Valentine cho Lọ Lem - Unknown

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Valentine cho Lọ Lem - Unknown

Sáng tinh mơ. Trời hiền như một chiếc lá non. Ly quờ tay tắt chiếc đồng hồ báo thức đang reo inh ỏi, miễn cưỡng rời chiếc giường êm ái của mình để đi rửa mặt và thay quần áo đến trường.

Ly nhìn ra ngoài cửa sổ. Sáng nay có cái gì đó khang khác. Mặt trời còn uể oải chưa muốn lên cao. Một làn gió hiu hiu đang ung dung dạo bước trong không trung.

"Thật là một ngày đẹp trời!" - Ly thầm nhủ.

Bỗng có tiếng chị My rú lên sung sướng: "Ôi! Đẹp quá!" làm Ly giật nảy mình. Tự hỏi mới sáng sớm mà không biết có chuyện gì khiến bà chị của mình phấn khích đến thế, Ly bước xuống nhà dưới. Chị My đứng ở bậc cửa, tay ôm một bó hồng đỏ thắm và một con gấu bông to sụ, mặt rạng ngời:

"Quà Valentine của anh Tuấn đấy. Không biết anh ấy đến đây từ lúc nào mà sáng nay, vừa mở cửa ra chị đã thấy nó nằm ở bậc thềm nhà mình. Ôi, anh ấy thật lãng mạn!".

Ly ngẩng lên nhìn tờ lịch treo trên tường. Con số 14 tháng 2 to đùng cùng với dòng chữ "Lễ tình nhân" õng ẹo phía dưới trông thật là dễ ghét. Không ghét sao được, khi mà năm nào, cứ tới ngày Valentine là Ly bỗng dưng thành kẻ bơ vơ nhất trên đời. Chị My thì bận rộn suốt cả ngày với hàng tá cái đuôi mang theo nào hoa, nào quà đến nhà. Mấy nhỏ bạn thân còn tệ hơn. Tụi nó đi đâu mất mặt, chẳng thấy tăm hơi đứa nào. Sáng hôm sau đến lớp, đứa nào cũng hí hửng khoe với nhau về những điều romantic mà mình đã nhận được từ những cây si trong ngày Valentine. Những lúc như thế, Ly thường bĩu môi:

"Trời ạ! Tụi mày sến còn hơn phim Hàn Quốc nữa!", nhưng khi chỉ còn một mình, tự dưng Ly thấy buồn. Nhà có hai chị em gái nhưng Ly không được xinh xắn, giỏi giang như chị My. Ly chỉ giống như con số 5 trong dãy số, một con số trung bình, không có gì nổi bật khiến người khác chú ý đến.

Bỏ mặc bà chị đang mơ màng về chàng bạch mã hoàng tử của mình, Ly leo lên xe phóng đến trường. Hôm nay, trời đẹp lạ lùng. Nắng không gắt mà chỉ nhàn nhạt vàng. Từng hạt nắng đua nhau nhảy múa trên cành lá. Những hàng cây đan tay vào nhau, lao xao cười đùa trong gió. Con đường đến trường của Ly cũng nhộn nhịp hơn với những người bán hoa hồng ken nhau đứng hai bên đường. Màu đỏ của hoa nhuộm thắm cả mặt đường. Tiếng chào mời, tiếng người mua kẻ bán làm Ly thấy khó chịu. Ly nhấn pê-đan, đạp thật nhanh đến trường.

Vừa ló mặt vào lớp, nhỏ Hương đã kéo tuột Ly về chỗ mình, ríu rít khoe về một bài thơ mà anh chàng hâm mộ nào đó đã tặng mình. Ly quẳng cái cặp lên mặt bàn, lạnh lùng:

"Để tao yên!".

Chẳng chú ý mấy đến thái độ kỳ quặc đó của Ly, Hương quay sang nhỏ Liên. Hai đứa lại thao thao về đề tài Valentine. Ở góc lớp, nhỏ Vân đang thẹn thùng nhận cành hoa hồng của Sơn. Trông cô nàng dịu dàng, thùy mị đến lạ. Cả bọn bỗng giật nảy mình bởi tiếng rú của Khoa khi hắn ta lôi ra từ trong ngăn bàn của mình một chiếc khăn len màu ghi và cùng với tấm thiệp có dòng chữ:

"Tặng Khoa. Tớ rất mến cậu!".

Khoa hí hửng choàng chiếc khăn lên cổ, chạy một vòng quanh lớp khoe với mọi người. Ly nhăn mặt:

"Lại thêm một trò bắt chước theo phim Hàn!" rồi chúi mũi vào cuốn sách. Nhưng Ly chẳng đọc được chữ nào bởi những con chữ cứ như đang nhảy nhót trước mắt Ly trong sự bực dọc xen lẫn với cảm giác lẻ loi.

Từ đuôi mắt, Ly bỗng nhìn thấy Huy cũng đang chúi đầu vào cuốn sách, cô đơn và bơ vơ như mình. Huy có khuôn mặt rất điển trai, chỉ có điều chân trái Huy bị bại liệt nên Huy có dáng đi khập khiễng rất khó coi. Lũ con gái trong lớp vẫn kháo nhau rằng nếu chân Huy bình thường thì đã có khối đứa theo. Huy lạnh lùng, ít nói, không biết là vì bản tính vốn thế hay vì mặc cảm. Hồi mới vào lớp, Ly cũng đôi lần thử bắt chuyện với Huy. Nhưng Huy luôn trả lời những câu hỏi của Ly với cái vẻ nửa lạnh lùng, nửa khinh khỉnh. Ly cảm thấy khó chịu, và kể từ đó hầu như Ly không lần nào trò chuyện với Huy nữa.

Nhìn Huy, tự dưng Ly nảy ra ý muốn trêu chọc. Ly xé một tờ giấy trong cuốn sổ màu hồng thoang thoảng mùi nước hoa gấp thành một con hạc nhỏ xinh. Chút nữa, đến giờ ra chơi, Ly sẽ lén bỏ con hạc này cùng với tờ giấy có dòng chữ "Tớ mến cậu" không đề tên người gửi vào ngăn bàn Huy. Chắc cậu ta sẽ tưởng bở rằng có cô bé nào đang để ý mình và sẽ vênh váo phải biết. Tưởng tượng ra vẻ mặt ấy của Huy, Ly khoái chí cười thầm. Ít ra thì ngày Valentine năm nay của Ly cũng không đến nỗi quá tẻ nhạt.

Giờ ra chơi qua mau. Vào lớp, Ly lén quan sát phản ứng của Huy khi nhìn thấy "món quà". Trái với dự đoán của Ly, Huy không vui mừng, cũng không vênh mặt lên. Huy chỉ lặng thinh nhìn con hạc trên tay, rồi cẩn thận xếp gọn nó lại cất vào cặp. Thấy "kế hoạch" không thành công như ý muốn, Ly hơi thất vọng. Lát sau, có một mảnh giấy gấp tư được chuyền đến chỗ Ly. Nét chữ hơi nghiêng nhưng cứng cỏi: "Tan học, Ly ở lại một chút nhé. Huy có chuyện muốn nói với Ly. Huy". Ly giật thót người, chẳng lẽ Huy đã biết Ly chính là chủ nhân của con hạc ấy rồi sao? Nếu như vậy thì nguy cho Ly quá, bởi nếu Ly thú nhận đó là một trò đùa thì mai này, cả lớp sẽ xem Ly như một kẻ độc ác, chỉ ưa đùa cợt. Nhưng nếu Ly không nói, thì Huy sẽ tưởng lầm rằng Ly thích Huy mất thôi! Trống ngực đập thình thịch, bàn tay cầm viết tứa mồ hôi ướt đẫm, Ly không tài nào tập trung vào bài học được. Lời giảng của cô bay vèo qua cửa sổ.

Hết giờ học, Ly lấy hết can đảm ở lại gặp Huy. Lớp vắng, chỉ có hai dãy bàn ghế xô lệch và hai đứa. Huy khập khiễng tiến đến trước mặt Ly, nhìn thẳng vào mắt Ly, xúc động nói:

- Ly, Huy cảm ơn Ly về món quà thật dễ thương!

Không dám nhìn vào mắt Huy, Ly hỏi khẽ:

- Sao Huy biết...đó là Ly?

Huy cười, nụ cười hiền như một cọng cỏ:

- Con hạc ấy được xếp bằng tờ giấy của cuốn sổ màu hồng bố Ly gởi về cho Ly từ Singapore, đúng không? Chẳng phải có lần Ly đã mang lên khoe với cả lớp đó sao?

Thầm trách cái tính bất cẩn của mình, Ly ngập ngừng:

- Huy à, Huy đừng hiểu lầm. Ly...

Không để Ly nói hết câu, Huy cắt ngang:

- Huy hiểu. Huy biết Ly không hề thích hay để ý gì Huy cả. Có lẽ Ly làm vậy là để động viên Huy. Nhưng Huy vẫn cảm ơn Ly nhiều lắm...

Giọng Huy chùng hẳn xuống:

- Ly biết không, đó là món quà đầu tiên Huy nhận được từ một người bạn kể từ mười tám năm nay...

Cổ họng Ly nghẹn lại, Ly muốn hét lên thật to với Huy rằng Ly không tốt như thế đâu, đó chỉ là một trò đùa mà thôi. Nhưng nhìn ánh mắt long lanh niềm hạnh phúc của Huy, Ly biết rằng mình không có quyền làm như thế.

Giọng Huy vui vẻ trở lại:

"Ly đứng đây chờ Huy một chút nha! Huy cũng có món quà tặng Ly".

Huy khập khiễng chạy xuống cầu thang, lát sau Huy quay lại với một cây đàn ghi ta trên tay. Ngón tay lướt trên phím đàn, Huy cất giọng hát:

"You are the candle of my life. You brighten up my smile. When I'm in the dark, you are the sunlight. Oh, my dear friend, how much I love you!" - "Bạn là ngọn nến thắp sáng cuộc đời tôi. Bạn mang đến cho tôi những nụ cười. Khi tôi lạc lối trong bóng đêm, bạn là ánh mặt trời. Bạn thân yêu ơi, tôi yêu bạn thật nhiều...".

Bài hát kết thúc, Huy ngẩng lên nhìn Ly, cười:

"Bài hát này Huy tự sáng tác đó, Ly thấy sao?".

Ly lặng người đi vì xúc động. Không ngờ Huy lại hát hay thế, không ngờ một người bạn mà bấy lâu nay Ly vẫn cho là tẻ nhạt và lạnh lùng lại có một tâm hồn giàu tình cảm và tài năng đến thế. Phải chăng vì Ly là một con bé ích kỷ, chỉ biết quan tâm đến mình nên đã không nhận ra được điều đó? Thấy Ly im lặng, Huy lặp lại:

"Ly thấy sao?".

Ly cười, mắt long lanh:

"Cảm ơn Huy! Bài hát hay lắm. Đây là món quà đầu tiên và cũng là món quà tuyệt vời nhất mà Ly được nhận trong ngày Valentine đó!".

Huy lại dạo tiếp một khúc nhạc. Tiếng đàn ghi ta vang lên réo rắt. Ly bâng khuâng nhìn ra phía sân trường. Đất trời hôm nay đẹp lạ. Nắng đang đuổi bắt nhau trên thảm cỏ non. Vài chiếc lá xoay xoay giữa bầu trời xanh thẳm. Phải chăng khi người ta mở lòng ra với nhau, cuộc sống cũng đẹp hơn lên rất nhiều?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro