Ghen ( cuối )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một hôm hai vợ chồng đang nằm bên nhau xem tivi hết sức đầm ấm , vợ tôi bỗng nhiên móc điện thoại gọi cho anh lộc , hỏi chồng em còn có đó không?

Vợ mở loa ngoài , khiến tôi nghe rõ mồn một giọng anh Lộc hồn nhiên trả lời là: tụi nó vừa mới nhậu xong , vừa kéo nhau đi thăm thằng bạn nào đó đang nằm viện.

Đó là lần đầu tiên , vợ tôi nhìn tôi bằng một ánh mắt khác lạ.

_'' Anh vẫn luôn lừa dối em bất cứ lúc nào có thể! Phải không?''

Không phải hung dữ ăn hiếp chồng , ánh mắt đó giường như chứa đựng một sự căm hận , làm tôi phải nổi cả da gà. Tôi chỉ biết lắp bắp:

_'' Đâ... đâu có em đừng có ghen nhảm! Chắc anh Lộc giỡn chơi chọc em thôi mà. Để anh gọi lại cho anh ấy!"

_'' Thôi khỏi! Đủ rồi! Anh có của không biết giữ , rồi sẽ biết ghen là như thế nào!"

Giọng vợ tôi lạnh tanh , vợ rất yêu tôi , nên tôi tin đó chỉ là một chiêu răn đe của nàng.Nhưng ngày hôn sau , rồi nhiều ngày sau đó , thái độ của nàng vẫn không có gì đổi khác , vẫn dễ dàng nỗi ghen và luôn kiểm soát chồng chặt chẽ. Khiến tôi tiếp tục tìm cách đối phó mệt mỏi và quên luôn ánh mắt khác lạ ấy.

Lễ Tình Nhân

Vợ bắt tôi mời vợ đi ăn tay đôi ở nhà hàng để hâm nóng tình yêu , con cái gửi hết cho ngoại. Bữa tiệc có đốt nến thơm , có âm nhạc êm diệu. Kết thúc tiệc , đến thủ tục trao quà theo truyền thống , vợ lấy trong ví ra một chiếc điện thoại nokia đời mới , nằm trong bao da đen hẳn hoi.

_'' Em quyết định đổi điện thoại mới cho anh , hy vọng nó sẽ không làm cho em buồn phiền , cứ cầm điện thoại lên là anh nhớ tới em , anh nhé!"

Tôi sững sờ nhìn vợ , không hiểu tại sao vợ lại tặng tôi một món quà y chang món quà tôi đặt trong túi áo , mà tôi mua để tặng cho vợ.

Cách đây ba hôm , biết không thể không tặng quà cho vợ và sợ mua nhầm món hàng mà vợ không ưa , tôi đã dò thử xem vợ tôi đang thích gì , đó chính là chiếc nokia đen này. Chỉ cần vài giây là tôi đã hiểu , vợ chồng tôi có một người bạn thân làm chủ một cửa hàng điện thoại. Chúng tôi cần mua gì cứ việc gọi cho anh , sẽ có người mang đến tận nhà. Việc tôi mua món quà này , chắc chắn vợ tôi đã biết. Cô ấy mỉm cười nói tiếp:

_'' Chính vì thế , nên cứ cầm điện thoại lên là mình nhớ tới nhau , anh nhé!"

Ánh mắt vợ long lanh nhìn tôi đầy tình cảm tha thiết , làm tôi thấy mình dù có ham vui cỡ nào , cũng vẫn là người yêu vợ nhất trên đời.

Sau đó , một ngày không lâu. Một buổi sáng vừa vào tới cơ quan , bỗng dưng điện thoại tôi báo tin nhắn.

'Anh nhớ em quá! Trưa nay mình gặp nhau ở chỗ cũ nhé!'

Tôi mỉm cười bỏ điện thoại vào túi , rồi nghĩ: ' thằng cha nào mới sáng sớm ba chớp ba nháng nhắn lộn máy , hoạt động bí mật kiểu này chắc chết sớm!'

Vài phút sau là tin nhắn thứ hai:

'Sao không trả lời anh? Không nhớ anh sao? Ba ngày không được gặp em rồi , mai anh phải đi Hà Nội sớm. Anh đang sung lắm , rất cần được ôm em một cái!'

Bực mình , tôi nhắn lại:'nhần số rồi ông bạn ơi'

Gần như ngay lập tức , chuông điện thoại của tôi reo vang. Vẫn là số máy lạ vừa nhắn tin , tôi bấm nhận cuộc gọi:

_'' Alo , Minh xin nghe!"

Đầu dây bên kia lập tức cúp máy , chắc anh chàng đó đã nhận ra đúng là mình lộn số.

Lúc 10 giờ , điện thoại lại reo vang , vẫn là cái số đó. Tôi alo , bên kia lại cúp. Bực mình , tôi bấm lại ngay. Chuông reo một lúc , bên kia mới nhận cuộc gọi , nhưng không nghe ai lên tiếng cả. Tôi phát cáu:

_'' Sao ông bạn cứ bấm nhầm số hoài vậy? Coi kỹ lại đi nghe!"

Bên kia chẳng nói chẳng rằng cúp máy.

11 giờ , có tiếng gõ cửa phòng. Sau tiếng mời vào của tôi là khuôn mặt vợ tôi hiện ra nơi khung cửa , hớt hải:

_'' Anh ơi , sáng nay mình cầm nhầm điện thoại của nhau rồi. Hai cái điện thoại y chang nhau , để cạnh nhau trên bàn lúc ăn sáng ấy.''

Vợ tôi đổi điện thoại , rồi hôn nhẹ lên má tôi trước khi hấp tấp chạy đi.

_'' Em đi nhá , à chiều nhớ về sớm! Hôm nay em có mời mẹ qua ăn cơm với mình đấy!"

Vợ đi rồi , tôi ngồi lại thẩn thờ nhìn chiếc điện thoại trong tay. Tôi bấm thử , thấy có mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn , toàn là của những người quen. Trong đó có cả tin của N.Long đã được vợ tôi mở ra xem , hỏi: sao lâu quá không thấy ghé quán , nhớ anh quá , chiều nay nhớ đến!

Những tin nhắn loại này đọc xong là tôi xóa ngay , đúng đây là điện thoại của mình rồi.

Còn hai cái tin nhắn và hai cú điện thoại vào máy của vợ tôi hồi sáng thì sao?

Tôi có của không biết giữ , có một thằng cha đang sung lắm chờ vợ tôi ở đâu đó để ôm một cái ư?

Tôi hốt hoảng tung cửa phòng , vừa chạy vừa hối hả bấm gọi vào máy vợ. Bên kia đầu dây chỉ vọng lại: Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được , xin quý khách vui lòng gọi lại sau.

Khủng hoảng hơn , tôi bấm đại theo trí nhớ số máy bí mật hồi sáng , nhưng gọi năm sáu cuộc vẫn không đúng.

Chạy như điên ngoài đường một hồi , tôi vẫn không biết mình đang đi đâu. Sài gòn có cả ngàn cái khách sạn lớn nhỏ , còn nếu điểm hẹn là một căn nhà thuê cho chuyện đó , thì càng khó tìm như tìm kim đáy bể vậy.

Sực tỉnh , tôi chạy như bay đến cơ quan vợ làm việc. Rồi tôi tối tăm mặt mày khi nghe cô bạn thân làm cùng phòng thông báo: chiều nay vợ xin nghỉ vì có việc riêng.

Thấy mặt tôi tái xanh , cô bạn của vợ lo lắng:

_'' Anh sao vậy? Trúng gió hả? Ngồi xuống đây nghĩ chút đi!'' Cô bôi dầu giúp tôi , rót nước cho tôi uống.

Định thần lại , tôi chạy cầu may về nhà thì thấy có mẹ vợ vừa tới , hoàn toàn không biết con gái của mình đang ngoại tình. Bà túm lấy tôi , kể lễ thôi rồi vì cái sự nhớ thằng cháu ngoại. Tôi lảo đảo lên phòng , nằm vật xuống giường , đầu nghe ong ong.

Trời ơi , giờ này vợ tôi đang. . . . . . . . . .

Khoảng một tiếng sau , có tiếng bấm chuông , tiếng con cún nhà tôi sủa mừng rỡ. Đúng kiểu bấm chuông của vợ tôi , tôi chạy như bay xuống nhà. Thấy nàng ôm khệ nệ cả đống bao hàng siêu thị vào bếp, tôi lớn tiếng:

_'' Em đi đâu từ trưa tới giờ?''

Vợ tôi trừng mắt:

_'' Đi siêu thị chứ đi đâu? Mua đồ đãi mẹ và vợ chồng em gái!"

_'' Thế sao lại tắt máy?''

_'' Máy em hết pin mà!"

_'' Sao em nói với cơ quan là nghĩ việc riêng?''

_'' Ơ~~~ thế việc này là việc gì nào?''

Thấy mẹ vợ chăm chú nhìn có vẻ căn thẳng , tôi lôi vợ lên phòng:

_'' Điện thoại của em đâu rồi?''

_'' Đây!"

Tôi chụp lấy cái điện thoại , tất cả những tin nhắn hồi sáng đều đã bị xóa sạch. Tôi gầm gừ:

_'' Mấy cái tin nhắn hồi sáng đâu rồi?''

_'' Tin nhắn nào cơ?''

_'' Hồi sáng có thằng nào nhắn tin rủ em trưa nay đi chơi , mấy cái tin đó đâu cả rồi?''

_'' Đừng có ghen nhảm! tin nào đâu? Nói bậy nghe kỳ lắm nha!"

_'' Có tin nhắn đàng hoàng! Hẹn đi~ ôm một cái! Còn gọi lại cho tôi , nghe giọng tôi thì cúp máy , tôi bấm lại thì không trả lời.''

Tay run lẩy bẩy , tôi bấm tìm danh sách các cuộc gọi. May quá , vẫn còn số máy hồi sáng. Tôi bấm gọi ngay , lần này coi như hết chối.

Chuông bên kia kêu vang , cùng lúc tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo từ trên người vợ. Vợ tủm tỉm cười , móc từ trong người ra cái điện thoại cũ , giơ lên trước mặt tôi:

_'' Anh gọi cho số máy này chứ gì?''

Thì ra vợ tôi đã giàn cảnh , chơi cho tôi một vố nhớ đời bằng cái Sim khuyến mãi. Trước ngày lễ tình nhân , chỉ cần mua hai chiếc điện thoại giống nhau , một màn cầm lộn điện thoại , hai cái tin nhắn , hai cú bấm máy à đủ cho tôi biết mùi đau khổ của căn bệnh ghen là như thế nào!

~~~~End~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro