Cưới người yêu cũ (3+4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#3

"Tôi chỉ nhận lời cảm ơn kiểu này thôi."

Chết tiệt. Tôi thế mà bị nụ cười và ánh mắt của cậu ta thu hút, mãi một lúc lâu mới kéo lại được sự tỉnh táo. Tôi dùng lực thật mạnh đẩy Tuấn ra, hai tay đánh loạn xoạn lên người cậu ta, miệng liên tục oán trách:

"Cái tên này, vừa nãy bị đánh vẫn chưa đủ à? Cậu thèm đòn đến thế cơ à?"

Chẳng biết đánh cậu ta như vậy có xi nhê gì không nhưng mà tôi vẫn đánh, đánh đến khi hai tay tôi đỏ hết cả lên thì mới dừng lại. Tôi mặc kệ Tuấn đứng đó mà kêu đau, quay gót bước đi thẳng về phía trước. Tôi bước đi nhanh nhất có thể, gió đêm thổi vào mặt tôi liên tục nhưng nó vẫn chưa đủ để xua đi cái nóng ran từ má tới tận mang tai. Không cần nhìn gương cũng biết giờ mặt tôi không khác gì trái cà chua.

Là do tôi xấu hổ hay tức giận nhỉ? Ôi không thể ngờ, vừa rồi tôi đã hôn môi với con hàng người yêu cũ, thậm chí lại là kẻ tôi ghét nhất chứ. Lịch sử tình trường của tôi không dài nhưng excrush mà tôi ghét nhất chắc chắn là Tuấn.

Tôi đi được một đoạn dài nên đã mệt lả người, kiếm một hàng bán chè thái và bánh mì cay ngồi vào ăn. Thôi những lúc như vậy ăn uống là tốt nhất. Nhưng ngay sau đó không khí bàn ăn trở nên ngưng trệ khi Tuấn ngồi vào vị trí trước mặt tôi, cậu ta gọi món rồi liên tục cố gắng bắt chuyện với tôi nhưng tôi vẫn cứ im lặng, kệ cậu ta tự kỉ một mình mà ăn chè thái và đĩa bánh mì cay.

Chỉ là hình như số phận đang muốn trêu đùa tôi thì phải. Thế méo nào tôi lại không mang tiền, một đồng cũng không có. Lúc này tôi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt người đối diện, vẻ khiêu khích hiện rõ trên gương mặt của cậu ta, cứ như là "Không có tôi trả tiền thì cậu ở lại đây mà rửa bát".

Đời đến thế là đen, chị chủ quán đã đứng bên cạnh mà tìm mãi không còn đồng nào trong túi cuối cùng chị ấy khó chịu nói:

"Không có tiền mà ngồi ăn như bà hoàng. Mau nghĩ cách xoay xở tiền đi, chỗ tôi không phải chỗ từ thiện."

Đến nước này rồi thì cần gì thể diện nữa, tôi nuốt nước bọt một cái, ánh mắt khẩn khoản nhìn Tuấn: "Bạn tốt, bạn có thể tính tiền bữa ăn này giúp tôi được không?"

"Chúng ta đâu có quen biết." Tuấn nhún vai.

Tôi cố gắng kìm chế mong muốn được đấm vào mặt cậu ta, mỉm cười thân thiện tiếp tục nói: "Chúng ta quen biết nhau mà, cậu sao thế nhỉ. Vừa nãy còn đứng ở kia nói chuyện vui vẻ hoà đồng đây. Thôi chỗ bạn bè, cậu trả tiền giùm tôi đi, cần gì cứ nói, tôi đáp ứng hết."

Giả trân quá. Tôi không ngờ mình có thể cố gắng nói ra những lời như vậy. Và thật may không phụ tấm lòng giả tạo của tôi, Tuấn đã đứng lên trả tiền và xin lỗi chị chủ quán giúp tôi. Người vừa mới nhăn mày khó chịu vì tôi không trả tiền giờ được nói chuyện với Tuấn thì mặt tươi tắn hẳn, cười phơi phới như nhà nông được mùa.

Tôi lắc đầu ngao ngán, chị gái à, chị mê trai quá rồi. Dù Tuấn đẹp trai thật đấy nhưng vẻ đẹp cũng không thể che đậy được cái xấu tính của cậu ta. Phải mất tận 15 phút mới tính xong tiền, lúc này tôi mới được đi về. Đi lại con đường cũ về nhà, lần này Tuấn và tôi đi song song nhau nhưng cả hai vẫn không nói lời nào. Cuối cùng người phá vỡ yên lặng trước là cậu ta.

"Này, tôi muốn hỏi. Cái kiểu ăn mặc lúc tôi bước vào phòng cậu đấy là phong cách hàng ngày của cậu hả?"

Phá vỡ yên lặng kiểu này thì tôi thà chết trong trong im ắng còn hơn, tự nhiên tên điên lại đề cập đến vấn đề này. Tôi vẫn bước đi không thèm trả lời nên cậu ta đe doạ:

"Vừa nãy ai đó hứa lên hứa xuống ngọt sớt, giờ đã nuốt lời rồi. Lật mặt nhanh thật."

Tuấn nói vậy là cố tình khích bác tôi là kẻ thất hứa, hết cách tôi đành phải trả lời.

"Ừ đúng rồi đấy, đấy là phong cách ăn mặc của tôi. Vừa ý cậu chưa."

"Lần sau mặc áo lót vào không là sẽ xệ đấy." Tuấn tỏ vẻ như rất quan tâm tới tôi. Cái sự quan tâm này tôi xin phép không nhận.

"Tôi xệ hay không liên quan gì tới cậu." Tôi đứng gần về phía cậu ta, dí sát mặt vào mà hét lên.

"Có liên quan chứ. Nếu xệ rồi sau này tôi sờ không sướng."

#4

"Có liên quan chứ. Nếu xệ rồi sau này tôi sờ không sướng."

Cái tên này, mở miệng ra chẳng được câu nào tử tế. Tôi nhấc chân đá mạnh vào chân cậu ta một cái, ánh mắt trợn to đầy tức giận hét lên cậu ta: "Cậu đừng có mà ăn nói xằng bậy. Của tôi chỉ dành cho chồng tương lai thôi."

"Thật tiếc phải thông báo, tôi chính là chồng tương lai của cậu." Tuấn không tránh cú đá của tôi, hình như cậu ta còn chẳng biết đau là gì thậm chí còn thản nhiên trả lời tôi như vậy chứ.

Tôi hậm hực đáp lại: "Cái loại người như cậu đấy, có ế hết đời tôi cũng không lấy."

"Nhưng bố mẹ cậu đã nói sẽ gả cậu cho tôi rồi. Nghe chừng cậu không có cơ hội thoát đâu."

Gì đây tôi có nghe nhầm không? Sao bố mẹ tôi chưa gì đã hứa gả tôi cho tên đáng ghét này chứ? Gả cho ai cũng được đừng phải tên này được không, tôi ghét tên này dã man, tên phản bội đáng ghét.

Tôi không thèm đáp nữa, hậm hực đi thẳng về nhà, lần này Tuấn cũng không gây rối nữa, yên lặng đi phía sau tôi. Thật may chúng tôi về đến nhà kịp lúc chú Tùng và cô Thuỷ chuẩn bị ra về. Tôi chào tạm biệt cô chú rất lễ phép nhưng khi nhìn thấy gương mặt của tên đáng ghét kia thì mặt lạnh như tiền không nói một câu.

[...]

"Bố mẹ, hai người hứa hôn linh tinh gì cho con đấy." Tôi bước vào nhà, ngồi xuống ghế sofa nhìn bố mẹ rồi hỏi mọi việc cho ra nhẽ.

"Có hứa gì đâu. Mấy lần trước tìm đối tượng xem mắt cho con đều bị con phá đến mức họ sợ chạy mất dép. Lần này là thằng Tuấn nó chủ động gọi điện cho mẹ đấy chứ không mày ế chổng chơ ở đấy chẳng có ai thèm ngó đâu."

Tôi thừa nhận bản thân mình không xinh đẹp tới mức xuất sắc, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày vẫn có nhiều khuyết điểm nhưng đâu đến nỗi không có ai ngó tới chứ. Mà Tuấn cũng bảo nhìn mặt tôi cũng đâu đến nỗi, nghĩa là vẫn có khả năng để có người yêu...Ôi tôi đang nghĩ gì vậy, tự dưng lại nghĩ đến cậu ta.

"Thôi thôi bố mẹ ơi, con ế cũng không lấy cậu ta đâu?"

"Tại sao vậy? Dù gì cũng phải có một lí do để từ chối chứ?" Bố mẹ thế này là có ý truy hỏi tôi đến cùng rồi. Tôi hiểu trong mắt bố mẹ, Tuấn chính là hình tượng con nhà người ta trong truyền thuyết, cao ráo đẹp trai, thành tích học tập tốt, công việc ổn định, dù không làm sếp cao nhưng ở vị trí trưởng phòng của một công ty bất động sản. Nói chung tôi chắc chắn vừa ý bố mẹ tôi nhưng tôi thì không.

"Có thể bố mẹ không biết, con và Tuấn đã yêu nhau hồi cấp 3 xong sau đó chia tay nên..."

"Mày ngại yêu lại người yêu cũ chứ gì? Dẹp đi, lí do này không thuyết phục. Mau lên đi ngủ nhanh, sáng mai mẹ liên lạc với cô Thuỷ để bàn bạc về chuyện hai đứa, tiếp xúc nhau lâu ngày rồi sẽ yêu lại thôi." Mẹ không kịp để cho tôi nói hết đã ngắt lời sau đó mẹ giục tôi đi ngủ không cho tôi cơ hội nói hết lí do nữa.

[...]

Đến cuối tuần bố mẹ tôi đi du lịch với bạn bè để tôi và em trai ở nhà một mình. Ban đầu tôi nghĩ đây là khoảng thời gian tuyệt vời nhất vì tôi có thể lười biếng nằm dài ở nhà vừa ăn vưa xem phim mà không bị rầy la.

Ai ngờ sáng chủ nhật tôi tỉnh dậy, đầu tôi đau như búa bổ, cứ định ngồi dậy là hoa hết cả mắt. Chắc tôi bị ốm mất rồi mà bây giờ mẹ không có nhà, thằng em mất nết của tôi học lớp 11 thì có biết chăm sóc gì người bệnh đâu. Tôi cầm máy gọi điện cho nó vào phòng bảo mua cho tôi ít thuốc và cháo nhưng kiến thức thực tế của thằng này kém quá, cứ bắt tôi giải thích thuốc gì và cháo gì. Tôi làm gì còn sức nói nhiều như vậy, bảo nó tự lên mạng search đi.

Và điều tôi không ngờ rằng nó search cách chăm sóc kiểu gì thành gọi điện cho Tuấn đến. Tôi mệt mỏi nằm trên giường, cố gắng nâng mí mắt nặng trĩu nhìn gương mặt đẹp trai của Tuấn. Thực sự bản thân tôi thừa nhận, Tuấn đẹp trai thật đấy, nếu không vì chuyện năm đó chắc giờ gặp lại tôi không ngần ngại mà lao vào húp cậu ta ngay lập tức.

"Ai cho cậu vào? Đi ngay ra ngoài cho tôi." Tôi gắng sức hét lên một câu rồi ho liên tục đến mức mặt đỏ hết cả lên.

Tuấn mặc kệ lời nói của tôi, tiến đến gần, ngồi xuống bên cạnh giường, đặt tay lên trán tôi, nhăn mày cau có trách móc:

"Đã ốm như thế này rồi còn cứng đầu hả?"

Tuấn đứng dậy cởi chiếc áo khoác ngoài ra, im lặng đi ra khỏi phòng rồi lát sau cậu ta đi vào trên tay cầm một cái bát to, khi cậu ta ngồi xuống cạnh giường, tôi mới biết đo là bát cháo. Tuấn đặt bát cháo lên chiếc tủ đầu giường, bên cạnh còn có một gói thuốc giảm sốt. Cậu ta đỡ tôi ngồi dậy, người tôi đang rất yếu nên dù vùng vằng thế nào cũng không thoát được khỏi tay của Tuấn nên đành thôi, yên lặng để cậu ấy đỡ người ngồi dựa vào giường rồi đút cháo cho tôi ăn.

Cả Tuấn và tôi đều im lặng không nói với nhau câu nào, đến khi tôi ăn xong cháo, cậu ta đưa cốc nước trắng cho tôi để uống thuốc rồi đỡ tôi nằm xuống, đắp chăn kín người cho tôi.

"Ngủ đi, lát tôi gọi dậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro