Bỏ mặc em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em như quay cuồng giữa bốn bức tường, bất lực nhìn bóng hình mình cô độc.

Bao kỷ niệm, bao ngọt ngào cùng niềm vui trong hồi tưởng cũng đến không kịp để sưởi ấm tâm hồn đang bị hoá giá băng.

Em cười thành tiếng giữa tất cả trống rỗng trong lòng. Cười vì đâu cũng chẳng bận tâm.

Lệ không rơi, tiếng khóc không thành lời. Em như thấy mình vô dụng, đáng thương đến tội nghiệp. Ngay cả nước mắt cũng rời bỏ em, không muốn sưởi ấm em.

Ngước nhìn xung quanh.

Em lặng lẽ khép dần ánh mắt. Đầu óc như thêm mông lung, thêm mộng mị. Và em dường như đã chẳng còn là em, dường như đã chẳng còn tồn tại.

Chút hơi tàn nhẹ nhàng hắt ra theo đúng nhịp cần có. Chỉ em vẫn hoang mang trong thế giới đen rỗng tuếch của mình.

Cần lắm bàn tay kéo em rời đi.

Cần lắm bờ vai cho em dựa dẫm.

Cần lắm cái ôm sưởi ấm lòng em.

Và còn cần nhiều hơn vì những tham lam của riêng em để vượt qua những phút chông chênh này.

Nếu không thể hay không ai sẵn lòng, xin đừng lo lắng, cứ bỏ mặc em.

Trong vô vàn khổ hạnh tự tạo tự chịu, em tự khắc để bản thân tự vực dậy, tự chữa lành, tự dựa dẫm.

Đừng để chút quan tâm rồi lại rời đi.

Đừng cố hiểu lòng em, khi người thật chẳng để tâm.

Đừng cố gần nhau nếu chỉ nhất thời xúc động.

Đừng buông lời mật ngọt nếu chỉ để dỗ dành.

Đừng nói câu yêu nếu chẳng thể nắm tay nhau mãi.

Em kiêu ngạo, cũng có tự tôn của riêng mình. Em không cần và chán ghét sự quan tâm thương hại. Nên, xin hãy đến bên nếu người thật tâm muốn chăm sóc, thật tâm muốn cùng em bước đến cuối đời.

Nếu không, cứ bỏ mặc em.

Bỏ mặc em giữa những chênh vênh, giữa những rỗng không trong những ngày vô hồn.

Để em thôi hi vọng, thôi mong chờ và thôi tự làm đau mình với những tâm tư về riêng anh...

12/11/2016

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro