ kĩ có phần muốn đổ sập đi.

Đang đi thì cậu bổng dưng ngửi thấy một mùi thơm nhẹ của hương chanh. Sự tươi mát của chanh như xoa dịu đi cơn nóng nực của mùa hè đang độ tháng 6.

Sự tò mò khiến cậu lần theo mùi hương thoang thoảng rất nhẹ ấy, cả đầu óc cứ như bị mê hoặc, cậu cẩn thận đi từng bước và rồi như cậu mong muốn, nguồn phát ra mùi ấy đã xuất hiện trước mặt cậu.

Trong con ngõ nhỏ tối tăm, cậu nhìn thấy một thiếu niên mặc đồng phục của trường cậu, tên đó ngồi dựa vào bức tường bên cạnh, xung quanh là một mớ hỗn độn. Người nằm phục phía dưới quằn quại vì đau đớn, bên cạnh là mớ rác bị xới lên. Nhưng cái mùi tạp nham ấy lại không hề xoá đi mùi chanh của thiếu niên. Ngược lại, mùi chanh càng lúc càng nồng lên từng chút một.

Ngô Thanh là một beta khá đặc biệt. Sự đặc biệt không muốn ai biết vì nó vô dụng hoặc vì nó sẽ mang rắc rối đến cho cậu, hoặc là vì nó nên cậu trở thành cá thể khác biệt với những beta khác, hoặc vì nó mà cậu bị cô lập. Dù là gì thì cậu cũng muốn giấu bởi cậu là một beta có thể ngửi được mùi tin tức tố của alpha hoặc omega mà không bị chúng ảnh hưởng đến bản thân giống cách alpha có thể áp chế omega bằng pheromone.

Nhìn cậu thiếu niên đang khó thở vì kỳ nhạy cảm, cậu bổng dưng như kẻ mất hồn mà nhìn chằm chằm vào. Tâm trí lẫn quẫn dòng suy nghĩ:

-Cậu ta trông quyến rũ thật, còn rất đẹp nữa...

Lần đầu tiên Ngô Thanh nảy sinh ý nghĩ với một người khác, cậu vốn dĩ trước giờ chưa từng thấy kích động trước ai dù có là omega xinh đẹp đang trong kỳ phát tình cậu cũng chỉ nhíu mày vì mùi tin tức tố của omega ngoài ra không có thêm gì khác.

Bước lại gần chàng trai đang thở dốc kia, cậu cúi người vòng tay người kia lên vai mình rồi cố gượng dậy để đưa người kia về nhà mình. Dù căn nhà kia của cậu cũng chẳng khác ở đây mấy.

-Nặng thật, cậu ta rốt cuộc là nặng bao nhiêu vậy, ban nãy trông cũng có to con mấy đâu.

Cố sức kéo thanh niên đầy máu kia nhưng không được, cậu buộc phải cõng. Nhưng cái sức nặng ấy đúng là như muốn dìm chết cậu vậy.

-Nếu cậu tỉnh lại mà thái độ với tôi, tôi nhất định sẽ đánh chết cậu.

Cậu nhìn thấy chứ, trên người của thiếu niên toàn đồ đắt tiền. Dây chuyền, bông tai, nhẫn và cả cái đồng hồ nữa hẳn cũng mấy vạn tệ một chiếc. Dù không am hiểu mấy với những món đồ hiệu nhưng cũng không phải là không nhận ra. Cứ nhìn lũ bạn trong lớp cậu hay khoe được bố được mẹ mua cho cái này cái kia là hàng hiệu mấy vạn tệ, mấy chục vạn tệ, cậu xem như cũng là biết chút đỉnh đi. Nhưng kẻ chưa từng chạm vào chúng lại chẳng dám mơ tưởng đến nó như cậu mãi cũng chỉ biết nhìn. Phải rồi đống nợ ấy trả hết thì chắc cậu cũng già mất rồi. Lúc đó, hẳn chẳng cần đến những thứ như thế.

-Hơn mười mấy triệu tệ, con số có nhỏ nhoi gì đâu.

Ngô Thanh cố gắng cõng người con trai ấy về nhà, không quên ghé qua tiệm thuốc mua cho thiếu niên hai liều thuốc ức chế.

- Chị ơi? Cho em hai ống tiêm thuốc ức chế.

- Em lấy thuốc ức chế cho alpha hay omega?

Vị nhân viên y tế đáp lại lời của cậu. Cậu thoáng suy nghĩ rồi nói tiếp:

-Dạ em lấy cho alpha.

-Em đợi chút nhá.

Chị nhân viên quay vào trong, tay lục vào tủ thuốc lấy ra hai ống tiêm trắng trong nhỏ nhỏ rồi đưa cho cậu.

-Của em bao nhiêu vậy à?

- Năm mươi tệ.

Cậu đưa tay vào túi móc ra mớ tiền lẻ, tay đếm đếm số tiền có bên trong.

-48, 49, 50... Em gửi chị ạ.

-Chị cảm ơn nhé.

Tay cầm lấy hai ống thuốc, cậu một lần nữa cố gắng cõng tên to xác về nhà mình. Lần này là về luôn không la cà lại đâu nữa.

Vừa về đến nhà, cậu đã nhìn thấy lũ đòi nợ đứng sẵn ở trước cửa. Tay chúng còn cầm cả mấy khúc côn, gậy sắt,...và chúng chặn cửa của cậu.

Tên cầm đầu mà bọn chúng hay gọi là thiếu chủ là một tên lớn hơn cậu 5 tuổi, mặt mũi rất đẹp trai, cũng là một alpha, và hắn mang một cái mùi mà cậu cực kỳ khó chịu, là mùi của một loại rượu nào đó mà cậu cũng chẳng biết tên. Cậu chỉ biết nó là rượu vì cậu từng say vì nó.

-Các anh để tôi vào nhà, tôi cất đồ xong sẽ trả tiền cho các anh.

Tên thiếu chủ thấy cậu cõng tên oách con nào đó thì lên tiếng.

-Thằng nào trên lưng mày đấy?

-Tôi không biết, tôi thấy cậu ta như vậy ngoài đường nên cõng về.

-Bản thân lo chưa xong, bây giờ lại lo cho người khác luôn à?

-Hết cách rồi, tôi vốn không phải là người có thể nhìn người khác chết trước mặt mình.

Cậu mở cửa, tiện nhờ tên thiếu chủ đỡ tên nặng con kia vào trong nhà giúp.

-Anh có thể giúp tôi đưa cậu ta vào phòng tôi giúp tôi được không?

-Mày có vẻ thấy thản nhiên khi nhờ vả chủ nợ nhỉ?

-Tôi cũng hết sức để kéo tên to xác kia vào trong rồi.

Tên thiếu chủ cũng không từ chối, hắn định đưa tay đỡ lấy thiếu niên thì vô thức sợ hãi lùi lại. Cậu nhìn thấy nên có chút thắc mắc dù không nói ra.

Tiết sinh lý, dù là beta cậu vẫn rất chăm chú nghe giảng. Hết cách rồi cậu là trường hợp đặc biệt mà. Và cậu cũng hiểu trường hợp trên là gì. Tên thiếu chủ kia đang sợ sự áp chế của người trên lưng cậu.

Hắn là chủ nợ, cậu sợ hắn sẽ tìm cớ tăng nợ, cậu đã khổ sở đến tận cùng thế nào mới cầu xin được hắn đừng tăng lãi quá nhiều. Bởi số nợ ấy quá lớn với một cậu học sinh như cậu.

Mười mấy triệu tệ chỉ là một sự nói dối mà thôi. Cậu đã chứng kiến cảnh bọn đòi nợ đến đây và phá nhà phá cửa rất nhiều lần khi ba mẹ cậu còn sống. Họ chẳng những không yêu thương cậu mà còn cờ bạc nợ nần.

Mẹ cậu là gái điếm bị ba cậu hạ nhục mang thai rồi sinh ra cậu. Ban đầu họ là yêu thích nhau nhưng cái nghèo làm bọn họ cãi vả liên tục rồi xem cậu như sản phẩm lỗi cho cuộc tình của họ. Hết lần này đến lần khác họ đổ trách nhiệm lên cậu, chửi mắng, đánh đập là điều cậu luôn nhận từ họ. Cậu ở trong cảnh đó dường như cũng máu lạnh đến khó tin khi vào năm cậu học lớp 6 bố mẹ cậu vì trốn nợ mà gặp tai nạn. Họ chết nhưng nội tạng vẫn có cái gì đó dùng được. Cậu vậy mà kí giấy hiến cho người cần dùng và nhờ thế số tiền nợ được giảm đi phân nữa. Nhưng số nợ sau đó vẫn là cậu trả.

Cậu nhìn hắn rồi thả đại thiếu niên mình đã vất vả khiêng về ở trước cửa. Vội chạy đi kiếm dưới gối mớ tiền mà tuần này cậu kiếm được đưa cho tên đòi nợ. Bọn chúng mở ra rồi nhếch miệng hỏi.

-Sao chỉ có bao nhiêu đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro