3. Máy bay giấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhớ về một khoảng trời xanh

Mùa hạ năm ấy trời xanh, trong vắt. Nắng chói chang trên đỉnh đầu, chúng tôi bốn người vừa đi ra từ một lớp học toán cuối cùng của năm học, và trên tay mấy đứa tôi là những chiếc máy bay giấy.

Chiếc máy bay của tôi được một người bạn gấp giùm và bay rất xa, rất cao. Nó lượn trên không trung, trắng muốt giống như hòa vào màu mây, và nó bay cao tựa như muốn với lấy cả bầu trời, nhưng rồi nó chao nghiêng, bay lượn một vòng quanh chỗ bọn tôi đang cười khúc khích và rồi đáp xuống. Sân trường đầy nắng yên tĩnh, tiếng cười và nói của bốn đứa tôi như tan ra thành vụn nhỏ, tản mác khắp nơi.

Tôi cầm chiếc máy bay đó lên lại rồi phóng đi, miệng cười toe. Tự nhiên cảm giác giống trong những bộ phim thanh xuân vườn trường quá, những người bạn thân cùng ném máy bay giấy, giống như gửi gắm tuổi trẻ và những nhiệt huyết cho bầu trời bằng những chiếc máy bay trắng tinh như màu áo đồng phục.

Chúng tôi cười òa, nghiêng ngả, đôi mắt dõi theo đường bay xinh xắn nheo nheo vì chói. Những đám mây như đàn cừu to của người du mục đi ngang qua trời thẳm.

Cảm giác đó thật là vui vẻ xiết bao.

Tôi thường vẩn vơ về tương lai. Không biết mình muốn học trường nào, học ngành gì, không biết rồi sau này cuộc đời mình có tẻ nhạt chán ngắt hay không. Không biết sau này mình có nóng nảy vì con cái, không biết mình có trở thành một bà mẹ hách dịch, không biết mình còn giữ được tình yêu dành cho sách và viết lách như ngày hôm nay, không biết tốc độ thành công của mình mai sau có theo kịp tốc độ lão hóa của ba mẹ, không biết rất nhiều điều.

Cuộc đời lúc ấy rất vui. Bạn bè người thân đầy đủ. Ăn no có thể lăn ra chiếc giường ấm mà ngủ một giấc. Mỗi sáng ngủ dậy sẽ thấy mảnh nắng chiếu qua từ ô cửa sổ, dán thành những ô vuông nho nhỏ trên bức tường trắng cuối giường.  Mỗi tối trước khi ngủ có thể đem tầm mắt ra xa, nhìn về phía một quận phồn hoa phía trước đầy ánh đèn lấp lánh. Mỗi trưa khi lơ đễnh, tay vẫn cầm cuốn sách ngả vàng mà ngước ra ô cửa sẽ thấy khoảng trời xanh ngắt đầy mây trắng dịu dàng trôi.

Giờ thì tôi hiểu tại sao những bộ phim thanh xuân vườn trường thường có những cảnh quay rất đỗi ngọt ngào như vậy rồi. Vì lúc ấy lòng họ vẫn còn rộng mở như trời xanh, vẫn còn tinh khôi như màu giấy trắng, vẫn còn bao hoài niệm muốn vùng vẫy, với lấy bầu trời và vươn ra đại dương như chiếc máy bay nọ. Hoặc có lẽ thôi, khi ngắm những chiếc máy bay giấy chao lượn, họ, chúng tôi, sẽ nở một nụ cười thật tươi, đáy mắt không che giấu một chút sự hạnh phúc mà phô bày hết trên gương mặt non nớt.

Thời còn đi học, thật là ngây ngô, cũng thật là nhiệt huyết. Chúng tôi như những nhành cỏ dại vậy. Lòng có thể gợn sóng và ào ạt lung lay trước gió mạnh hoặc trước một nụ cười tỏa nắng. Nhưng dù gì chúng tôi vẫn vươn lên, ngỡ là mình có thể với được mây. Thấm đẫm bao giọt sương mà vẫn an nhiên xanh ngắt.

___

19 tháng 8 năm 2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro