Trước Valentine

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Này, cậu là con trai hay con gái đấy?

Kẻ vào muộn 5p' tiết học thêm toán của thầy Tiến vừa hỏi tôi. Hắn ngồi cạnh tôi. Tôi không giận vì bị nhầm là con trai. Dù sao thì với mái tóc cắt ngắn theo kiểu lộn xộn và cách ăn mặc của tôi thì bị nhầm cũng là chuyện bình thường. Cái hôm tôi bị bôi kẹo cao su lên tóc, gỡ không được nên đành cắt tóc ngắn, về đến nhà mẹ trông thấy còn phải thốt lên " Trông con đẹp zai thế" cơ mà. Nhưng tôi thắc mắc không hiểu sao cậu ta lại quan tâm đến chuyện này.

- Sao cậu hỏi tôi thế?
- Không có ý xúc phạm gì đâu. Chỉ là nếu cậu là con trai trông cậu rất dễ thương còn nếu cậu là con gái thì rất xinh. Tò mò thôi.

Dễ thương và xinh có khác nghĩa gì nhau không nhỉ? Tôi đang nghĩ thế thì Phong, thằng bạn cùng lớp vừa vào muộn 8p' , ngồi giữa hai chúng tôi, đập vai tôi như chiến hữu.

- Bạn tớ này, con gái đấy, tin không?

Cậu ta nhìn tôi bằng ánh mắt không ngạc nhiên mà đầy thú vị. Tôi có cảm giác như cậu ta đang mỉm cười. Và cậu ta trả lời:

- Tin chứ. Bạn ấy xinh thế cơ mà.

Tên cậu ta là Khanh. Một anh chàng rất thích chơi bóng chuyền, cũng có mặt trong đội tuyển của trường, nhưng đa phần là ngồi dự bị. Có lẽ vì tài năng không đủ để vào đội tuyển chính thức, số lần để bóng đập vào mặt nhiều nhất trong đội. Nhưng dù vậy, Khanh vẫn hot vì là một tay gui-tar cừ khôi chẳng khi nào vắng mặt trong các buổi văn nghệ của trường. Cậu ta hát cũng rất tuyệt. Nghe mấy bạn nữ cùng lớp nói thế, tôi mới nhớ ra đầu năm có ấn tượng với một cậu nam sinh gảy đàn và hát một bài tự sáng tác. Nội dung của bài hát đại khái nói về cảm xúc của một anh chàng, nhìn thấy một cô gái đạp xe ngang qua, gió và nắng đều lấp lánh. Tôi nhớ có vài câu:

Vòng xe quay đều, quay đều, và gió mát ngang qua mà ai
Bạn đi ngang qua tôi
Nắng nhảy múa trên mái tóc bạn
Và trái tim tôi cũng thế...

Hoá ra cậu nam sinh đó là Khanh.
Sau hôm đó, tôi nhận thấy mình gặp cậu ta hơi nhiều. Hôm học thêm nào cũng ngồi cạnh tôi, hỏi mấy câu trong bài tập, nhờ tôi dịch hộ vài đoạn tiếng anh. Thậm chí có lần khi tôi đi ngang qua lớp cậu ta, cậu ta chạy ra chặn tôi lại:

- Vân Anh( tên tôi) đi đâu đấy?
- Căng-tin.
- Vậy mua giùm tớ ổ bánh mì ngọt.

Rồi cậu ta giúi tiền vào tay tôi, chạy biến vào trong lớp. Tự nhiên cứ như thể chúng tôi quen thân nhau lắm. Tôi cũng mặc kệ. Dù sao cũng chỉ là ổ bánh mì, chẳng nặng nề gì. Lúc mua xong, cậu ta bẻ cho tôi một nửa.

Có hôm Khanh chạy sang lớp tôi, vẫy tôi ra rồi nhờ tôi nhận xét hộ bài hát cậu ta vừa mới viết.

Mai rồi tôi cũng quen dần với sự có mặt của Khanh. Thậm chí rất thích nghe những bài hát mới của cậu ta, dù có những bài nghe rất nhảm và vô cùng "xàm" như:
" Tôi mua thật nhiều bánh quy nhưng chẳng ai ăn, tôi buồn nên rủ mèo yêu cùng ăn"-.-|. Gương mặt cậu ta rất ngộ mỗi lần tôi nhận xét về những bài hát. Ví dụ như khi tôi khen "hay" thì cậu ta ở một nụ cười kiêu hãnh theo kiểu " Tớ mà lị". Nhưng nếu tôi bảo "nhảm" thì cậu ta như một trái mận hết nước, héo hắt, nhìn chằm chằm vào bản nhạc xem chỗ nào không ổn.

Cũng thú vị.

Cho dù cậu ấy cóc biết gì về manga.

.
.
.
.
.
. Nhớ vote nha mấy chế.
. Không đọc chùa nhen.
#Thân :))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro