Có Tao Đây Rồi...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: GiantHA 2017-10-28https://www.weibo.com/5391824514/FspIsuSgx?type=comment


Bối cảnh fanfic này diễn ra sau chap Mạc Quan Sơn hoảng sợ bỏ chạy khỏi nhà hàng và Hạ Thiên đuổi theo thằng bé... (Tui thích tác giả này lắm =)))) mấy đứa ngọt ngược vừa đủ)


-------------------------------------------------


Mạc Quan Sơn trong lòng hỗn độn mà đi theo Hạ Thiên, dạ dày cuộn lên từng cơn như sóng gầm, đầu óc trống rỗng choáng váng.


Thật khó chịu....


Ý thức được bản thân hiện tại đã ở trong nhà Hạ Thiên, cậu run khẩn đôi môi, nghiêng đầu nhìn chằm chằm sàn nhà.


"Khó chịu sao? Muốn uống nước không hay là ăn một chút gì đó?" Hạ Thiên giơ tay lên muốn xoa tóc của cậu, đột nhiên khựng lại, không được tự nhiên mà xoa xoa cổ chính mình.


Mạc Quan Sơn biết Hạ Thiên có ý tốt, cứng đờ mà trả lời: "Không cần, tao về nhà là được." Thanh âm khô khốc khàn khàn, giống như thật cực lực mà che dấu đi bi thương của bản thân, làm Hạ Thiên nghe được một trận đau lòng.


"Mày như thế này mà trở về không phải sẽ khiến dì thêm lo lắng sao? Tắm rửa một cái cũng được mà, trước tiên cứ thả lỏng một chút đi." Hạ Thiên cau mày, hiện tại Mạc Quan Sơn giống như một con nhím bị rút đi hết gai nhọn trên người, nhưng như thế lại càng làm cho hắn không dám đến gần.


Nghĩ đến ánh mắt lo lắng của mẹ, Mạc Quan Sơn khô cằn mà đồng ý.


Hạ Thiên liền xoay người bước đến phòng tắm, bảo Mạc Quan Sơn đi theo sau.


Hạ Thiên tùy tiện cầm một bộ quần áo của mình đưa cho cậu, kích cỡ so với hắn mà nói có hơi nhỏ, nhưng hẳn là vừa với Mạc Quan Sơn, lại hướng dẫn cậu cách điều chỉnh nhiệt độ nước, thuận tiện mở vòi nước sẵn cho cậu.


Lúc Hạ Thiên xoay người muốn ra khỏi phòng tắm, Mạc Quan Sơn một tay kéo lại góc áo của hắn, cơ hồ thì thầm hai chữ không thể nghe ra "Cảm ơn." 


Hạ Thiên bên này lại nghe đến phá lệ rõ ràng.


"Không cần nói với tao điều đó, tao tự nguyện muốn đối thật tốt với mày."


......


Mạc Quan Sơn cả người ngồi trong bồn tắm to rộng, tay chân giãn ra, làn nước ấm áp dần rửa sạch đi mệt mỏi trên người cậu, cậu thở ra một hơi thật dài, giữ lại khí đem đầu chính mình vùi xuống nước, sau đó hai tay dùng sức mà xoa xoa mặt.


Ngẩng đầu vuốt mái tóc ướt lên, cậu không biết vì cái gì Hạ Thiên muốn dẫn cậu tới cái nhà hàng đó, nhưng lúc mà cậu thấy khó chịu nhất, hắn lại nói "Có tao đây rồi."


Mạc Quan Sơn cuộn tròn lại hai chân, đem cái trán dựa trên đầu gối, tâm trí giống như trở lại cái ngày cậu mất đi cha mình, bất lực, hoang mang.


Ở bên trong gần mười phút, nước trong bồn tắm không còn ấm nữa, Mạc Quan Sơn đứng dậy muốn bước ra ngoài, mới vừa đạp lên mặt sàn bóng loáng liền thiếu chút nữa trượt chân.


Cậu kinh hoảng mà bắt lấy ven bồn tắm, làm đổ vài chai lọ sữa tắm, thật vất vả ổn định thân thể, Hạ Thiên liền gõ cửa, hỏi: "Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"


"Không... " Mạc Quan Sơn ngẩng đầu nhìn đống quần áo trên giá, phát hiện không có khăn lông, bèn căng da đầu mà mở miệng: "Có thể giúp tao tìm một cái khăn tắm không......"


Hạ Thiên đồng ý.


Chưa đầy một phút đồng hồ, Hạ Thiên lại gõ cửa lần nữa "Đến rồi."


Mạc Quan Sơn thật cẩn thận mà đi tới cửa, có chút chần chờ mà nói: "Mày trước tiên nhắm mắt lại."


"Được."


Mạc Quan Sơn nhẹ nhàng kéo cửa ra, nhìn thấy Hạ Thiên quả thật nhắm mắt lại, nhưng hai tay lại dang rộng ra khăn tắm ra phía trước, phảng phất chờ đợi Mạc Quan Sơn nhào vào trong lòng hắn.


Mạc Quan Sơn tiến lên một bước, mới vừa chạm nhẹ vào được khăn lông, Hạ Thiên liền lập tức mở to hai mắt, đem khăn lông mà vòng khoá lại người cậu kín mít.


Bàn tay cách một tầng vải nhẹ nhàng chà lau thân thể cậu, ánh mắt ôn nhu như là có thể chảy ra nước, Mạc Quan Sơn tay bị giữ ở bên trong lớp khăn, cậu gập lên khuỷu tay thúc lên Hạ Thiên một cái.


"Mạc Quan Sơn." Hắn nhẹ nhàng gọi.


Cậu vẫn là không có nhìn thẳng Hạ Thiên, lên tiếng: "Gì."


Hắn muốn nói: Mày không cần phải cố gắng kiên cường, mày có thể yếu đuối trong vòng tay tao.


Nhưng Mạc Quan Sơn vẫn luôn là kiên cường, có thể một mình đảm đương một phía, như vậy phảng phất đả kích lòng tự tôn của hắn.


Nhưng là, hắn muốn cho Mạc Quan Sơn biết, có hắn vẫn luôn ở đây.


Giống như hiện tại, hắn cách một tầng khăn lông đem cậu ôm vào trong lòng ngực, mà Mạc Quan Sơn không có đẩy ra. ​​​​




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro