ks Tân Nguyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

mình chỉ edit theo những gì chủ thớt viết thui...
có sai sót j thì ý kiến vs chủ thớt =))) tất nhiên là phải bằng tiếng Trung rồi.

[ Khách Sạn Tân Nguyệt – Vài ba sự việc trước khi thay đổi y phục ]

“ Trương Nhật Sơn ! Đồ khốn nhà an…” Lương Loan vốn quay đầu lại, phát hiện Trương Nhật Sơn không có đuổi theo, không khí nhất thời bị đánh vỡ, nàng quay đầu lại mắng, trước cửa KS Tân Nguyệt, nam nhân đó đã không còn ở đấy.
Thôi, anh ta xưa nay đã vô tình như vậy. Lương Loan tự mình cười mình, quay đầu đi. Cô cúi đầu đi về phía trước, giây tiếp theo, có người chặn ngay lối đi của cô. Cô đột nhiên ngẩng đầu, Trương Nhật Sơn đứng ở đối diện, lẳng lặng theo dỗi cô. Đúng lúc cô tính chuẩn bị mở miệng mắng, anh bước nhanh tới, dắt tay cô kéo đi hướng đến KS Tân Nguyệt, Lương Loan dùng sức muốn tránh khỏi, Trương Nhật Sơn dừng bước, quay đầu lại xem cô, tay một chút cũng không thả lỏng. “ Trương Nhật Sơn ! Anh như vậy là tính thế nào ?” Lương Loan ủy khuất chỉ vào tay cô đang bị nắm chặt.
Trương Nhật Sơn nhíu mày nhìn cô : “ Ta cho em đi rồi sao?”
Lương Loan không khách khí mắng: “ Trương Nhật Sơn ! Anh như thế nào mà lại bá đạo như vậy a! Anh ỷ vào ta thích anh…..cũng không thể …” Nói còn chưa nói xong, Lương Loan đã bị Trương Nhật Sơn chặn ngang bế lên.
Lương Loan kề sát mặt vào ngực Trương Nhật Sơn, tiếng tim đập của anh rất nhanh, cô nghe được rất rõ. Trương Nhật Sơn một đường ôm lấy cô vào trong KS Tân Nguyệt, vừa lúc đi ngang qua cửa, cô nhìn thấy một cô nương có khuôn mặt diễm lệ nhìn thấy bọn họ với vẻ mặt không thể tin, không đợi cô ta hỏi, anh cũng đã nhanh bước mang cô lên lầu.
Trương Nhật Sơn đi xuyên qua cửa một gian phòng khách, đem Lương Loan một phen ném lên một chiếc giường lớn màu trắng. Tiếp theo anh xoay người đè xuống, đối mặt. Lương Loan bịt lại miệng anh : “ Trương Nhật Sơn, anh anh anh tính làm gì ?!”
Trương Nhật Sơn dời tay cô, anh mắt mê loạn : “ Ta không muốn làm cho chính mình phải hối hận, ta muốn chính mình hạ quyết tâm.”
Lương Loan nhìn thấy ánh mắt anh, nhất thời lại cảm thấy rằng mình bị kẹt lại ở bên trong, Trương Nhật Sơn hơi thở ấm áp: “ Lương Loan, em, nguyện ý hay không ?”
Lương Loan cầm lấy cổ áo anh, ngượng ngùng nhẹ nhàng gật gật đầu.
Anh nhẹ nhàng hôn nàng, dần dần không kiềm chế được bản thân,  xé rách quần áo của cô ném xuống, lộ ra làn da trắng nõn nà, hình xăm phượng hoàng đỏ rực tựa như máu tươi trên tuyết, làm nóng trái tim anh. Anh hôn lên hình xăm của cô, cô khe khẽ run lên một chút. Anh cởi y phục của chính mình, hình xăm Cùng Kỳ trên người anh rơi vào ánh mắt của Lương Loan, cô vuốt ve hình xăm của anh “ Anh thế nào mà cũng có hình xăm như vậy.”
Trương Nhật Sơn thâm tình nhìn cô : “ Đúng vậy, thích không?”
Lương Loan đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua: “ Nhìn rất đẹp.”
Đêm đó đêm xuân ấm áp, mây mưa thất thường. Phượng hoàng cùng Cùng Kỳ trên dưới quay cuồng, đan vào, bóng đêm nồng đậm, tình ý kéo dài.
Qua thật lâu, Lương Loan khoác chăn, thân tựa vào trên ngực trần của Trương Nhật Sơn. Hình xăm vẫn chưa biến mất, cô vuốt ve hình hình xăm của anh.
Trương Nhật Sơn khoác tay lên trên vai cô, nhẹ nhàng vuốt nhẹ khuông mặt cô. “ Hóa ra tất cả đều đã được định trước, em nhìn xem hình xăm này, có phải hay không chính là như thế?” Trương Nhật Sơn cúi đầu hôn hôn lên tóc cô: “ Đúng vậy, em và anh giống nhau, đây đều là định mệnh.”
Lương Loan muốn đứng dậy, liền nhớ tới quần áo trên mặt đất đều bị xé rách, cô giận dữ : “ Trương Nhật Sơn ! Anh đem quần áo ta đều xé đi, ta biết mặc cái gì a?” Trương Nhật Sơn cúi đầu cười cười, anh tùy tiện lấy áo tấm khoác lên, xuống giường hướng tới buồng trong đi đến, trong chốc lát, anh cầm theo một cái váy đi ra. Anh ngồi ở trên giường xem cô : “ Thử xem, có hợp với em không ?”
Lương Loan lườm anh một cái : “ Cũng không biết là của nữ nhân nào lưu lại, ta không mặc.”
Trương Nhật Sơn bị chọc cười, nhịn không được cười ra tiếng : “ Ngươi a…. này là ta thấy đẹp, thay em chuẩn bị.”
Lương Loan sửng sốt : “ Thật sự?” Cô lấy y phục chạy vào buồng trong thay, vừa phải, vừa hợp với cô. Cô chạy ra đứng trước mặt Trương Nhật Sơn xoay một vòng: “ Sao, đẹp không?”
Trương Nhật Sơn cong nhẹ lông mày, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Lương Loan chạy tới ngồi trên đùi anh, Trương Nhật Sơn thuận tay đặt tay lên eo cô : “ Anh hay lắm, Trương Nhật Sơn, thật ra là anh đã sớm có chuẩn bị, có phải hay không ngay từ đầu anh đã có mưu đồ làm loạn với em?”
Trương Nhật Sơn nhẹ nhàng vuốt vuốt mũi cô : “ Em nói cái gì là cái gì ?”
Ở trong mắt Lương Loan, đêm đó là khởi đầu của việc Trương Nhật Sơn chấp nhận cô, nhưng cô lại không biết rằng anh đã có quyết định khó khăn thế nào, ngày hôm sau, anh sẽ cùng đoàn người của Ngô Tà đi tiêu diệt Uông gia, sự tình nguy hiểm, anh cũng không có thể cam đoan chính mình có thể hay không toàn thân trở ra. Chính là tại đêm đó, lần đầu tiên trong nhiều năm qua anh muốn tùy hứng một lần, ích kỷ một lần, anh cô đơn lẻ loi đã lâu. Anh chỉ mong có thể đem người con gái hay ra vẻ kiên cường này nhưng kỳ thức yếu ớt mẫn cảm này giữ ở bên người, dùng quãng đời còn lại hảo hảo bảo vệ cô.
Lương Loan còn đang trêu chọc Trương Nhật Sơn.
“ Lương Loan a, nếu lần này ta sống trở về, chúng ta hãy thành thân đi ….” Đêm hôm ấy anh không biết ngày mai sẽ ra sao, chính là khoảnh khắc này, đây chính là toàn bộ tâm nguyện của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro