Cưới người yêu cũ (5+6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#5

Sau khi ăn cháo uống thuốc xong tôi nằm ngủ một mạch đến hai giờ chiều mới dậy. Đầu đã bớt đau hẳn nên tôi có thể đi lại được rồi dù sức khoẻ vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Tôi nhấc cổ áo lên mũi ngửi, người tôi toàn mùi mồ hôi. Tôi rất khó chịu khi để người bẩn thế này nên mặc kệ ốm đau tiến đến tủ lấy bộ quần áo mới rồi bước vào phòng tắm. Nguyên tắc của tôi là ốm đau bệnh  tật có thể chịu được nhưng bẩn chút là không thể.

Bây giờ là tầm giữa tháng 8 nhưng thời tiết vẫn nóng lắm, tối thì có chút gió thu thôi còn ban ngày trời vẫn nắng chang chang mà tôi tắm tầm chiều thế này chắc không sao đâu. Cởi quần áo xả nước vào người, tắm một lúc là xong, lúc tôi với tay lấy chiếc khăn tắm lau người thì nghe thấy tiếng nói từ bên ngoài:

"Chi, cậu ở phòng tắm làm gì vậy?"

Là giọng của Tuấn, câu hỏi gì mà kì cục, ở phòng tắm là để tắm rồi. Nhưng nghĩ lại tôi không thể buột miệng trả lời như thế được, nếu cậu ta biết tôi tắm lúc đang ốm thì chắc chắn sẽ không tha cho tôi đâu. Tôi cố nghĩ ra một lí do hợp lí nhất:

"Câu hỏi ngu vậy cũng hỏi sao? Tôi đi vệ sinh nên phải vào phòng tắm chứ, lẽ nào xả luôn trên giường?"

Pềct! Còn lí do nào hợp lí hơn không? Sao tôi có thể thông minh nhanh trí như vậy chứ?

"Cậu đi vệ sinh hơi lâu đấy. Tôi chờ cậu 30 phút rồi mà chưa thấy ra. Cậu bị táo bón sao?" Một lần nữa giọng nói của Tuấn cất lên.

Mịa nó chứ tên này hỏi toàn câu oái oăm, tôi trả lời kiểu gì cũng bị mất mặt hết. Thôi khỏi trả lời nữa, mặc quần áo vào bước ra ngoài là xong, càng giải thích nhiều lại càng lộ ra sơ hở mất. Thế là tôi cầm quần áo mặc vào nhưng chỉ vừa mới mặc xong quần lót, cánh cửa phòng tắm bật mở. Tôi thề sau lần này tôi chắc chắn sẽ tập thói quen khoá cửa phòng tắm.

Tuấn đứng ở cửa phòng tắm, nhìn chằm chằm vào cơ thể trần trụi chưa một mảnh vải che thân của tôi...à không có một mảnh nhưng không đủ. Cậu ta đơ người ra đó, ánh mắt ngạc nhiên chưa rời khỏi cơ thể tôi dù chỉ một phút. Tôi cũng mất mấy giây mới kịp nhận ra tình huống trước mắt, lúc này mới kịp phản ứng lại, hét lên một tiếng thật to.

"Aaaa...ưm..."

Tuấn bước nhanh đến chỗ tôi, ôm chặt lấy người và dùng tay bịt chặt miệng tôi lại không cho hét nữa. Hình như có gì đó sai sai, sao cậu ta khi nhìn thấy tôi trong tình trạng này thì phải đóng cửa lại quay mặt đi chứ sao lại tiến vào trong ôm chặt tôi thế này chứ. Mịa kiếp tôi bị sàm sỡ rồi.

Tôi không hét nữa mà nắm chặt tay thành nắm đấm, đấm mạnh vào người cậu ta.

"Tên điên này, cậu đang làm trò gì đấy?"

Tôi hét lên mắng chửi cậu ta liên tục, cuối cùng đánh mắng đến mệt cả người, không biết làm gì nữa thế là tự dưng tôi bật khóc nức nở. Tôi tự nhận mình không phải là đứa mít ướt đâu nhưng mà bị một người đàn ông nhìn thấy mình không một mảnh vải che thân thế này tôi thấy rất tủi thân. Cơ thể của tôi giữ gìn 24 năm cuối cùng lại bị cậu ta nhìn thấy, tên đáng ghét này càng ngày càng khiến tôi ghét cậu ta hơn.

Có lẽ thấy tôi khóc tu tu liên tục, Tuấn buông tôi ra, hai tay quơ loạn xoạ hết lên. Chắc cậu ta cũng rất bối rối trong tình huống này. Cậu ta liên tục an ủi tôi nhưng tôi vẫn không nín khóc được. Cuối cùng nghe được tiếng thở dài của Tuấn, hai tay cậu ta đặt ở má nâng khuôn mặt tôi lên, đôi mắt sáng ẩn chứa vẻ nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt tôi:

"Chi, nghe tôi nói..."

Nhưng tôi là người dễ dãi như vậy sao? Tưởng một chút ân cần trao cho tôi là tôi dễ rung động sao? Hơn nữa giờ mới nhận ra, cậu ta đang cúi xuống nhìn tôi có nghĩa là lại nhìn trực tiếp vào cơ thể trần trụi của tôi một lần nữa.

"Không nghe gì cả. Cậu cút ra ngoài cho tôi."

Thật may Tuấn biết điều quay lưng lại bước ra ngoài rồi đóng cửa phòng tắm luôn. Trong phòng tắm, tôi vội lấy quần áo mặc vào người thật nhanh nhưng không đủ dũng khí bước ra ngoài ngay vì tôi sợ bước qua cánh cửa này tôi phải đối mặt với Tuấn một lần nữa. Dường như thấy tôi lâu quá hay sao ấy mà một lần nữa Tuấn gõ cửa phòng tắm giục tôi.

Trước sau gì cũng phải đối diện, chi bằng xử lí triệt để đi. Tôi nghĩ vậy nên không một phút do dự mở cửa phòng tắm bước ra ngoài. Vừa mới bước ra, đập vào mắt tôi là gương mặt tên biến thái đáng ghét kia, cậu ta không nói không rằng cúi xuống bế tôi ném thẳng lên giường.

Sau khi bị ném mạnh một cái lên giường, tôi ê hết cả mông dù bên dưới là đệm êm ái. Ngẩng mặt lên thấy Tuấn đã trèo lên giường đang tiến dần về tôi. Tôi bắt đầu có chút sợ rồi đấy, cậu ta định làm gì vậy. Thế là tôi cứ lùi dần lùi dần về phía sau, đến khi lưng sát vào thành giường không còn chỗ trốn nữa thì tôi buộc phải đối diện.

"Mịa kiếp tên kia, nếu cậu dám làm điều gì thất lễ với tôi, tôi sẽ không tha cho cậu đâu."

#6

"Mịa kiếp tên kia, nếu cậu dám làm điều gì thất lễ với tôi, tôi sẽ không tha cho cậu đâu."

Chẳng hiểu sao Tuấn chợt bật cười, cậu ta không tiến lại gần tôi nữa mà ngồi ngay xuống vị trí giường cậu ta đang quỳ ở đó. Cũng cách xa tôi một đoạn, khá an toàn. Nhưng ngay lập tức tôi muốn tự vả vào mồm mình một cái, khoảng cách giữa hai chúng tôi rút ngắn lại khi Tuấn túm lấy cổ chân tôi kéo lại gần phía cậu ta.

"Tôi nghĩ chuyện năm đó chúng ta có chút hiểu lầm." Tuấn mở lời trước.

"Hiểu lầm gì chứ? Cậu cắm cho tôi một chiếc sừng cao 2 mét trên đầu rồi giờ muốn ngồi đây thanh minh sao? Đừng có mơ." Tôi bĩu môi, thái độ đầy coi thường.

Chẳng hiểu sao khi nghe thấy câu nói đó của tôi, Tuấn phản ứng lại ngay lập tức: "Cắm sừng? Tôi làm vậy bao giờ?"

Tôi đang nhìn vào mắt Tuấn để xem xem rốt cuộc là đang giả vờ đóng kịch hay thật sự không hiểu những điều tôi nói. Nhìn đi nhìn lại phản ứng này, lẽ nào cậu ta không biết gì sao?

"Này nói rõ xem sao cậu bảo tôi cắm sừng cậu? Vụ việc này như thế nào?" Có vẻ Tuấn không đủ kiên nhẫn nữa, giục tôi tường thuật lại toàn bộ sự việc.

Đến nước này rồi giấu diếm có tác dụng gì, chi bằng nói nhanh cho nhẹ nợ.

"Bây giờ thực sự tôi không  rõ liệu có phải cậu đang giả ngốc hay không nữa." Tôi thở dài một cái rồi bắt đầu kể. "Cậu nhớ cái Bảo Chân học lớp A1 năm đó không? Chính là người giúp đỡ cậu cắm cho tôi chiếc sừng to tướng đó."

"Trong lúc kể cậu đừng khịa tôi được không?" Tuấn nhăn mày tỏ vẻ khó chịu trước mấy lời đả kích của tôi. Thôi được rồi nể tình cậu ta chăm sóc tôi lúc ốm, tôi tạm gạt cảm xúc khó chịu trong lòng sang một bên để kể lại câu chuyện năm đó.

"Năm ấy trận bóng rổ thi đấu giao lưu với các trường diễn ra và đội cậu đã thắng trở thành quán quân. Lúc đó tôi vì có viẹc đột xuất trong nhà nên không thể đến cổ vũ cậu được. Trong lòng cảm thấy rất có lỗi khi đã hứa rồi lại thất hứa nên cuối giờ xong việc tôi có tạt qua cổ vũ tinh thần cậu. Ai ngờ hôm đấy nhận được món quà khiến tôi hoảng hốt sắp rụng tim luôn. Đứng ở ghế dành cho người xem nhìn xuống thì thấy cái Chân vòng tay qua cổ cậu, hai người hôn một lúc lâu đến mức cả sân bóng vang lên tiếng "ồ" xong còn hô to tên hai người các cậu chứ."

"Mịa kiếp, lúc đó tôi đẩy cậu ta ra ngay rồi. Cậu có nhìn thấy không?" Tuấn vội giải thích.

Nghĩ lại thì khi chứng kiến cảnh đó và nghe thấy tiếng hò reo của mọi người tôi quay lưng bỏ đi luôn. Thế là ôm cục tức trong lòng mấy ngày liền.

"Này cậu hét lên làm gì? Không chỉ có mỗi chuyện đó đâu. Vài hôm sau cái Chân còn lượn lờ trước mặt tôi khoe cái vòng cổ mà cậu coi như bảo bối đấy. Thử nói xem yêu cậu lâu như vậy cậu không gỡ vòng đưa tôi một lần nào thế mà hôn hít nó có một lần đã đưa vòng cho nó. Cậu dám sau lưng tôi chim chuột với cái Chân, cắm cho tôi cái sừng to như vậy."

Nói đến đây không hiểu sao tôi không kìm được nước mắt mà ngồi khóc thút thít. Tôi muốn đánh cho bản thân một trận quá, sao bánh bèo vô dụng vậy, động tí là chảy nước mắt.

Tuấn thấy tôi khóc, vội đưa tay lên lau nước mắt cho tôi. Nước mắt tèm lem dính đầy khuôn mặt, chắc giờ tôi xấu lắm. Huhu lại để cậu ta thấy sự xấu xí của tôi rồi.

Đợi tôi khóc chán chê cuối cùng chỉ còn tiếng nấc nghẹn, Tuấn mới cầm tay tôi lên, hai bàn tay cậu ấy bao trọn lấy bàn tay tôi. Cậu ấy từ tốn nói:

"Cậu đúng là ghen vào mất khôn mà. Vòng tôi không cho ai động vào sao cậu ta có được. Đấy chắc chắn là đồ giả rồi, vòng bạc tôi vẫn đeo ở đây đã tháo ra lần nào đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro