Lạc tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ước mình chưa từng được sinh ra.

Một con chim

Một bông hoa

Hay một hòn đá

Cái nào cũng được, miễn sao đừng là lính.

Cái chết hẳn là rất đáng sợ, nhưng khi thứ âm thanh quen thuộc đó vang lên, tôi thấy nó thật nhẹ nhàng.

Khoảnh khắc mà tôi ngã xuống, đất lạnh nhưng cũng ấm. Kể cả khi cống hiến cái thân xác hèn mạc này cho tổ quốc, tên tôi cũng chẳng thể nào đi vào lịch sử.

Một kẻ vô danh không ai nhớ tới

"Chỉ có mấy đứa ngu mới muốn chết một cách vô nghĩa"

Tôi hẳn là một con ngốc rồi.

Ngay lúc này đây, tôi thấy mình thật dũng cảm.

Sợ hãi?

Thứ đó không còn tồn tại nữa.

Có chăng... là...

Tôi ước mình có một cái tên.

Tôi ước mình sinh ra vào một thời đại khác.

Một! ...hai! ...ba!... Tôi ước mình có thể đếm được nhiều hơn thế.

"ĐỒ KHỐN KIẾP!" Xin lỗi vì đã to tiếng!

"ăn đi"

"Chúc ngon miệng"

Có cái gì đó gọi là tiếc nuối...

Có cái gì đó tôi đã chưa nói ra...

Cảm ơn vì đã tắm rửa sạch sẽ cho em!

Cảm ơn vì đã chăm sóc vết thương cho em!

Cảm ơn vì mẩu bánh mì!

Cả khung cảnh trời chiều yên bình đó!

Cảm ơn... vì đã để em được sống!

Những quả lạc tiên các anh đã cho... chua nhưng lại ngọt... Chúng... rất ngon!

"Đoàng đoàng đoàng!"

A... chiến tranh... lại đến rồi...

***

End!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro