Bản 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#đoảnTeaLove
#Nữtướngsamạc, Bản 2

Lưu ý: chỗ nào Tea đánh dấu 2 sao là chỗ đó  thay đổi khác với phiên bản 1

Vốn là một hoàng tự cao cao tại thượng, được phụ hoàng sủng ái, mẫu hậu hết mực yêu thương và có cả nàng thanh mai giai nhân.

  Vậy mà biến cố xảy ra khiến chàng từ vị trí cao nhất trở thành binh lính xung quân ở biên cương. Mẫu hậu của chàng thất sủng biếm vào lãnh cung, sau đó tự sát. Thanh mai thì bị bán vào thanh lâu. Từng chuyện, từng chuyện xảy ra quá đột ngột làm cho chàng gần như sụp đổ. Nhưng không... Chàng vẫn luôn cố gắng, chàng thề, chàng phải đòi lại tất cả.

  Mỗi ngày, mỗi một mùa trôi đi nuôi hi vọng, ý định trả thù mà không ngừng cố gắng vươn lên.

  Trải qua bao năm gian khổ, khó khăn nơi biên cương. Năm hai mươi lăm chàng trở thành tướng lĩnh một vùng, lập bao chiến công hiển hách, cuối cùng chàng được mệnh danh: "CHIẾN THẦN"!

  Cái ngày gần kề thành công thì nàng "Tinh linh của đất trời" là tướng lĩnh của nước phiên bang xuất hiện. Một cô gái lí ra phải ở khuê phòng đợi gả mà nàng hoàn toàn trái ngược, nàng "Cái cây đại thụ" chống đỡ cho toàn quân.

  Gặp nàng quân đội của chàng luôn thất thủ.

  Ngày đại chiến cuối cùng! Hai người gặp nhau trên chiến trường. Nhìn nàng chàng cười khinh bỉ. Thấy chàng nàng cười miệt thị:

  "Nữ nhi không lo việc khuê phòng, chạy ra đây làm chi cho người người phỉ nhổ."

  "Vậy sao, bị phỉ nhổ còn hơn một đấng nam nhi mà thua nữ nhi, không thấy hổ thẹn à? Trách gì... Chậc chậc đúng là phế vật!"

"Ngươi..."

  "Sao?!"
Ở giữa cái sa mạc nóng bỏng ấy có hai con người. Một giáp đen kiêu kì, một giáp bạc lạnh lùng, hình ảnh ấy làm quả cầu "âm dương" như ẩn như hiện. Cộng thêm sự hô hào của binh lính càng làm toát ra khí chất của hai người.
Đánh ba ngày, ba đêm, cả hai người đều thấm mệt. Nhưng vì mục đích vì đất nước nên cả hai người vẫn quyết đấu. Cho đến khi... Tia sáng loé lên thanh kiếm của chàng giơ ra đánh bay mái tóc của nàng thì mới ngừng. Nhìn mái tóc mình cứ thế ra đi nàng cắn răng, môi giật giật. Nàng lấy tay chỉ vào chàng.

  "Ngươi!... Bỉ ổi."

  "Ồ thế ngươi chưa nghe câu "Người không vì mình trời tru đất diệt" sao? Nữ tướng quân... Hahaha... À thôi nàng vốn là nữ nhi lo về nhà theo phu quân rồi hầu hạ người ta cho tốt. Để chiến trường lại cho nam nhân đi."

  "Ngươi! Đã vậy thì đừng trách... Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi. Cái đồ hoàng tử bỏ!"

  "Ya...chết đi"

...

  Ba tháng sau đội quân khải hoàn trở về, mang theo chiến tích vẻ vang, người đời ca tụng. Chàng nghĩ rằng mọi thứ lại lần nữa trở về vị trí vốn có của nó. Nhưng có khi nào cuộc đời theo ý mình muốn, về tới nơi chàng mới biết cái vị trí đáng ra là của chàng bị: "Cửu hoàng tử giết vua đoạt vị".

  Đã vậy lập bao chiến công không ban thưởng ngược lại còn bắt chàng đi cầu thân. Nỗi nhục này... Chàng thấu sao nổi!

  Ngày đại hôn, tân nương yêu kiều ngồi đợi chàng suốt cả buổi tối. Còn chàng chỉ biết ở bên ngoài uống rượu cho say khướt rồi để người khác khênh về phòng...

  Thấy chàng như vậy nàng cười xót xa: "Chỉ là cái chức vị phù du thôi mà..."

  Buổi sáng sau đêm tân hôn, người trong phủ truyền tai nhau: "Phu nhân quả thực rất cường hãn."

  "Aaa....ngươi làm gì ở đây?!"

  "Mới sáng sớm la gì mà la. Im đi!" Một cước đá bay chàng xuống giường. Thân hình ẩn hiện dưới lớp chăn đưa đôi chân ngọc gác lên cổ chàng.

  "Ta là thê tử của ngươi."

  "Ngươi!" Đưa tay chỉ vào nàng chàng lặp lại câu nói vừa nãy của nữ tướng quân từng đối đầu với chàng trên chiến trường, "Thê tử của ta?"

  "Đúng vậy, qua tối qua ta biết chàng." Đang nói nàng bỗng im lặng sờ cằm rồi nhìn vào chỗ ấy của chàng xong lắc đầu.

  "Mà thôi, kệ đi. Dù sao trong sạch của chàng là ta cướp nên yên tâm ta sẽ chịu trách nhiệm. Còn không muốn nữa thì ngược lại thế thôi... Còn nhìn? À... Ta biết ta đẹp nên không cần đắm đuối thế đâu, nước chảy tèm lem, kinh quá đi."

  Chàng không thể tin vị tướng từng quyết tử với chàng ba ngày, ba đêm lại kết thành phu phụ với mình! Đừng đùa chàng như vậy chứ.

   Từ khi có nàng cuộc sống của chàng bị đảo lộn, gia nhân ko còn phép tắc, thư phòng biến thành chỗ chơi mạt chượt của nàng cùng các cô tiểu thư, công chúa, cây cối hoa cỏ bị thay thế bằng cây xương rồng..v..v..

  Bực mình, hỏi nàng thì nàng đáp: "Phủ của chàng, thiếp là thê tử chàng nên thiếp có quyền."

**Cứ ngỡ cuộc sống giữa chàng và nàng chỉ vậy thôi, ai ngờ sau ba năm chàng dẫn binh tạo phản. Cái ngày tạo phản, kế hoạch bại lộ, tưởng chừng thất bại rồi, cái chết cận kề trước mắt thì nàng xuất hiện. Vẫn cái giáp đen, nụ cười sáng lạng mang theo khuôn mặt ngông cuồng ấy.

“Thiếp biết ngay mà, cả đời chàng chỉ có gán với câu: "Thành sự không đủ bại sự có thừa”.”

“…” Nghe nàng nói chàng im lặng ngậm ngùi oán thán, “Sao ông trời lại cho con thê tử chửi chồng mặt không biến sắc thế này?”

.

.

.

Kế hoạch thành công chàng đăng cơ nàng làm hậu.

Hậu cung 3000 nghìn mỹ nữ mình nàng độc sủng. Chàng, đế vương mọi người  tôn quý, con dân ca ngợi, được các cô ngưỡng, phu nhân quan lại ngưỡng mộ vì yêu chính thất. Mà có ai đã nhìn thấu chàng, mặt ngoài chàng luôn yêu thương che chở hoàng hậu hết mực, còn bên trong lại đi chở che cho người con gái chàng yêu nay từ lần đầu tiên. Chàng làm vậy để giúp nàng ấy thoát khỏi thủ đoạn tranh đấu đẫm máu của hậu cung giai lệ.

Chuyện này nàng làm sao không biết , nàng giống chàng, cũng trong nóng ngoài lạnh. Bề ngoài hưởng thụ, bên trong âm thầm gạt lệ. Biết là đau,là khổ, thôi đành chịu vậy, nàng lỡ yêu càng quá sâu đậm rồi sao dứt ra đây?

Ngày hôm ấy toàn thành rúng động, hoàng hậu bị phế với tội danh “hành thích vua”, kĩ nữ tự dưng lên ngôi Quý Phi. Triều đình từ trên xuống dưới lại không giám nói gì, bởi lúc này họ hiểu đó là âm mưu hoàng thượng giăng cho hoàng hậu từ lâu, họ không khùng tới mức đưa đầu ra cho hoàng thượng chém đâu!

Ở  lãnh cung nàng cười tự giễu bản thân mình “Thiếp vô dụng , hết giá trị chàng bỏ thiếp là phải rồi!” đôi tay bất giác đưa xuống bụng xoa xoa “Con à, cha con bỏ mẫu thân giờ chỉ còn 2 mẹ con chúng ta thôi”

Cứ như vậy cuộc sống ở lãnh cung diễn ra tiêu diêu, tự tại cho tới khi nàng hạ sinh con trai, chàng và nàng quý phi mới xuất hiện cướp đi đứa bé. Mặc cho nàng gào thét, van xin, giả điên giả dại đòi con suốt 3 tháng trời, họ vẫn đưa đi, chưa một lần cho nàng gặp con.

Một ly rượu độc kết thúc sinh mạng nàng.

Tuy trải qua tháng ngày bên nhau với người chàng yêu, làm mọi cách ngay cả hành hạ phế hậu cho nàng, nhưng chàng luôn cảm giác có cái gì đó không thực. Băn khoăn mãi đến khi chàng nghe tin phế hậu tử tự, trái tim chàng quặn thắt, thì chàng hiểu trái tim chàng chuyển hướng  về nàng lúc nào rồi.

Vội vàng chạy tới lãnh cung, cảnh tượng xuất hiện trước mắt khiến chàng sụp đổ. Bỏ qua uy nghiêm, ôm chặt xác nàng rơi lệ, miệng lẩm bẩm giống tự kỷ “Tỉnh, tỉnh, ta kêu tỉnh, phế hậu tỉnh, nàng tỉnh ta cho nàng làm hoàng hậu, tỉnh đi mà…”

Lễ tang phế hậu tổ chức ngày hạn mà lúc quan tài nàng hạ xuống hoàng lăng giông tố nổi lên, mưa bão ầm ầm, nhấn chìm nửa toà thành. Toàn đất nước chấn động “đế vương rơi huyết lệ”, quý phi tan thành mây khói.

Nàng mất đồng nghĩa với chiến tranh. Ngày quay lại chiến trường xưa, chàng chua xót mỉm cười

“Ta nhớ nàng, nàng còn hận ta không? Xin lỗi!” Ngây ngẩn ngoài trời suốt buổi, rồi tiếng trống nghênh chiến vang lên làm chàng thức tỉnh.

Đứng trên tường thành nhìn xuống, khoảnh khắc ấy chàng chết lặng.

Một vị tướng mặt ngông cuồng, trời đất ta chẳng sợ ai hét lớn, “Cẩu hoàng đế, tên vô dụng, biến thái có ngon xuống đây tay đôi với cô nãi nãi.”

Vị Hoàng đế mang giáp bạc mỉm cười đáp lại “Được, ta xuống, đến lúc đó đừng trách”

Cánh cửa thành nặng nề mở ra, chớp mắt nàng lui quân tháo chạy.

Còn chàng thì uy phong, lẫm liệt, bước ra nở nụ cười đế vương khiến toàn quân hoảng hồn.

“Nữ tướng quân lại muốn ta chơi cùng nàng? Được ta chơi."

  Nói rồi chàng phi ngựa đuổi theo nàng.

                                                                              The end #Truyệnngắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro