Sau Valentine

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã bốn ngày sau Valentine. Tôi nghĩ chắc người tặng quà ghi tên sau lớp gói vỏ kẹo chocolate nên tích cực ăn. Hết hộp rồi chẳng còn gì. Tên thì chẳng thấy đâu, mà có khi tôi lại tăng cân >.< Nghĩ mãi không biết là ai, tôi cảm thấy hơi bực bội. Không phải vì người tặng quà không ghi tên mà cảm giác giống như không giải được một bài toán khó. Bực vì không giải được bài toán chứ không phải bực người ta đề. Có lúc tôi nghĩ hay là lên loa phát thanh trường mà oang oang lên “Ai tặng quà Valentine cho bạn Vân Anh lớp 12A9 thì liên lạc với bạn ấy nhé!” Dĩ nhiên, đó chỉ là một ý nghĩ thoáng qua. Tôi chẳng điên mà làm thế!

Tôi thích cái ghế đá dưới gốc cây bàng. Mà thật ra tôi thích cái cây bàng đó hơn. Thân cây xù xì, tán rộng, nhiều lá không đếm xuể. Cứ vào mỗi mùa hè tôi lại ra đó ngồi, nghe gió thổi qua tai. Nhưng bây giờ là mùa xuân cuối tháng 3, muốn nhìn lá xanh um cũng không được. Ngước nhìn chồi non mơn mởn lại muốn thấy hoa bàng và tán rộng xanh một góc.

- Này, sao buồn thế?
-Tớ có buồn đâu – Tôi đáp

Là Khanh. Cậu ta ngồi xuống cạnh tôi, cũng ngước mắt lên nhìn.

- Hôm Valentine có nhận được quà của ai không?
- Không – Tôi nói dối – Còn cậu thì chắc nhiều.
- Không có đâu.

“Lại thêm một kẻ nói dối” tôi nghĩ. Khanh là nam sinh rất nổi tiếng trong trường, mà trông cũng không tệ. Cậu ta hẳn là một trong những người có thể trở thành người ấy của các bạn gái trong trường. Không nhận được cả xe tải chocolate còn tin chứ là gì có chuyện không nhận được gì.

Khanh ném cho tôi một viên chocolate. Tôi bóc vỏ, cho vào miệng. Tôi chẳng sợ tăng cân mà dù sao đã ăn hết cả một hộp thì thêm một viên cũng chẳng sao. Chocolate nhân đậu phộng. Mùi vị quen thuộc.

- Trước Valentine tớ phao tin là tớ có GF (girl friend) rồi nên chẳng ai tặng tớ chocolate cả. Còn Vân Anh sao không có được chứ?
- Không có.

Khanh vẫn nhìn những tán lá bàng xanh um.

- Thế hoa hồng trắng không được tính là quà Valentine à? Phải là hoa hồng đỏ hả?

Tôi nhìn Khanh bằng đôi mắt tròn xòe. Khanh nhìn lại tôi. Tôi có cảm giác cậu ta đang mỉm cười. Tôi ngồi yên trên ghế đá, gió mát qua hai má nóng bừng. Tự nhiên tôi thấy lòng mình cũng mềm như con gái. Ủa, mà tôi là con gái mà, nhỉ?
The end...
.
.
.
.
.
.
.
.
Cảm ơn m.n đã đọc truyện na~
Xl vì sự chậm trễ
Cái này đáng nhẽ phải đăng vào 14/3 cơ😂😂
Nhưng bây giờ mới đăng được
Truyện tiếp theo tuôi sẽ phối hợp sản xuất vs my fr ạ.
Mong m.n sẽ ủng hộ!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro