Cảm ơn, Trà!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


     Mọi người không được dạy phải cư xử có đạo đức, như được dạy cách cư xử đúng mực.

                                                                                                                 ( Kakuzo Okakura – The book of Tea)

1.

Tôi mắc một bệnh có tên là rối loạn lưỡng cực. Đừng nhầm nó vơi một hiện tượng vật lý hay tôi có vấn đề gì với giới tính. Chung chung đó là một dạng bệnh tâm lý mà cảm xúc của người bệnh thay đổi đột ngột ở hai thái cực hoàn toàn khác nhau: Từ cực kì sảng khoái, hưng phấn một cách bất thường, đến hoàn toàn tuyệt vọng dù... chả có lý do quái gì cả. Lần đầu tiên khi đọc trên báo về những triệu chứng của nó kiểu như: Không có cảm giác cần ngủ, luôn thiếu tập trung trong mọi vấn đề, đễ chán nản, và rất hay... tiêu tiền bạt mạn, tôi đã giật mình nhưng không tin lắm. Cho đến khi vị bác sĩ ghi loằng ngoằng vài dòng chữ to như trứn gà vào sổ, tôi mới tin chắc mình mắc chứng bệnh kì lạ kia.

Sau khi kê cho tôi một loạt những thuốc rất khó đọc chứ đừng nói là nhớ, bác sĩ dặn tôi thêm một câu khi tôi đang đẩy cửa bước ra:

-Theo kinh nghiệm cá nhân của tôi, cậu nên uống nhiều trà.

-Dạ? Trà gì ạ? – Mắt tôi to hơn mắt cá vàng.

-Các loại trà. Tốt hơn hết là trà xanh. Nó giúp điều hòa huyết áp và tránh tình trạng thay đổi cảm xúc quá nhanh, nói chung cũng có thể cải thiện bệnh mà cậu đang gặp phải. Nhớ là đừng có uống loại đóng chai, trà gì đó tự pha là tốt nhất.

Tôi vừa cảm ơn vừa than trời. Trà? Tôi kiếm quái đâu ra trà! Hay là mỗi ngày chạy xuống nhà ông nội xin vài chén?!

2.

Thực ra thì trên đường về nhà tôi đã khôn hơn ra một tí, tôi không nhất thiết phải uống loại trà đóng chai, mà vẫn không phải pha trà, đơn giản chỉ là hãy uống các loại trà mà con em gái xì tin của tôi vẫn thích, ngày nào tôi cũng thấy nó mang về nhà một hộp xanh lè. Tất nhiên tôi sẽ không bao giờ hỏi nó, thứ nhất vì nó chính là con quái vật được ngâm 500 năm trong lọ dấm rồi mới đầu thai thành em gái tôi, thứ hai là vì tôi chẳng muốn ai biết mình bị cái bệnh rối loạn mạch điện kia. Tôi tự lò dò tìm xem có quán nào để tự xử được không. Yêu cầu rất đơn giản: Phải gần nhà, phải nhỏ xinh, phải vừa vừa khách (đông quá dễ gặp người quen mà vắng quá thì dễ kiểu ế ẩm), và vấn đề là phải rẻ! Bởi tôi sẽ phải nạp thứ nước đó vào người ít nhất vài tháng Hè cho đến khi cái bệnh dẩm dớ này có dấu hiệu đã bị tống khứ.

Quán trà đó có tên là Workshop – Một cái tên kì quặc, chẳng sao cả. Nhưng tên đẹp không nằm trong danh mục tiêu chuẩn, nên tôi cũng chẳng quan tâm. Tôi nhằm đúng trưa vắng, đảo mắt khắp nơi như một điệp viên CIA đang tìm kiếm bằng chứng. Khi đã đứng đần mặt ở quầy order một phút, tôi mới nhận ra mình chẳng biết gọi thứ gì.

-Bạn muốn uống cà phê hay trà? – Cô gái từ phía sau quầy lên tiếng khi thấy tôi có vẻ kén cá chọn canh.

-Trà! – Tôi mừng như bắt được vàng.

-Bạn muốn uống trà gì?

Xong. Tôi lại trở về vơi thực tại, không có cục vàng nào cả. Mà chỉ có một mớ những thứ tên loằng ngoằng. Nào là Konacha, bancha, kikicha; rồi sencha, fukamushicha, yanagicha... Trong một đống các thứ tên rất gợi nhớ đến bậc sinh thành đó, tôi ra vẻ hiểu biết nói bừa:

-Mình muốn uống trà xanh.

-Tất cả ở đây đều là trà xanh! – Cô gái nheo mắt – Bạn muốn uống loại trà xanh nào?

-Loại nào cũng được, bạn chọn hộ mình đi – Tôi chỉ muốn sự hành hạ này mau chóng qua đi – Trà, chỉ cần là trà thì được!

-Bạn uống được trà đắng chứ? – Không hiểu sao cô gái cười tủm tỉm.

-Được.

-Vậy uống Macha Ice Blended nhé, phủ một lớp kem lên trên.

-Nghe được đấy. – Với tôi có khác gì đâu.

Tôi order, trả tiền và chọn một bàn sát cửa sổ, nhìn qua lớp cửa kính sang một ngôi trường đóng cửa im ỉm. Vậy là các trường đã bế giảng và mùa Hè chợt đến, như một người bạn cũ lâu ngày gặp lại. Chỉ có điều nóng hơn so với lần trước – tôi nhủ thầm ngán ngẩm như vậy trước khi quay vào trong ngắm không gian mình đang ngồi. Đó là một quán cà phê nhỏ có tông màu xanh đậm, trên tường treo những bức typo đơn giản. Vài bộ bàn ghế gỗ đơn giản mang hơi hướng Café take-away đang thịnh hành. Sau khi cốc trà xay đá được mang ra, tôi rụt rè nhấm thử, giống kiểu mấy đại cao thủ đang thử độc trong phim chưởng. Nó có mùi rất lạ, vừa đắng vừa ngọt, nghe thì có vẻ giống cà phê nhưng vị lại khác hẳn. Tôi quay đầu lại, hỏi cô gái khi nãy, giờ đang ngồi ở bàn sau lưng tôi:

-Cái này làm... như thế nào vậy bạn?

-Matcha làm từ lá trà. Đại loại là nó được tách cuống và gân lá ra sau khi thu hoạch, rồi xay thành bột. Matcha có nghĩa là mạt chà, còn các loại trà không xay từ trà xanh ra thì người ta gọi là konacha, có nghĩa là phấn trà.

-Nghe có vẻ loằng ngoằng giống trà đạo. – Tôi hết hồn.

-Matcha là loại trà duy nhất trong nhánh trà xanh được công nhận và sử dụng trong trà đạo – cô gái cười – nhưng bạn đừng lo, giờ người ta không giữ nhiều nghi thức phức tạp và rườm rà của trà đạo khi thức uống này du nhập sang các nước khác. Như bạn thấy, bạn đang uống một cốc matcha pha đá xay. Thậm chí bạn có thể ăn kem matcha hay thạch matcha.

-Bỏ đi các quy tắc rườm rà ư? Nghe hay đấy!

-Miễn là cảm thấy vui.

Tôi lại còn thích câu này hơn. Trí tò mò xâm chiếm nhanh như con virus lan trong máy tính, bắt tôi phải gõ một câu lệnh trên thanh công cụ:

-Bạn tên là gì?

-Mình tên Trà – Cô gái đưa tay vuốt mái tóc qua tai, nháy mắt.

Oh, khỉ thật, giờ thì tôi hiểu tại sao lúc nãy cô gái này tủm tỉm cười rồi.

Ôi, Trà, chỉ cần Trà là được.

3.

Mùa Hè nóng như chảo dầu đang sôi, vứt một ít tỏi ra đường chắc sẽ thơm lừng. Ngày nào tôi cũng lượn qua Workshop uống matcha, nhưng không phải hôm nào Trà cũng ở đó. Những lúc có mặt thì tôi thấy cô ngồi một góc chăm chú với cái máy tính, trên màn hình đầy những hình ảnh đồ họa. Cuối cùng thì tôi cũng tìm được một thứ gạch lát nền trên con đường tiếp cận Trà!

-Bạn không nên để bức tranh nào ở đó – Tôi nói khi nhìn vào một thiết kế quán cà phê trên màn hình của Trà, ra vẻ tình cờ.

-Vậy sao, vì sao thế? – Cô hỏi, mắt to tròn.

-Bởi vì nó sẽ khiến cho bố cục tở nên rối, mất đi trọng tâm, vốn là những cái đèn chùm kia. – Tôi đưa tay chỉ, đứng sát vào Trà hơn.

-Bạn học về đồ họa ư?

-Không. Nhưng mình chuẩn bị theo học chuyên ngành thiết kế nội thất, nên mình nghiên cứu rất nhiều.

-Trời, giá như mình gặp bạn sớm hơn. – Trà thở dài.

-Mình cũng ước là như vậy. – Tôi buột miệng.

-Hử?

-Ý mình là mình cũng ước mình đến quán cà phê này sớm hơn!

-Mình đã phải tự thiết kế quán này, vì chi phí thiết kế bên ngoài quá đắt. – Trà không có vẻ gì để ý đến câu nói lỡ lời của tôi – Thế nên trông nó mới luộm thuộm thế này đó.

-Cũng không đến nỗi – Tôi nhìn quanh – Bạn là chủ ở đây hả? Thế mà lúc đầu mình cứ tưởng bạn là khách cơ đấy. Mình thường thấy bạn ngồi ở bàn và không nói chuyện với ai.

-Đâu có gì đặc sắc. Mà bạn có ý kiến gì về nội thất của cái này không – Trà chỉ vào máy tính – Hãy góp ý đi, mình đang định làm một cái nho nhỏ như thế này nữa.

-Ồ, đơn giản thôi, thế này nhé, ở đây bạn đóng một cái kệ nhỏ bằng gỗ, khoảng ba tuần...

Tôi vừa nói vừa kéo một chiếc ghế lại ngồi cạnh xuống Trà...

Và cười thầm trong lòng...

4.

Tôi nhanh chóng chiếm được cảm tình của Trà, hoặc tôi nghĩ thế. Chưa bao giờ tôi nghĩ những kiến thức chuyên môn của tôi lại có ích trong việc... cưa cẩm đến thế. Tôi chỉ bảo tận tình cho cô những ý tưởng nội thất (mà theo tôi là) tuyệt vời và thu hút. Một số thứ quá khó trong việc dựng hình, tôi tự tay làm cho Trà luôn. Mỗi khi đôi mắt trong veo của cô ánh lên sự thích thú, tôi thấy mùa Hè dường như dịu đi rất nhiều. Thay vì ngồi tầng một quen thuộc, chúng tôi thường tìm một góc riêng trên tầng hai của Workshop, vừa làm vừa ngồi xem những thứ hài hước trên mạng và cười khúc khích với nhau.

Một hôm khi tôi đang chỉ cho Trà cách thiết kế một logo thật bắt mắt, chính là ý tưởng mà tôi định gửi đi tham dự một cuộc thi trên mạng, Trà nheo mắt:

-Vậy là ở đây sẽ là màu be?

-Không, chỉ để be nền, còn viền cứ chạy màu xanh ngọc. Thế này này.

Vừa nói tôi vừa cầm tay Trà chỉ vào màn hình.

Tôi thấy Trà hơi giật một chút, nhưng không phản ứng gì. Bàn tay cô yên lặng ngập ngừng.

Đời đơn giản thế đấy!

5.

Nhưng đời không đơn giản như thế. Sau gần hai tuần suôn sẻ và tươi đẹp đó, thì vào một ngày đẹp trời, Trà biến mất.

Thật sự biến mất.

Sau vài lần đến quán mà không thấy Trà, tôi nhận ra một điều rất ngớ ngẩn: Tôi không có số điện thoại, không có địa chỉ, thậm chí không có Facebook của cô. Nói chung là không có cách nào để tìm thấy cô. Tôi hỏi từng người làm tại Workshop, nhưng họ đều nói rằng họ không biết ai tên Trà. Chẳng lẽ tôi đã bị hoang tưởng, chẳng lẽ tôi đã gặp... ma? Khi sự bức bối đã lên đến cực điểm, tôi gọi vào số điện thoại trên biển của quán, hẹn người chủ một buổi gặp mặt.

Đó là một chàng trai trẻ, anh nhấp một ngụm expresso, trước khi bình thản trả lời:

-Tôi cũng không biết trả lời cậu sao nữa.

-Ý cậu là sao?

-Thực ra, cô gái mà cậu tả, không phải tên là Trà, hoặc với những gì mà cô ấy giới thiệu cho tôi thì không phải, mà tên là Trang. Tôi cũng không biết cô ấy rõ lắm, cụ thể hơn thì đó là một cô gái tôi tình cờ gặp một thời gian trước. Khi biết tôi chuẩn bị mở quán, Trang cho tôi xem một bản thiết kế. Và đây là thành quả của nó – chàng trai khua tay quanh quán – Mấy hôm trước tôi có việc nên gọi điện định hỏi cô ấy mấy việc, nhưng Trang đã tắt máy, hoặc là không dùng số mà cô ấy cho tôi nữa.

Tôi trầm ngâm, có điều gì đó không ổn đang diễn ra ở đây. Chợt chàng trai hỏi:

-Cậu định mở quán cà phê sao?

-Không! Tại sao cậu lại hỏi vậy?

-À, vì nếu như vậy mình khuyên cậu đừng nên thuê Trang, vì mặc dù là cô ấy thiết kế cũng được, nhưng giá cao. Rất cao. Thậm chí tôi còn có chút cảm giác bị lừa, khi mà giá ban đầu cô ấy đưa ra và giá sau khi hoàn thành sản phẩm cách nhau khá xa. Cậu biết đó, tôi không tin lắm vào những khái niệm kiểu như "chi phí phát sinh". Đó giống như một sự làm tiền hơn!

Giờ thì tôi biết mình đang gặp phải chuyện gì rồi.

6.

Thực ra, trong khoảng một tháng đầu sau chuyện xảy ra với cô gái tên "Trà", tôi không tin lắm vào những gì mình gặp phải. Hoặc vì tôi đọc tiểu thuyết Mỹ nhiều quá, hoặc vì tôi xem phim Hàn Quốc quá nhiều nên cố tin vào những kết thúc có hậu. Tôi cứ cho rằng sẽ có một lúc Trà đột ngột xuất hiện, giải thích cho tôi tất cả lí do vì sao cô đã biến mất. Hoặc tôi tin rằng mình sẽ tình cờ gặp cô ở đâu đó, và nhận được ít nhất một lời trình bày rằng cô đã bị tai nạn, điện thoại cô bị mất, trí nhớ cô bị mất theo bla blo...

Thêm vài tháng nữa trôi qua, tôi đã thôi bị chứng bệnh rối loạn lưỡng cực quái dị, tâm lý trở nên bình ổn hơn. Tôi cũng vô tình trở thành bạn tốt của Lâm – chàng trai trẻ, chủ của Workshop cà phê. Và thêm một thói quen uống trà xanh hằng ngày – không đến nỗi tệ. Tôi bắt đầu đọc sách về trà và thích chúng.

Lại thêm vài tháng nữa trôi qua, và chẳng có cuộc gặp tình cờ nào cả, chẳng có lời giải thích nào cả, chẳng có gì ngoài hai tuần uổng phí cộng thêm nửa năm mong chờ - cũng uổng phí nốt – của tôi. Thực sự, tôi không tiếc chất xám mình bỏ ra để chỉ bảo cho Trà, thậm chí cũng không cảm thấy phiền nếu cô mang điều đó đi kiếm tiền, càng không phiền nếu cô nói với tôi rằng cô chỉ muốn lợi dụng kiến thức mà tôi có chứ không muốn làm bạn... Tôi chỉ không thể hiểu được vì sao Trà phải làm thế. Không sao hiểu được... Tôi không cần Trà là điều gì đó đặc biệt cho tôi, không cần lòng tốt cao cả gì, tôi chỉ không muốn bị cô làm tổn thương.

Nhưng không hiểu là một điều rất bình thường trong cuộc sống. Tổn thương cũng là một cảm giác không mới mẻ trong cuộc đời. Từ những sự không hiểu và tổn thương như thế, chúng ta học được vài điều. Và trưởng thành dần lên.

Tôi không biết phải cảm ơn Trà, hay trà vì điều ấy.

-MINH NHẬT-

-END-

���HCx�s�o

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro