Kí ức của cô và cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có hai đứa trẻ chơi với nhau rất thân khi còn nhỏ. Từ cái lúc mà nhỏ và cậu khi chỉ ba tuổi. Hồi đó nhỏ nhõng nhẽo ghê lắm, hễ gặp ai làm gì cũng khóc. Mỗi lần nhìn cậu là nó vừa hét vừa khóc làm cho ai cũng tưởng chừng như mình đang sắp lũng màng nhĩ đến nơi rồi ấy chứ. Nhưng bây giờ thì lại không, hai đứa thân với nhau lắm cơ. Lúc lên cấp hai, nhỏ và cậu cãi nhau chí chóe suốt cứ như chó với mèo.

- Tao nói mà mày không nghe, mày làm sai bài rồi mà cứ gân cổ lên cãi.

Cậu chỉ có ý nhắc nhở thôi mà cô phản kháng quyết liệt. Cô ngu nhưng chưa bao giờ tự nhận là mình làm sai, bao giờ cũng tự cho là mình làm đúng ấy chứ nhưng chỉ thiếu với dư thôi. Trong khi đó, cậu thông minh từ nhỏ đến lớn, được vào đội tuyển chuyên Toán của trường thi đâu cũng đậu. Giờ ngồi nghe cô giải lí chưa từng có trên đời.

- Không có đâu, mày sai rồi chứ ở đó nói tao.

- Mày không tin thì thôi, chẳng ai bắt mày phải tin tao cả.

-Cái này tao làm đúng mày đừng có ở đó mà lừa, tao biết hết.

- Ừ, để xem lát nữa phát bài ai sai ai đúng rồi sẽ biết.

- Ừ, cứ đợi tao chờ.

Đến lúc phát bài ra thì cậu ngồi cười khảy, cô thì tức ói máu.

- Đã bảo sai kêu sửa mà chả chịu nghe cho chừa cái tội không nghe lời người đẹp trai như tao.

- Ừ, thì sao mà mày đẹp trai cái nỗi gì, tao chơi với mày từ nhỏ đến lớn bà đây nhìn mày đến phát ngán.

- Tao không đẹp vậy mà hàng tá người đang mong mỏi chờ đợi được gặp tao, ngồi kế tao, vậy mà cái diễm phúc ấy ông trời lại cho mày, ngồi kế được trai đẹp giỏi toán ta đây còn được chỉ bài mà bày đặt làm kiêu.

Đúng thật, cậu được rất nhiều người thích thầm trong lòng, có nàng can đảm thổ lộ mà bị chàng từ chối. Nhưng không biết có phải là do cô chơi với cậu nhiều quá đến nỗi chẳng cảm nhận được vẻ đẹp của cậu. Cô cứng họng chả biết nói gì, một đứa năm điểm làm sao cãi lại cái đứa có điểm mười đỏ chót kia cơ chứ.

Cô với cậu cứ như chó với mèo!

Lúc học cấp ba.

Cô là thích ăn dâu, cái trái dâu tây đỏ đỏ ngọt ngọt ấy. Không hiểu sao bữa nay cậu tốt, quay sang hỏi cô.

- Ê, có ăn dâu tây không mai tao mua cho.

Nghe nói mắt ai kia sáng như hai cái đèn pha ô tô.

- Ăn, ăn chứ ngu dại gì mà không ăn.

- Vậy mai tao mang cho.

- Nhớ nhé, đừng có lừa nhau nhe.

- Ừ, thanh niên nghiêm túc nói lời chắc chắn giữ lời.

Cậu từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng chở cô đi học, riết rồi thành quen. Về nhà, chạy vào trong nhà mở lịch xem hôm nay có đi học thêm không.

- Ối, ngày mai là valentine rồi ư, thảo nào thằng "tửng" ấy nói tốt đến vậy. Chắc ngày mai lại bị nó lừa cho mà xem. Nhưng giờ thì bà biết rồi nhé, không dễ qua mắt bà được đâu, nằm mơ còn chả có.

Cô thì cười đắc thắng như biết hết mưu đồ của cậu nhưng trong lòng lại chút bối rối, lại muốn cậu ấy tặng cho mình dâu tây. Người như cô ế mười mấy năm và cô đơn vẫn hoàn cô đơn chẳng ai ngỏ lời một tiếng.Năm nào cũng vậy, cứ hễ ra đường là toàn gặp cặp đôi đi kè kè dính nhau như sam nhìn mà ngứa con mắt với mấy cái câu tỏ tình sến súa khiến cô nỗi hết da gà gai ốc lên. Nghĩ đi nghĩ lại cũng buồn lại còn tội cho chính bản thân mình nên năm nào cô cũng mang một hộp chocolate và một cây hoa hồng nhỏ. Cô lúc mang vào thì hãi hùng lắm nói là có người tặng rồi chẳng cho cậu đâu. Nhưng thật ra lại tự an ủi chính bản thân mình muôn đời vẫn còn F.A.

- Này, thấy tao có cái gì không, là quà người ta tặng tao đó.

- Mày mà có ma nào tặng, điều đó chỉ có trong giấc mơ ảo diệu của mày.

Máu chạy lên tới não, ức, bực muốn đấm cho nó một phát cho hả dạ. Cơ mà cậu được nhiều quà lắm cái chi cũng có. Đang ngậm một cục kẹo nhai tỏm tẻm, thọt tay vào hộc bạn lấy tiếp thấy trống trơn, trụi lũi. Quay sang, cậu cũng đang nhai, trên bàn là cả đống kẹo. Ngắm nghía một hồi lại thấy mấy cục kẹo tròn tròn trông quen cực kì. Cậu quay lại nhe răng cười tỉnh như ruồi. Trời ơi! có cả thúng kẹo của mấy em xinh xinh tặng mà còn lấy hết kẹo của cô.

- Ai cho mày lấy của tao.

- Tao cho.

- Mày còn cả thúng cả rổ mắc mớ gì lấy của tao.

- Tao cho hết trơn rồi.

- Ai kêu mày cho rồi lấy của tao.

- Tao cho.

Càng nói càng ấm ức bực bội, thôi thì im lặng mà trong miệng không thầm nguyền rủa cho nó chết quách đi cho xong, sống trên đời chi cho chật đất. Thế giới này đâu có thiếu gì nhân tài đâu. Đó là câu chuyện của những năm trước. Còn năm nay cậu tốt thế nhỉ?

Ngày cậu tặng cô hộp dâu sẽ không còn xa vì đó là ngày mai.

Ngày cậu phải mang hộp dâu đến cho cô sẽ không xa vì ngày mai kề sát ngày hôm nay.

Ngày cô mong cậu tặng cô sẽ sớm thành hiện thực vì chỉ cần cô nhắm mắt lại chờ cho tới ngày mai.

Cậu nói hôm nay cô đến trường trước đi. Đúng rồi, cậu còn phải đi mua dâu tây mà. Cô tung tăng vui đùa nhảy múa đến sớm hơn mọi khi. Cô ngồi trong lớp đợi ai đó mang dâu tây tới. Loại trái cây mà cô thích nhất từ nhỏ đến giờ, nhưng giá bán mắc lắm may sao ai đó giàu nhiều tiền lại nói rằng tao mua cho. Sao chả sướng, phải tận hưởng khi ta còn trẻ chớ. Chỉ có đứa ngu đần mới từ chối.

Một lúc sau, lớp vô gần hết, lúc này cậu mới lết xác vào. Một tay xách cặp, một tay cầm hộp dâu tây. Ớ, cậu giữ lời hứa thật. Miệng thì bô bô như đi rao hàng chẳng bằng.

- Có ai ăn không, dâu tay chín đỏ mọng đây.

Từ xưa đến giờ cậu đẹp trai, thông minh, học giỏi, nhà giàu ai chả biết. Đám con gái thích cậu đến gần chết, ngẩn tò te chạy đến hốt dâu tây. Cậu như một miếng bánh ngọt bị đàn kiến cả đực cả cái bu lấy dành xé. Cô bất lực ngồi nhìn, chỉ cái tội chậm chạp của mình mà không được ăn bây giờ như vậy đố mà còn. Tại cậu hết, có cần phải rao vậy không, mà khỏi cần rao cũng có người tự động xin. Nhất là mấy đám con gái lấy xong rồi nhìn mặt đứa nào đứa nấy cũng đỏ lự, miệng cười toe toét. Cô nhìn phát ghét.

Mọi người giải tán, cậu cầm cái hộp trong suốt to bự bên trong còn một trái tiến về phía cô, móc bên trong đưa cho cô trái còn sót cuối cùng. Cô giận tím tái, quay mặt về phía khác.

- Ê, con kia mày có ăn không?

- ...

- Còn một trái không ăn thì cũng tiếc nếu mày không ăn thì tao ăn vậy.

Cô nghe được liền ngoảnh mặt lại. Dẫu sao cũng còn một trái, ăn cho bớt thèm, miệng sắp trào nước bọt đến nơi rồi. Nào ngờ, cậu làm thật. Trái dâu bị mất một nửa. Cô giận, hét to lên, làm cả lớp phải to tròn mắt nhìn cả hai đứa

- MÀY LÀ ĐỒ NÓI DỐI.

- Tao đâu có nói dối mày, có mang dâu vào lớp, có mời mày tại mày không ăn nên tao ăn thôi, có đáng gì.

- Tao không chơi với mày.

- Vậy còn nửa trái nè, mày ăn không?

Cô phụng phịu, có dỗi nhưng cũng kéo ghế xích lại gần cậu nói nhỏ.

- Tao thấy như vậy thật là không công bằng.

- Why?

- Tao chỉ được ăn có nửa trái mà mấy đứa lúc nãy tao thấy nó hốt của mày cả đống, đặc biệt là con Nhi nó lấy được gần chục trái. Mà tao lại ghét nó cực kì, từ xưa tới giờ rồi.

- Ờ vậy hả, thôi thì mày ăn nửa trái này đi rồi tao cho mà hẳn năm cây kẹo mút dâu luôn.

- Thật không hay mà lại giỡn chơi với tao như lúc nãy.

- Thật. - Cậu gật đầu một cách chắc nịch.

Cô cảm thấy nguôi nguôi, ăn được nửa trái còn hơn là không được ăn. Cô nhét nửa trái còn lại vào miệng mà cậu lại cười khằng khặc như đúng rồi ấy.

- Có gì đâu mà cười.

- Ừ đúng rồi chẳng có gì để cười.

- Kẹo tao đâu.

- Ừm đây nè.

Cậu đưa cô năm cây kẹo mút dâu hình trái tim rõ đẹp. Cô nhận lấy mà cười híp mắt chẳng giận dỗi gì cậu nữa. Cô đã lên cấp ba rồi mà cái tính cứ y như con nít, giật lấy cây kẹo mút trên tay cậu rồi nhanh tay đưa vào miệng ngậm như một đứa trẻ. Cậu chơi với cô gần ấy năm nên cái gì cũng biết. Cô ngây thơ như con nai tơ, ai nói gì cũng nghe. Cậu nói cô thật là dễ tin người quá đi.

Đó là cái ngày valentine vừa đen như con mực mà lại nhiều màu sắc như cầu vồng trong cuộc đời cô. Năm đó là năm mười bảy tuổi của cả cô và cậu. Năm đó cũng chính là năm mà cậu lại dụ dỗ cô ăn nửa trái dâu tây để đón nhận nụ hôn gián tiếp của cậu. Nhưng nói thật là lỗi tại cô cơ đấy, cô hôn gián tiếp cậu mà.

---- Còn tiếp -----

Date: 03/02/2018.

Cún~Đỗ Dương Dương

P/S: thank you <3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro