tranh cãi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lương Sơn < Rạp hát nhỏ - Tranh Cãi >

Lương Loan cùng Trương Nhật Sơn cãi nhau, đây là lần đầu tiên họ cãi nhau từ lúc họ kết hôn tới nay.

Hôm nay vốn là ngày kỷ niệm hai người bọn họ kết hôn, Lương Loan đã chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn, nhưng mà Trương Nhật Sơn đã không trở về từ sau khi đến KS Tân Nguyệt vào buổi sáng. Thẳng đến 2 giờ sáng hum sau, anh mới về nhà.

Lương Loan truy vấn anh nguyên nhân, Trương Nhật Sơn chỉ nói rằng mình đi làm một số việc, và anh không nói bất cứ điều gì khác.

Lương Loan ẩn nhẫn cả một ngày cuối cùng bạo phát:
“ Trương Nhật Sơn, tôi chờ anh cả một ngày, món ăn trên bàn cũng không biết đã hâm nóng lại biết bao nhiêu lần, kết quả thì chỉ đổi lấy một câu nói của anh như thế này? Trương Nhật Sơn anh thật sự có yêu tôi không?”

Trương Nhật Sơn vẫn như vậy, không nói một lời.

Lương Loan đột nhiên mỉm cười, nhưng đôi mắt lại hồng hồng: “ Trương Nhật Sơn, anh như vậy thật đáng ghét!”

Lương Loan tức giận và rời khỏi nhà, La Tước đứng trước cửa, thận trọng hỏi: “Hội trưởng ngài không việc gì chứ?”

Trương Nhật Sơn cau mày: “ Đi theo cô ấy, đừng để cho cô ấy gặp chuyện không may !”

La tước gật đầu: “ Tôi biết. Vậy còn vết thương trên người ngài thì….”

“ Không có việc gì. Đi đi.”

Sau hai giờ, La Tước mặt mày xám xịt trở lại.

Trương Nhật Sơn hỏi: “ Cô ấy đâu?”

La Tước trả lời với cảm giác tội lỗi: “ Thật xin lỗi hội trưởng, tôi lạc mất phu nhân của ngài!”

“ Cái gì!” Trương Nhật Sơn vừa nghe thấy cả người như bị sét đánh, anh bất chấp vết thương trên người, vội vã đi ra ngoài, “ Lạc ở đâu, mau đưa ta đến đó!”

Trương Nhật Sơn tìm kiếm suốt một giờ ở bên ngoài, thế nhưng vẫn là không tìm thấy hình bóng của cô dù đã tìm khắp mọi nơi.

Tim anh đập liên hồi, thần sắc hoảng loạn, Lương Loan! Lương Loan, rốt cuộc em đã đi đâu?

Đến khi tìm thấy Lương Loan, cô đang ngồi một mình dưới đèn đường, trên người chỉ mặc bộ quần áo mỏng, trên chân còn mang đôi dép đi trong nhà. Cơ thể cô cuộn tròn thành một quả bóng, cực kỳ giống mèo con đi lạc bị chủ nhân bỏ rơi.

Trương Nhật Sơn chỉ cảm thấy ngực mình dường như là bị kim đâm trúng, anh nhanh chóng chạy đến, đem Lương Loan ôm vào trong ngực.

Anh bình tĩnh thay đổi lại bộ dáng hoảng hốt khi nãy, giọng điệu nóng giận: “ Lương Loan về sau em muốn giận, muốn mắng, muốn đánh ta thế nào cũng được! Nhưng nếu em còn dám chơi trò biến mất như vậy, tin hay khong ta sẽ đánh gãy chân của em, sau đó đem em trói lại trên người ta! Cho em cả đời này ngoại trừ ta bên cạnh chỗ nào cũng đi không được!”

Lương Loan bị anh gắt gao ôm vào trong ngực, hơi thở dồn dập.

Lương Loan không biết rằng Trương Nhật Sơn, cả người dường như đã phát điên trong khoảng thời gian này.

Anh sợ Lương Loan sẽ lại như vậy rời đi, sau đó trốn đi cả đời không để anh tìm thấy. Nếu thật sự không có Lương Loan trong cuọc sống này…… Trương Nhật Sơn không cách nào có thể tưởng tượng ra.

Trương Nhật Sơn đem Lương Loan đang ngồi bế lên, La Tước cũng đi theo: “ hội trưởng, người của Cửu Môn đã đến!”
Trương Nhật Sơn cũng không quay lại, nói: “ Làm cho bọn họ cút ngay cho ta!”

Ngay từ lúc tìm được Lương Loan đến giờ, cô đã không nói một lời nào với anh.

Trương Nhật Sơn đem cô nhẹ nhàng đặt ở trên giường, sau đó ngồi xuống trước mặt cô, trầm giọng mở miệng: “ Ta đã đi đến KS Tân Nguyệt, là bởi vì Doãn Nam Phong và người Cửu Môn bên kia gặp chút vấn đề phiền toái.”

Hơn nữa anh còn động thủ, bởi vì trên người bị thương nhẹ, anh sợ về đến nhà sẽ khiến cho Lương Loan lo lắng, cho nên anh đã ở lại KS Tân Nguyệt xử lý xong mới trở về được.

Dừng một chút, TNS lại tiếp tục nói: “ Nam Phong, đứa trẻ này dù sao cũng là đích thân ta xem từ nhỏ đến lớn, ta không thể ngồi yên không quản đến. Phật gia trước khi đi đích thân đem trọng trách Cửu Môn giao lại cho ta, tuy rằng hiện tại ta long có nhưng lực không đủ, nhưng mà ta ….”

“ Trương Nhật Sơn.” Lương Loan bỗng nhiên mở miệng.
Trên mặt TNS liền vui vẻ, cô ấy cuối cùng cũng đã nói chuyện với mình.

“ Từ ngày đầu tiên em theo anh ở cùng một chỗ, em biết trên người anh có rất nhiều trách nhiệm. Em cũng biết em chỉ là một người bình thường, em cái gì cũng không giúp được gì cho anh, chính là hiện tại em là vợ của anh, em chỉ muốn giúp anh chia sẻ một chút.”

Anh vì có chuyện quan trọng mà lỡ mất ngày kỷ niệm này cũng không phải là không thể tha thứ, LL tức giận là vì anh cái gì cũng không chịu nói, tính khí khó hiểu.

Trương Nhật Sơn đứng dậy đem cô vào lòng, tay không ngừng xoa tóc cô: “ Được , về sau ta có sự tình gì đều sẽ nói cho em biết.”

LL nâng con ngươi rồi nói:
“ Thật sao?”

“ Ừm.”

Trương Nhật Sơn hôn lên trán cô: “ Ta biết con người ta thật sự không thú vị, lại không hiểu phong tình. Chính là bs Lương em cũng không có thể như vậy mà bắt nặt ta a.”

“ Ai bắt nạt anh!” Rõ ràng từ đầu đến cuối đều là anh ức hiếp người ta.

Trương Nhật Sơn tha thiết ôm lấy cô, giống như trân bảo mất rồi tìm thấy được: “ Không được giống như hôm nay như vậy nữa, lão nhân gia trái tim không được tốt, không thể chịu được hù dọa.”

Lương Loan bĩu môi, tựa vào ngực anh: “ Đáng đời! Em đây vẫn chưa hết giận anh đâu!”

Trương Nhật Sơn cúi đầu nhìn cô: “ Vậy ta muốn hỏi bs Lương, ta phải làm thế như thế nào thì em mới có thể nguôi giận a?”

Lương Loan vươn ngón tay và nhẹ nhàng gõ nhẹ lên trán anh, chậm rãi nói: “ Còn chờ khảo sát !”

Trương Nhật Sơn góc miệng hiện lên một tia mỉm cười, Lương Loan, ta nói năng không khéo, cho nên ta rốt cuộc cần phải như thế nào nói cho em biết là, ta yêu em nhiều hơn so với những gì em đã nghĩ.

PS: mình đã edit lại. Cũng tạm thấy ok hihi.
đoạn truyện này cực kỳ ngôn tình các bạn ạ =))))

http://fx.weico.cc/share/36882335.html?weibo_id=4285518377938128

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro