II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngồi im!" Giọng đàn ông khẽ vang lên, rít qua kẽ răng, trầm đục và sắc bén như lưỡi dao hắn đang cầm trong tay, giọng gằn xuống ra lệnh đầy vẻ đe dọa. Cùng với câu nói ấy, hắn ấn nhẹ con dao lên người tôi, một cảm giác nhọn, sắc lạnh ấn vào da thịt và một đứa con gái khi ấy có thể làm gì hơn được chứ.

Mồ hôi trên trán tôi chảy ra từng giọt, từng giọt một hòa lẫn trong đó là từng giọt sợ hãi và căng thẳng, làm ướt đẫm cả lớp vải áo, mặc dù ngoài trời mưa đang rơi và máy lạnh đang thổi hơi ở trên đầu. Cả cơ thể tôi run rẩy như một tờ giấy mỏng đang bị gió cuốn và trái tim thì đập loạn nhịp tạo ra cả một cơn bão trong lồng ngực. Âm thanh đập mạnh mẽ, dồn dập và hỗn loạn của nó vang vọng như tiếng trống trận, khiến tôi không thể nghe thấy gì khác ngoài những tiếng đập ầm ầm trong đầu. Cảm giác khô rát và ngứa ngáy lan tỏa từ cổ họng xuống dạ dày, nơi có thứ gì đó nóng hổi và nặng nề đang dồn ép, khiến tôi cảm thấy như mình sắp nôn ra tất cả những gì còn lại trong bụng.

Bàn tay hắn giờ đây mang lại một cảm giác nặng nề và thô ráp, mặc dù bàn tay ấy có vẻ như là của một kẻ không hay làm việc nặng nhọc. Nó đặt lên đùi tôi những ngón tay của ác quỷ, và tôi mới nhận ra, với một cơn giật thót cả người rằng hôm nay tôi lại mặc một chiếc váy mỏng manh, ngắn ngủn quá dễ dàng để hắn lấn tới. Cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn tay hắn lan tỏa khắp đùi tôi, như những mảnh băng đang châm chích vào da thịt. Bàn tay hắn bắt đầu di chuyển chầm chậm lên phía trên rồi vuốt ve, đụng chạm nhẹ nhàng lên làn da non mỏng manh, nhạy cảm ấy như thể đang khám phá một kho báu vừa được khai quật. Ánh mắt tôi đã hướng lên trên từ lúc nào và không rời khỏi bác tài xế, cố gắng cầu cứu, tìm kiếm một tia hy vọng, nhưng đáp lại chỉ là một sự im lặng đáng sợ và ánh nhìn tập trung ra trước kính lái.

"Cúi cái mặt mày xuống!" Hắn ra lệnh, vẫn bằng cái giọng rít qua kẽ răng như trước, một giọng nó chứa đầy uy quyền. Vừa nói hắn vừa véo mạnh lên lớp da non trên đùi, đau điếng người, khi ấy tôi phải cố gắng cắn chặt môi để không rên lên thành tiếng.

Mệnh lệnh của hắn và cái động tác cấu véo ấy như một cú sốc điện, làm tôi cảm thấy như mình đang bị đóng băng trong sự sợ hãi. Không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc cúi mặt xuống, sự tuyệt vọng bao trùm lấy cơ thể, mỗi giây phút trôi qua, sự bất lực và nỗi sợ hãi ngày càng lớn dần lên, lớn dần đến khi phình to ra nuốt lấy toàn bộ thế giới. Cả thế giới xung quanh tôi như bị thu nhỏ lại, chỉ còn lại âm thanh của mưa đập vào kính xe, sự căng thẳng trong không khí, và cái cảm giác lạnh lẽo, rờn rợn từ bàn tay hắn vẫn đang châm chích trên da thịt.

Tôi máy móc cúi đầu xuống, đặt hai cánh tay lên lưng hàng ghế phía trước, giống như thể đang cố gắng tạo ra một hàng rào nhỏ để che giấu bản thân mình. Từ phía trên nhìn xuống, tôi chỉ như một con bé sinh viên đang gục đầu ngủ gật sau khi kết thúc một ngày dài mệt mỏi. Nhưng kể từ lúc này trở đi, mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu, bắt đầu cho cái đêm dài nhất trong mười chín năm cuộc đời tôi.

Hắn bắt đầu lật váy tôi lên, và cảm giác lạnh lẽo từ không khí đột ngột tràn đến chạm vào làn da bên dưới, trước giờ vốn được che đậy bởi lớp váy ngắn. Bỗng chốc yôi cảm thấy cơ thể mình bị tê liệt, từ bên ngoài đến tận các cơ quan bên trong. Bây giờ bàn tay ấy lại trở nên ấm nóng, hơi ấm từ bàn tay hắn bắt đầu xâm nhập. Nó vuốt ve từ bên này qua bên kia, hết đùi trái đến bên đùi phải, một cơn rùng mình ớn lạnh chạy dọc khắp sống lưng tôi. Rồi nó dừng lại ở giữa, chạm lên phần tam giác nhỏ ấy, hơi ấm len qua lớp vải quần lót mỏng tang rồ thấm vào vùng kín của tôi như một cơn sóng của dòng nước nóng bỏng. Tôi cảm thấy như thể mọi tế bào trong cơ thể đều căng lên, và nỗi sợ hãi lấn át toàn bộ giác quan khác.

Khi ấy, oàn bộ lông tóc trên cơ thể tôi bỗng dựng đứng lên, hơi thở bỗng chống bị dồn nén lại. Tôi đang ở trong một cơn ác mộng mà mà mình không thể tỉnh dậy, không biết phải làm gì để thoát khỏi tình cảnh này ngoài việc gồng cứng cơ thể, môi cắn chặt và đôi mắt nhắm nghiền lại. Tôi phải chịu đựng, chịu đựng cho mọi cái qua đi, trong lòng lâm râm cầu nguyện cho mọi thứ trôi thật nhanh và khi tỉnh dậy, tôi sẽ thấy mình đang nằm trên giường mà nhớ về cơn ác mộng vừa mới gặp trong giấc ngủ.

Nhưng mọi cái là thật, những cảm giác này là thật. Hắn tiếp tục xoa xoa trên lớp vải mỏng, bàn tay chuyển động một cách thành thục, như đang thực hiện một chuỗi những động tác quen thuộc. Sự tiếp xúc của bàn tay ấy với vùng tam giác nhỏ của tôi ngày càng trở nên rõ rệt và lan rộng ra hơn, có một cảm giác ẩm ướt và nóng bừng lên dần dần, giống như từ sâu bên dưới có một thứ gì đó đang dần trào lên. Đầu óc tôi bắt đầu mơ hồ, như thể thời gian bên ngoài đã ngừng trôi, và tôi đang lạc lối trong một khoảng không vô tận, nơi nỗi sợ hãi và xấu hổ trộn lẫn với nhau.

Nhưng xen lẫn trong đó là một khoái cảm kì lạ, một khoái cảm tội lỗi, một cảm giác đáng lẽ không nên có trong hoàn cảnh này. Nó là một cơn hứng tình khi cái bản năng giới bên trong đã phản bội tôi, một cảm giác mà lâu rồi cái cơ thể này chưa được hưởng thụ. Và cái cơ thể ấy đang được đáp ứng nhu cầu sâu kín, nó đang kêu gào tôi thả lỏng ra, rên rỉ mà tận hưởng khoái lạc. Nhưng tôi không cho phép điều đó sảy ra, không thể nào, "chỉ cần rên lên sung sướng mình sẽ trở thành một đứa con gái dâm đãng."

Mỗi giây trôi qua như kéo dài mãi mãi, và sự nặng nề xung quanh dường như thắt chặt hơn, kéo tôi vào một cơn lốc tranh đấu, những giằn xé mac bản thân không thể nào tự mình thoát ra được. Không biết liệu đây có phải là một phút hay đã một thế kỷ trôi qua rồi nữa, chỉ biết rằng từng giây phút đều như một vết dao cắt sâu vào tâm hồn, để lại những dấu vết không thể xóa nhòa được mãi về sau này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro