Những Viên Đá Màu ...! - Unknow

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những Viên Đá Màu ...! - Unknow

Có một viên đá cuội màu hổ phách bao nhiêu năm nằm sâu tận đáy con suối bên bìa rừng, sâu trong hốc đá gần mé bờ, bao mùa nước trôi đi, dòng cũ trôi về nguồn dòng mới lại lướt qua, mấy trăm năm viên đá cuội vẫn nằm im nơi đáy con suối chẳng ai buồn để ý đến, nó luôn thở dài sau mỗi mùa nước lên. Quanh năm dòng thủy triều lên xuống theo qui luật thời gian, vạn vật cũng đổi thay, chỉ có viên đá cuội quanh năm vẫn nằm im đáy không buồn nhúc nhích. Viên đá ước ao được vùng ra khỏi mặt nước, nó muốn vẻ sáng rực rỡ của nó tỏa sáng dưới ánh mặt trời chứ chẳng phải trong lòng suối buồn tẻ này chẳng ai thèm đoái hoài tới...

Bỗng một hôm, vào mùa hè nắng nóng, có một đoàn người ghé ngang, dừng lại nơi dòng suối nghỉ chân, đó là một đoàn địa chất đi tìm những mẫu đất đá dùng cho các thí nhiệm trong công trình nghiên cứu của họ. Trong đoàn địa chất có một chàng trai khá trẻ, đó là một sinh viên sắp ra trường, anh mới về đội thực tập mấy tháng nay, với niềm đam mê và tinh thần học hỏi, đi bất cứ nơi nào anh cũng đem về một vật gì đó để nghiên cứu cho đề tài tốt nghiệp sắp tới của mình.

Trời nắng nóng, nhìn thấy dòng suối mát rượi trong veo, mọi người ào xuống vốc nước uống và rửa mặt cho mát, bỗng anh chàng reo lên thích thú, bước thật nhanh về phía hốc đá, bàn tay anh chàng khoát nước gạt những rong rêu bám xung quanh, đôi mắt sáng bừng, gương mặt rạng rỡ nụ cười, thì ra chàng đã phát hiện ra viên đá cuội.

- Đẹp quá, mình phải mang về mới được

Nói xong chàng nâng viên đá lên ngắm nghía, dưới ánh nắng mặt trời và nước từ dòng suối trong veo, viên đá cuội như tỏa ánh hào quang đẹp rực rỡ, chàng trai thích thú vuốt ve ngắm một cách mê mẩn.

Viên đá cuội bao lâu nằm ngủ quên, bỗng giật mình vì một ai đó nâng nó lên mặt nước, ánh mặt trời nóng chiếu thẳng vào người nó khiến nó bị chói mắt, giật mình nhìn lại thì điều nó nhìn thấy đầu tiên là ánh mắt dịu dàng của chàng trai đang đắm đuối nhìn nó say mê, nó thích thú reo lên vì được bước ra khỏi cái nơi bao năm chôn mình chẳng ai để tâm ấy, nó cuộn mình trong ánh mắt dịu dàng của chàng trai. Mọi người xúm lại trầm trồ nhìn viên đá tấm tắc khen

- Cậu khéo thật, tìm đâu được viên đá đẹp quá

- Ôi, cái màu lạ quá, hiếm lắm đấy

- Tuyệt vời phải không chị, em sẽ đem về để chỗ đẹp nhất trong tủ để ngắm mỗi ngày

Chàng trai nói với chị đi cùng.

Suốt quãng thời gian cả đoàn địa chất đi khảo sát, không lúc nào chàng trai rời viên đá cuội, mỗi lúc rảnh rỗi chàng đều mang nó ra lau chùi sáng bóng, ngắm nghía rất say mê, thỉnh thoảng còn trò chuyện như đang nói với người yêu vậy, cái cách chàng cầm viên đá thật dịu dàng khiến viên đá cảm thấy nó thật may mắn, chứ bao năm nằm yên dưới lòng suối, ngoài những con cá và các loài sinh vật nước lượn lờ trôi qua thì có mấy ai thấy được vẻ đẹp của nó, nó thích cái cảm giác ấm áp mà bàn tay của chàng trai ve vuốt nó, thật nhẹ nhàng. Viên đá cuội tin rằng cuộc đời nó thật có ý nghĩa khi được chàng trai giữ bên mình, nó tin rằng nó sẽ được để lên một cái kệ thủy tinh nào đó thật đẹp.

Sau thời gian đi khảo sát, đoàn địa chất trở về với một số những kết quả thu thập rất thành công, chàng trai cũng về lại ngôi nhà của mình, viên đá cuội sung sướng khi nghĩ rằng mình sẽ có một chỗ đứng hoành tráng trong ngôi nhà của chàng trai, nó sung sướng mỉm cười thật tươi chờ đón giây phút ấy..

Quăng chiếc balô bám đầy bụi, chàng trai ngả người ra chiếc giường, bỗng như nhớ ra điều gì, chàng lục tung chiếc balô và lấy ra viên đá cuội ngắm nghía. Viên đá sung sướng thở phào, thế là nó đã sắp có chỗ đứng trong ngôi nhà ấy, nó hồi hộp không biết chàng trai sẽ để nó ở đâu, và rồi nó thấy mình được đặt xuống nhẹ nhàng kèm theo giọng nói êm ái quen thuộc của chàng trai:

- Nằm ở đây ngoan nhé, em đẹp lắm

Viên đá nhắm tịt mắt không dám mở mắt ra xem, nó hồi hộp đón nhận cái cảm giác mát lạnh của kệ thủy tinh, mở mắt ra nhìn nó lắng tai nghe chàng trai đang khe khẽ hát nhỏ bài nhạc gì đó, cái cảm giác được nâng niu khiến nó hài lòng, ánh đèn vàng ấm áp trên kệ tỏa xuống càng khiến màu hổ phách của nó rực rỡ óng ánh. Mỗi ngày, chàng trai đều dành ít thời gian để ngắm nghía nó, trò chuyện với nó, giọng nói của chàng bao giờ cũng thật êm ái du dương, chàng trai luôn dành cho nó ánh mắt trìu mến sau mỗi ngày trở về, mỗi lần như thế nó đều cảm thấy thật hài lòng.

Thời gian trôi qua, chàng trai trở thành một nhà địa chất thật sự, không còn là anh chàng sinh viên ngày xưa, những chuyến đi của chàng dài ngày hơn, có khi hằng tháng viên đá cuội không thấy bóng dáng chàng trong ngôi nhà, chàng không còn thời gian để ngắm viên đá cuội và chăm chút lau bụi mỗi ngày như trước. Một lớp bụi mỏng đã bám lên người nó từ lúc nào không ai hay, màu hổ phách cứ xỉn lại dần không còn bóng loáng như xưa. Lần này, chàng trai đi hai tháng rồi chưa về, đợt công tác này được chuẩn bị rất lâu và rất chi tiết từng nơi chàng sẽ đến, viên đá buồn bã, mỗi giờ mỗi phút , ngày cứ dần qua, nó mong chờ chàng trai trở về, nó nhớ bàn tay và ánh mắt nồng ấm của chàng trai......bỗng tim nó reo lên mừng vui khi nghe tiếng cửa mở, tiếng bước chân quen thuộc của chàng trai, nỗi mừng vui khiến cả thân hình nó rung lên, nó muốn nhìn thấy chàng trai thật gần, nhưng lớp bụi phủ ngày một dày làm mắt nó bị mờ không thể nhìn rõ, nó chỉ nghe tiếng bước chân của chàng thật gần, nó nghe tiếng balô quen thuộc của chàng trai thẩy xuống nền nhà, nó mong chờ được bàn tay của chàng nâng nó lên ngắm nghía như trước. Nó hồi hộp nghe tiếng bước chân của chàng tiến lại gần, tim nó đập rộn rã, nó cảm nhận được bàn tay ấm áp của chàng trai chạm vào nó, cả thân người nó được nhấc lên, nó run rẩy chờ đợi câu nói quen thuộc... Ôi nhưng...sao thế này, nó cảm thấy cả thân người của nó mất trọng lượng , cảm giác chới với như bay về một hướng nào đó, mở choàng mắt ra nhìn, nó hoảng hốt cảm nhận cái nham nhám của cái nơi nó được đáp xuống, bàng hoàng mở choàng mắt nhìn thì...trời ơi, cái mùi gì ngai ngái của đất, xung quanh nó không phải là cái kệ thủy tinh hay bàn tay ấm áp dịu dàng quen thuộc của chàng trai, mà là cái chậu cây, xung quanh nó cũng có nhiều viên đá cuội như nó nằm ngổn ngang mất trật tự, cái nào cũng đã xỉn màu và bám mùi nồng của đất. Nó kinh hoàng khóc thét gọi chàng trai, nhưng tiếng hét chưa kịp ra khỏi miệng đã vội ngưng bặt, đúng là chàng rồi, nhưng trên tủ kính, nơi mà trước đây là chỗ của nó đã được chàng trai dịu dàng đặt lên đó một viên đá khác màu đỏ rubi tuyệt đẹp, ánh mắt và giọng nói dịu dàng của chàng vẫn như ngày xưa dành cho nó:

- Nằm ngoan nhé, em đẹp lắm

Có điều, bây giờ chàng không nói với nó nữa mà là với viên đá màu đỏ rubi kia, nó ngậm ngùi cúi mặt đánh rơi giọt nước mắt pha lẫn những hạt bụi còn bám đầy trên cơ thể nó.

- Khóc làm gì, sự đời vốn thế mà cô bé

Viên đá màu xanh tím bên cạnh nó thều thào

- Trước đây tôi cũng như em , màu xanh tím của tôi cũng rực rỡ, anh ta cũng nâng niu tôi như đã từng yêu quý em, nhưng thời gian phủ bụi, sắc đá phai đi, chúng ta xuống sắc em ạ, anh ta cũng không có thời gian để lau chùi, chuyện gì đến sẽ đến thôi, những viên đá bên cạnh tôi và em cũng vậy thôi em ạ

- Nhưng em vẫn còn đẹp, chỉ cần anh ấy lau bụi đi, em vẫn sáng

- Tiếc là viên đá kia sáng hơn em, mới hơn em, không cần lau bụi vẫn sáng, em không hiểu sao?

Không, nó không muốn thế này, nó càng không muốn hiểu, chỗ này dơ bẩn quá, chỗ của nó phải là chỗ khác kia, nó vẫn còn đẹp thế này mà, nó vùng vẫy điên cuồng...càng vùng vẫy thân hình nó lại càng lún sâu xuống đất đen...và chàng trai đâu có để tâm, chàng đang bận nói những lời âu yếm cùng viên đá đỏ rực rỡ kia mất rồi.

Bắt đầu từ hôm đó, viên đá cuội cũng chung số phận với những viên khác trong chậu cây, mỗi sáng chàng trai vác chiếc bình ra tưới cây, xối cả nước lên người nó, mùi nước pha lẫn mùi đất khiến viên đá cuội ghê sợ, nó bỗng ước ao dòng nước trong veo mát lạnh ngày xưa nơi bờ suối, ước ao trở lại nơi chốn cũ với những hàng cây rũ xuống mặt nước tạo thành những đợt sóng lăn tăn sau những cơn gió thoảng qua, những đàn cá lội tung tăng bên cạnh mỗi ngày, được ngắm những chiều hoàng hôn rực rỡ và bình minh thắp sáng ánh mặt trời......

Ôi...những ngày xưa của nó...còn đâu!!!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro