Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thiền Thiền, chạy chậm thôi! - Một cậu bé với gương mặt khôi ngô, sáng sủa liền nhanh chân bước theo một bé gái phía trước.

Cô bé dường như không có ý định nghe lời, chỉ ngoái mặt lại rồi cười khúc khích với vẻ vui thú, đôi chân nhỏ nhắn lại thoăn thoắt chạy đi. Nhưng vì mải cười đùa không nhìn đường nên cô bé vô tình bị vấp ngã, đầu gối cũng vì thế mà hơi xước, cậu bé kia liền tá hoảng chạy tới thật nhanh.

Con đường thật dài, hai bên đường là những hàng cây xanh đang phất phơ cành lá theo từng luồng gió mát của mùa hè, cậu bé cõng em gái nhỏ trên lưng, rảo bước thật từ tốn trên con đường ấy.

- Thiền Thiền ngốc, anh đã nói là chạy chậm thôi mà không nghe! - Cậu bé nói thầm trách móc cô.

- Thiền Thiền đang đau, anh đừng có mắng Thiền Thiền nữa! - Cô bé ngọng nghịu đáp lại, cùng thêm tiếng thút thít lại càng khó nghe.

Cậu đưa em gái nhỏ ngồi xuống tạm dưới chân một gốc cây, tay lấy ra một chai nước từ trong túi bóng đang cầm trên tay, nhẹ nhàng đổ nước rửa qua vết thương ngoài da cho cô bé.

Tiểu Thiền nhăn mặt đầy đau đớn, tuy rất muốn khóc lớn nhưng lại cố gắng kìm nén, đôi môi bặm chặt lại cầm cự. Cô bé lặng lẽ quan sát từng cử chỉ hành động của người anh ấy, thật nhẹ nhàng, tinh tế, đôi môi cô khẽ bĩu lại mà ngẫm nghĩ, lát sau liền dùng tay gỡ một bên chun buộc tóc của mình ra và đưa nó cho anh.

Cậu bé kia ngơ ngác ngẩng mặt lên nhìn, cô bé với một bên tóc được buộc cao, một bên để xõa nhẹ nhàng nở một nụ cười tươi rói với anh tuy rằng khóe mi vẫn còn vương vài giọt lệ.

- Cho anh này! - Cô bé hồn nhiên nói với vẻ hồ hởi.

Cậu bé không nói gì mà chỉ khẽ cười trước hành động ngây ngô ấy, thì ra đây là cách mà cô bé này cảm ơn người khác.

- Thiền Thiền ngốc! - Anh cầm lấy sợi chun ấy rồi cất đi, đồng thời nhổm người dậy, gỡ nốt sợi chun mà cô đang dùng để buộc một bên tóc kia ra, buộc lại cho cô thật tử tế.

Ở khoảng cách gần thế này, cô bé ngây thơ nhìn sang người anh đó với một ánh mắt long lanh, hồn nhiên, cô vô tư ghé sát môi vào và thơm nhẹ vào má anh. Anh giật mình, quay ngoắt sang nhìn cô với ánh mắt mở to ra, Thiền Thiền chỉ bật cười khúc khích, chính vì vậy nên cậu cũng không biết phải nói thế nào, dù gì cũng là trẻ con.

- Lớn lên em muốn cưới anh, Cửu Hàn! - Cô vô tư thốt lên, miệng cười chúm chím đầy dễ thương.

Cửu Hàn lại được một phen tròn mắt ngạc nhiên nữa trước những lời nói đầy ngây ngô ấy của Thiền Thiền, nhưng trẻ con mà, chỉ là lời nói vô tư không hiểu chuyện của một đứa trẻ 5 tuổi thôi, anh không đáp lời gì mà chỉ lặng lẽ cười rồi dùng tay xoa đầu cô, sau đó lại cõng cô về.

____

Tập đoàn Minh Thị vốn nổi tiếng tại Tứ Xuyên, Trung Quốc về lĩnh vực gốm sứ. Lợi nhuận thu về mỗi năm của họ khiến tất cả mọi người đều phải thật ghen tị. Ông Minh Bắc, tổng giám đốc của Minh Thị năm nay đã gần 60 tuổi, chỉ còn vài năm nữa là sẽ về hưu, vị trí tổng giám đốc cũng sẽ nhường lại cho người thừa kế là cô Minh Nguyệt Thiền, cô con gái độc nhất của mình. Hiện nay thì cô vẫn đang trong quá trình làm quen với công việc của tập đoàn với chức vụ trưởng phòng marketing.

Tiếng gót của đôi guốc gõ xuống dưới mặt sàn từng tiếng "cạch, cạch" một ngày càng to dần, và chỉ dừng lại khi đứng trước một cánh cửa lớn. Cô đứng thẳng lưng, trên tay ôm một tập tài liệu, tay còn lại giơ lên, gõ nhẹ vào cánh cửa, "cốc cốc".

- Vào đi. - Chất giọng đầy quyền uy của một người đàn ông trung niên cất lên như ra lệnh, cánh cửa cũng được mở ra ngay sau đó, một bóng dáng kiều diễm sải bước vào.

Mái tóc màu đen láy của cô được cắt ngắn ngang vai kết hợp với phần tóc mái tương đối dày càng tôn lên vẻ dễ thương cho gương mặt tròn trịa, trắng trẻo. Đôi lông mi dài cong vút, cánh môi hình trái tim mỏng manh dễ dàng thu hút ánh nhìn từ đối phương. Trên người cô bận một bộ đồ công sở đơn giản nhưng khi nhìn tổng thể vẫn toát lên một khí chất cao sang hơn người.

- Đây là chút tài liệu mới về các dự án tiếp theo của tập đoàn, Minh Tổng xem qua đi ạ. - Cô đặt tập tài liệu xuống mặt bàn của người đàn ông ấy bằng hai tay rất lễ phép, ngữ điệu cất lên nghiêm túc nhưng cũng thật nhẹ nhàng.

- Được, lát nữa ta sẽ xem. - Ông gật gù, trên tay vẫn còn đang cầm bút, cặm cụi viếc lách gì đó. Cô thấy ông bận rộn vậy cũng chỉ lặng lẽ cúi nhẹ đầu rồi quay lưng bước ra ngoài, nghe tiếng bước chân đang hướng dần về phía cửa, Minh Tổng lúc này mới như sực nhớ ra điều gì đó, liền ngẩng mặt lên mà cất giọng gọi.

- Tiểu Thiền.

Nghe tiếng gọi bất ngờ ấy, cô gái kia liền ngơ ngác quay người lại nhìn.

- Lát nữa tan làm sớm, con và ta nhanh chóng về nhà thay đồ rồi cùng tới một nơi. - Ông hất mặt nói, miệng cười tủm tỉm, nét mặt cũng có phần hồ hởi hơn.

- Để làm gì ạ? - Cô nhíu mày không hiểu chuyện, ngơ ngác hỏi lại.

- Nhà họ Cửu mới tới Tứ Xuyên, cũng đã 20 năm rồi mới có dịp tương phùng, không thể ăn mặc xuề xòa đi được! - Ông phẩy tay nói, miệng tặc lưỡi.

Minh Nguyệt Thiền đứng ngơ ngác một hồi như cố lục tìm kí ức, sau đó mới liền ngập ngừng hỏi lại.

- Là vợ chồng bác Cửu mà bố hay nhắc tới sao? - Minh Nguyệt Thiền ngơ ngác. Trước kia ông Minh Bắc luôn miệng nhắc tới gia đình nhà họ Cửu, hai gia đình họ vốn là chốn thân quen lâu năm, ông Minh Bắc và ông Cửu Triết đều là bạn học từ thời phổ thông, rồi cùng nhau lập nghiệp với nghề gốm này. Nhưng khác nhau ở chỗ, thay vì giống như nhà họ Minh chọn ở lại Tứ Xuyên để khởi nghiệp thì nhà họ Cửu lại chọn sang nước ngoài để học hỏi thêm, vài ba năm sau liền mở một doanh nghiệp về gốm sứ bên nước ngoài, vài năm trở lại đây mở rộng thêm một công ty con ở Hồ Nam, Trung Quốc. Mới đó mà đã 20 năm trôi qua, đây là lần đầu tiên cả gia đình họ về lại thăm quê hương, chẳng trách Minh Tổng lại hào hứng tới vậy.

- Phải phải! Nhất định không thể xuề xòa! Nhất là con! - Ông mỉm cười nhìn cô, ánh mắt cũng đầy ngụ ý.

- Con làm sao ạ? - Minh Nguyệt Thiền ngạc nhiên.

- Tiểu Hàn cũng về theo nữa. - Ông nháy mắt đầy ẩn ý với cô.

- A.. ai ạ? - Minh Nguyệt Thiền càng ngày càng thấy khó hiểu hơn, đã 20 năm kể từ khi hai gia đình họ chia ly về hai ngả, lúc đó cô mới có 5 tuổi, kí ức về gia đình nhà họ Cửu cũng là do nghe ông kể lại mới biết chứ thực chất cô đâu có nhớ gì nhiều.

- Hồi nhỏ hai đứa bám nhau lắm mà! Mà thôi, mau đi làm việc rồi còn về sớm chuẩn bị! - Minh Tổng nói với giọng điệu gấp gáp, tay đồng thời phủi phủi như cố ý muốn đuổi cô ra ngoài, miệng vẫn còn tủm tỉm cười vì háo hứng.

Tâm trạng đang cao hứng làm việc của cô bỗng bị ông phá tan trong tức khắc bằng những câu chuyện đầy khó hiểu, tuy còn rất tò mò nhưng Minh Nguyệt Thiền vẫn phải tự kìm lòng mình lại để trở lại với công việc.

Minh Nguyệt Thiền thật sự vẫn chẳng thể hiểu nổi tại sao ông Minh Bắc lại bắt mình phải ăn mặc lộng lẫy tới vậy, tuy việc ăn mặc gọn gàng, lịch sự để tới gặp người bạn cũ thân thiết của gia đình cô là lẽ đúng nhưng chẳng phải thế này là quá lộng lẫy cho một cuộc hội ngộ hay sao? Mái tóc cô được xõa ra ngang lưng, mái tóc đen láy, mềm mượt, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn làm tôn lên được những điểm nhấn thật ấn tượng. Đặc biệt là bộ váy cô đang mặc trên người, một thiết kế đầy tinh xảo với sự kết hợp giữa chất vải ren màu trắng tinh và kiểu váy ngắn ngang đùi.

Cả ba người nhà họ Minh đều ngồi trong căn phòng ăn dành cho khách VIP của một nhà hàng nổi tiếng trên đất Tứ Xuyên, bàn ăn hình tròn được để giữa căn phòng, xung quanh đặt 6 chiếc ghế, các món ăn cũng đã được đặt sẵn, chỉ chờ người tới đủ là sẽ dọn ra. Minh Nguyệt Thiền bình thản ngồi tựa lưng vào ghế, hai tay đặt lên đùi, trái lại, ông bà Minh lại vô cùng háo hức, không ngừng ngóng trông về phía cánh cửa phòng ăn.

Cánh cửa bỗng được mở ra, hai người họ liền đứng phắt dậy, Minh Nguyệt Thiền giật bắn mình vì hành động bất chợt, lập tức đứng dậy theo thật nhanh chóng, tay không quên phủi lại áo váy cho phẳng phiu.

Bóng dáng hai người trung niên bước vào trong phòng ăn, một phụ nữ, một đàn ông, đặc điểm chung là họ đều trông thật sang trọng, quý phái, được thể hiện rất rõ từ trang phục cho tới nét mặt, phong thái. Hai bên lao ra bắt tay, trao nhau những cái ôm thật chặt đầy tình nghĩa, miệng không ngừng tươi cười niềm nở.

- Anh Cửu, chị Cửu! Lâu lắm không gặp rồi! - Ông Minh Bắc ôm chặt lấy người đàn ông kia rồi ca thán.

- 20 năm rồi mà hai người không thay đổi quá nhiều, trông anh còn phong độ hơn nhiều đấy anh Minh! - Ông Cửu Châu cũng luôn miệng khen ngợi, trong ánh mắt có chút xúc động. Đó là điều hiển nhiên khó có thể tránh khỏi, dù gì họ cũng đã 20 năm rồi không gặp mà.

Hai người phụ nữ thì cũng vui vẻ tiếp chuyện nhau, hỏi han đủ thứ chuyện từ trên trời dưới biển sau 2 thập kỉ xa cách.

- À, Tiểu Hàn đâu? - Ông Minh Bắc đưa mắt nhìn ra phía sau lưng ông Cửu Châu với vẻ trông ngóng, chờ đợi.

- Nó đang đỗ xe trong hầm, lát nữa sẽ lên sau. - Ông Cửu cười cười rồi đưa mắt nhìn sang cô gái trẻ với vẻ đẹp hồn nhiên, trong sáng trong bộ váy trắng kia.

- Đây là Tiểu Thiền, con gái tôi, ông Cửu có còn nhớ con bé không? - Ông Minh ra hiệu gọi con gái đến gần rồi hỏi ông Cửu với ngữ điệu bông đùa.

- Con chào hai bác ạ. - Minh Nguyệt Thiền ngập ngừng bước tới, cúi đầu chào hỏi lễ phép. Cả ông Cửu và bà Cửu đều hết sức ngạc nhiên, mắt ngắm nhìn cô gái không rời từ trên xuống dưới.

- Đây là Tiểu Thiền sao? Bây giờ đã là một thiếu nữ xinh đẹp tới vậy..? - Bà Cửu tròn mắt bày tỏ sự bất ngờ, tay cũng nhẹ nhàng giơ lên mà vuốt má của cô.

- Xinh quá! - Bà nhíu mày khen ngợi khiến hai gò má của cô bỗng ửng hồng vì ngại ngùng. Sau đó họ cũng cùng nhau ngồi vào bàn để tiếp tục những câu chuyện phiếm, Minh Nguyệt Thiền chỉ biết ngồi im và gật đầu cho qua những câu chuyện hồi tưởng mà các bố mẹ còn đang say mê bàn tán.

Cánh cửa phòng ăn được mở ra lần nữa, ông Cửu đưa mắt về phía đó rồi liền thốt lên.

- À đây nó đây rồi! - Câu nói ấy của ông cũng khiến cô nhìn về phía đó, nhưng ánh mắt và biểu cảm trên gương mặt liền như bị đông cứng lại khi nhìn thấy một dáng người thanh tú bước vào.

Anh bận trên người một bộ vest đen lịch thiệp, nhìn tổng thể liền toát ra một khí chất hơn người, từng đường nét trên gương mặt đều thật sắc sảo, sống mũi cao, mắt sâu, mái tóc được vuốt lên gọn gàng với dáng người cao ráo, khỏe mạnh. Tất cả những điều đó đã thu hút ánh nhìn của cô một cách thật mạnh mẽ, cô đã không thể rời mắt khỏi con người ấy.

- Đây là Cửu Hàn, con trai tôi. - Ông Cửu tự tin giới thiệu, người đàn ông kia liền cúi chào đầy lễ phép với ông bà Minh.

- Tiểu Hàn đó sao? Trời! Thật không thể tin được, khí chất, khí chất quá! - Ông Minh Bắc tấm tắc khen ngợi rồi liền cười lớn với vẻ hài lòng.

- Khôi ngô tuấn tú quá! Ra dáng làm sếp lớn rồi đấy! - Bà Minh cũng được thể ca tụng anh.

- Thì bây giờ Tiểu Hàn nhà tôi cũng đã bắt đầu tiếp quản công ty tại Hồ Nam rồi nên phải vậy chứ! - Bà Cửu cười nhẹ.

- Thôi, cháu đừng đứng mãi như thế, mau lại ngồi xuống cạnh Tiểu Thiền đi. Cháu có còn nhớ con bé không? - Ông Minh chỉ tay về phía ghế trống cạnh Minh Nguyệt Thiền, ánh mắt của anh cũng vì thế mà hướng về cô.

Hai ánh mắt vô tình va vào nhau, Minh Nguyệt Thiền như bị nhấn chìm vào trong ánh mắt ấy của anh, toàn thân như bất động, vẫn cứ đứng lì như vậy, sắc mặt cứng đờ không thay đổi. Trái ngược lại, anh nhìn ngắm dáng vẻ trưởng thành này của cô mà liền có những hồi tưởng của 20 năm trước.

- Tiểu Thiền. - Ông Minh gọi nhỏ như cố gắng đánh thức cô con gái của mình nhưng vô ích.

- Tiểu Thiền! - Ông chẹp miệng gọi lớn hơn, Minh Nguyệt Thiền lúc này mới như trở lại được tâm thế ban đầu, liền ngơ ngác nhìn sang bố mình.

- Đây là Tiểu Hàn, con có còn nhớ không? Ngày xưa hai đứa thân nhau lắm đấy! - Ông Minh chỉ tay về người đàn ông tên Cửu Hàn kia mà giới thiệu.

Minh Nguyệt Thiền ngơ ngác nhìn về anh mà khẽ ngập ngừng lắc đầu, ánh mắt ngây thơ, có chút ái ngại không dám đối diện với anh sau một giây phút thật thất lễ như vậy.

Cửu Hàn khẽ cười thầm trong lòng, từ nhỏ cho tới lớn cái dáng vẻ này của cô vẫn không thay đổi, có chút ngây ngô, ngốc nghếch. Thế nhưng mọi kí ức chỉ có anh là còn nhớ, cô thì có lẽ đã quên hết rồi.

- Còn đứng đó làm gì? Mau chào anh! - Ông Minh nhíu mày.

- À.. chào anh.. - Cô ngập ngừng cúi đầu chào đầy ngượng nghịu, Cửu Hàn cũng lặng lẽ gật đầu rồi tiến đến chỗ trống cạnh cô mà ngồi xuống.

Trong suốt cả buổi, bố mẹ hai bên cứ ngồi ôn lại những kỉ niệm xưa cùng với nhau mà cười nói vui vẻ, việc đó cũng vô tình đẩy cô và Cửu Hàn vào một tình thế khó xử, giữa họ bỗng nảy sinh một rào cản vô hình, không ai nói một lời nào, chỉ im lặng như vậy. Minh Nguyệt Thiền ngồi ăn mà mặt cú cúi gằm xuống, thi thoảng lại vô thức lén liếc nhìn sang người đàn ông đang ngồi cạnh mình.

Trước kia Minh Nguyệt Thiền chưa từng cảm thấy bị thu hút trước một nam nhân nào chứ không nói tới động lòng, khiến cô không ít lần băn khoăn liệu có phải bản thân không có hứng thú với nam nhân? Thế nhưng khi vừa mới gặp người đàn ông tên Cửu Hàn này, cô liền trở nên bối rối, đôi lúc con tim còn run lên mỗi khi trộm nhìn sang anh. Cô khẽ liếc mắt nhìn, anh đang cầm trên tay ly rượu, lắc lắc nhẹ rồi nhâm nhi một ngụm. Rượu ngon chảy xuống cổ họng, yết hầu nam tính cũng vì thế mà chạy ngược lên trên rồi lại chạy xuống dưới, Minh Nguyệt Thiền bỗng cảm thấy ngại ngùng, liền quay ngoắt mặt vào bàn ăn, con tim chợt rung lên loạn nhịp, rốt cuộc là sao chứ?

- Tiểu Hàn, cháu đã có bạn gái chưa? - Câu hỏi của ông Minh Bắc khiến cả hai người họ ngạc nhiên.

- Dạ chưa có. - Anh thẳng thắn trả lời.

- Vậy đã có người trong lòng chưa? - Ông tiếp tục hỏi.

Nghe đến đây, Cửu Hàn không trả lời ngay như câu hỏi trên mà lại trầm lắng suy tư như đang nghĩ ngợi, Minh Nguyệt Thiền nhẹ nhấp một ngụm nước, mắt đánh nhẹ nhìn sang anh mà trong lòng bất giác nổi hứng tò mò, chờ đợi câu trả lời từ anh.

- Nếu chưa có thì.. Tiểu Thiền nhà chú có được không? - Ông Minh cất giọng hỏi đầy ẩn ý, nhướn mày nhìn anh.

Câu nói bất chợt đầy ý đồ của ông Minh Bắc khiến Minh Nguyệt Thiền giật bắn mình, liền sặc nước ho sù sụ. Cửu Hàn quay sang nhìn cô rồi cũng bất giác rút ra một tờ giấy ăn, từ từ đưa cho cô.

- Em.. cảm ơn.. - Cô ngập ngừng nói, tay đồng thời cầm lấy tờ giấy từ anh, sau đó lại tiếp tục ho.

Từ lúc đó cho tới cuối buổi, cả hai người họ càng im lặng hơn, Cửu Hàn không bắt chuyện, cô càng giữ kẽ, bởi lẽ câu nói kia của ông Minh Bắc cũng đã vô tình đưa cô vào một tình thế khó xử hơn. Cửu Hàn vừa thoạt nhìn đã là một người đàn ông với nhiều điểm ưu việt, từ ngoại hình cho tới gia thế, rồi cả chức vụ tổng giám đốc mà anh đang nắm giữ trong tay nữa, một người như vậy dễ gì mà để mắt tới một nữ nhân tầm thường như cô, hay như cô vẫn tự nghĩ như vậy.

Bữa tối cũng đã dùng xong, cả hai gia đình cùng nhau ngồi thưởng thức những món tráng miệng cuối cùng, lúc này nhân viên phục vụ cũng đưa đơn thanh toán tới, Cửu Hàn nhanh chóng đưa mắt bắt gặp, liền giơ tay gọi anh ta lại về phía mình trước khi anh ta đưa hóa đơn cho ông Minh. Minh Nguyệt Thiền ngồi bên cạnh cũng đưa mắt nhìn sang hành động của anh, Cửu Hàn nhìn chăm chăm vào tờ hóa đơn một lượt, trao đổi vài lời với nhân viên phục vụ rồi cũng rút ví từ trong túi quần mà mở ra.

Đúng lúc này, Minh Nguyệt Thiền đã vô tình nhìn thấy một thứ nhỏ nhắn màu hồng nằm trong ví của người đàn ông này. Thiền Thiền tò mò nheo mắt lại nhìn cho kĩ hơn, là dây chun buộc tóc của con gái, loại màu hồng có nơ, tuy kiểu thiết kế có vẻ như đã rất cũ rồi, nhưng điều khiến cô cảm thấy kì lạ là loại chun buộc tóc này không thể nào anh ta lại dùng, chỉ có thể là của nữ nhân, chỉ có một cái, lại còn nằm ngay trong ví, nơi quan trọng nhất của đàn ông. Minh Nguyệt Thiền khẽ nhíu mày ngẫm nghĩ, dạo gần đây cô thấy trên mạng xã hội đang rất nổi với trào lưu đánh dấu chủ quyền bằng cách bạn gái đưa cho bạn trai giữ chun buộc tóc của mình.

Cô đưa mắt nhìn lên người đàn ông ấy, đôi mày hơi nhíu lại có phần tiếc nuối, không lẽ anh đã có ý trung nhân rồi nhưng chưa muốn giới thiệu với gia đình nên mới nói dối là chưa có? Cô nhắm nghiền mắt vào rồi khẽ chẹp miệng thở dài, thế nhưng khi mở mắt ra, Cửu Hàn đã đưa một tấm thẻ màu đen cho nhân viên phục vụ để thanh toán, đồng thời ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía cô khiến cô khẽ giật mình, lập tức ngại ngùng quay mặt đi.

- Thôi chúng ta về thôi, để tôi gọi thanh toán. - Ông Minh vươn vai một cái rồi nhướn cổ lên nhìn ra xa.

- Dạ không cần đâu, cháu đã thanh toán rồi. - Cửu Hàn thẳng thắn nói, đồng thời đưa tay cầm lấy chiếc thẻ đen từ tay nhân viên phục vụ.

- Sao cháu lại thanh toán chứ? Bữa này là ta mời gia đình cháu mà! - Ông Minh ngạc nhiên vô cùng.

- Dạ để lần sau cũng được mà ạ. - Cửu Hàn mỉm cười nhẹ nhàng rồi đứng dậy cùng mọi người ra về.

Ngay khi tài xế riêng của Minh Thị vừa tới, Minh Nguyệt Thiền đã thấy bố mẹ hai bên thì thầm to nhỏ với nhau rồi còn cười khúc khích, trong lòng cô đã có dự cảm chẳng lành.

- Tiểu Thiền, chả là hai bác và bố mẹ cháu vừa chợt nhớ ra là phải tới 1 nơi ngay bây giờ, nếu chờ Tiểu Hàn xuống lấy xe thì sẽ trễ giờ mất! - Bà Cửu bám lấy cánh tay của cô gái rồi nói với ngữ điệu dỗ dành.

Nhìn dáng vẻ đó của mẹ mình, Cửu Hàn cũng biết được ý đồ ẩn sâu trong đó, anh đứng thẳng người, một tay đút vào túi quần mà thở dài.

- 4 người trên 1 chiếc xe đó không phải là quá chật chội sao? - Anh nhíu mày cất giọng hỏi.

- Không chật không chật! - Bà Cửu cười gượng gạo rồi đẩy ông Cửu và bà Minh đang ngồi hàng ghế sau vào sát bên trong.

- Tiểu Thiền, cháu chịu khó ngồi xe của Tiểu Hàn nhé! Tiểu Hàn, đưa em về cẩn thận! - Bà Cửu dặn dò cẩn thận từ Minh Nguyệt Thiền cho tới Cửu Hàn, sau đó nở một nụ cười ngượng nghịu rồi cũng đóng cửa xe lại mà đi mất. Minh Nguyệt Thiền đứng im ở đó, mặt ngơ ngác nhìn theo chiếc xe đang xa dần.

- Xe anh để dưới hầm, em muốn đứng đây chờ hay..? - Cửu Hàn giơ tay lên che miệng rồi khẽ hắng giọng.

Sau chuỗi sự việc vô cùng ngại ngùng ở trên bàn ăn, Minh Nguyệt Thiền dĩ nhiên rất sợ phải đối mặt với anh, hơn nữa anh lại còn là một người mà theo như bố mẹ cô và ông bà Cửu đều nói rằng hồi nhỏ cả hai đã từng rất thân nhau, gắn bó với nhau như hình với bóng nên việc đột ngột gặp lại sau 20 năm này quả thật khiến cho việc giao tiếp càng khó khăn hơn. Thế nhưng lúc này trời cũng đã tối, một mình cô đứng đây chờ anh cũng có chút lo sợ, liền ấp úng mở miệng.

- ..Em đi với anh.. - Cô bẽn lẽn trả lời, chân cũng từ từ bước theo sau anh.

Suốt quãng đường đi trong hầm để xe cho tới khi lên xe, giữa họ vẫn luôn tồn tại một bức tường vô hình ngăn cách giữa hai người, không một ai mở lời, ánh mắt cũng lẩn trốn không dám đối diện. Anh ngồi vào ghế lái, hai tay đặt lên vô lăng, đầu hơi ngoái sang người con gái đang ngồi bên cạnh mình, loay hoay cài dây an toàn vào. Sau khi cô chuẩn bị xong xuôi, anh cũng giơ tay lên điều chỉnh gương chiếu hậu rồi nổ máy. Cửu Hàn khẽ hắng giọng rồi cất ngữ điệu trầm xuống mà hỏi cô.

- Địa chỉ nhà em? - Anh hỏi rồi liếc mắt nhìn sang bên.

- À, là ở... - Cô ngại ngùng đưa mắt nhìn anh rồi cũng đọc địa chỉ nhà mình lên, Cửu Hàn nghe rồi cũng dùng tay bấm địa chỉ vào ứng dụng chỉ đường trên điện thoại.

Chiếc xe bắt đầu được lăn bánh ngay sau đó, Cửu Hàn vừa nhìn bản đồ vừa lái xe đi, Minh Nguyệt Thiền ngồi im bên ghế phụ lái, hai tay đặt trên đùi, các ngón tay đan vào với nhau, mắt nhìn thẳng về phía trước, đôi lúc cũng vì muốn trộm ngắm vẻ đẹp của người đàn ông này mà khẽ liếc mắt nhìn sang bên chứ không dám quay hẳn mặt sang. Hơn nửa quãng đường đi họ vẫn không nói một lời nào, bản thân cô dĩ nhiệ cảm thấy bí bách, hai người bị bó hẹp trong một không gian kín, chật chội thế này khiến cho không khí càng thêm khó xử, Minh Nguyệt Thiền nhíu mày lại, sau đó cũng lấy hết can đảm ra mà mở lời.

- Nghe nói hồi nhỏ chúng ta thân nhau lắm phải không? - Cô ngại ngùng cất tiếng hỏi.

Cửu Hàn khá ngạc nhiên khi cô chủ động phá tan bầu không khí im lặng này nhưng rồi cũng ậm ừ đáp lại.

- Ừm. Em thật sự không nhớ gì sao? - Anh vẫn chăm chăm hướng mắt về phía trước.

- Không nhớ.. - Cô lắc đầu nguây nguẩy, ánh mắt trùng xuống như ngẫm nghĩ.

- Có kỉ niệm nào đặc biệt không? - Cô tiếp tục hỏi, Cửu Hàn liền đánh mắt sang nhìn cô.

- Em.. muốn nghe.. - Minh Nguyệt Thiền dùng ánh mắt long lanh ấy nhìn anh như một sự nũng nịu, giọng cũng thỏ thẻ cất lên.

Đúng lúc này xe cũng đã dừng bánh tại trước cổng nhà cô, Cửu Hàn chống một tay vào vô lăng, đồng thời quay người sang nhìn cô gái nhỏ ấy, đôi mày hơi nhíu lại mà ngẫm nghĩ một hồi. Minh Nguyệt Thiền nhìn thẳng vào mắt anh, một cảm giác rung động le lói trong tim, một cảm xúc thật mới lạ mà cô chưa từng cảm thấy trước kia. Con tim bất giác đập nhanh hơn, không khí cũng trở nên bối rối hơn nữa. Đôi môi anh tách ra, định thốt ra vài lời nhưng chợt tiếng chuông điện thoại vang lên nhanh chóng ngăn lại hành động ấy.

Cửu Hàn chẹp miệng đầy phiền toái nhìn sang chiếc điện thoại, sau khi đọc được tên danh bạ thì liền hắng giọng đầy gượng gạo, Minh Nguyệt Thiền hiểu ý liền quay mặt đi, ấp úng mở lời.

- Anh cứ nghe máy đi ạ..

Cửu Hàn cầm lấy chiếc điện thoại trên tay rồi cũng bấm nghe máy, đầu dây bên kia liền vọng lại tiếng một người con gái trẻ.

"Cửu Tổng!"

- Nói đi. - Cửu Hàn lạnh lùng đáp.

Minh Nguyệt Thiền quay mặt nhìn ra ngoài cửa kính, loáng thoáng nghe được lời người con gái kia nói qua điện thoại, ngữ điệu của Cửu Hàn đáp lại cũng có vẻ nghiêm nghị, có lẽ là công việc của Cửu Thị có chút vấn đề, Cửu Hàn cần phải đi gấp tới một nơi.

- Được, tôi sẽ qua đó xem thế nào. - Anh đáp với giọng vội vàng rồi tắt máy ngay sau đó.

Giữa họ lại tồn tại một khoảng không im ắng đầy khó xử, Minh Nguyệt Thiền ngơ ngác nhìn anh, Cửu Hàn cũng ái ngại nhìn cô, miệng thở dài đầy ngao ngán.

- Bây giờ anh phải đi có việc, có lẽ là.. để lần sau đi. - Anh nhìn cô rồi đưa ra một lời hứa hẹn, Minh Nguyệt Thiền ngập ngừng gật đầu rồi cũng đẩy cửa xe mà bước xuống. Vừa quay lưng lại định đóng sầm cửa xe vào, Cửu Hàn đã nhanh chóng gọi với lại.

- Thiền Thiền. - Ngữ điệu anh cất lên thật ôn nhu khiến Minh Nguyệt Thiền không khỏi bất ngờ, anh đã gọi cô lần đầu tiên.. bằng cái tên thân mật như vậy.. Cô ngập ngừng ngoái đầu lại nhìn anh.

- Mai gặp lại. - Cửu Hàn tiếp lời, ánh mắt nhìn cô cũng thật ấm áp, dịu dàng khiến Minh Nguyệt Thiền trong chớp nhoáng đã quên mất rằng mai anh sẽ tới Minh Thị để bàn việc hợp tác làm ăn lần này. Cô ngơ ngác gật đầu rồi đóng cửa lại, tay khẽ vẫy chào nhìn theo chiếc xe ấy lăn bánh đi, khi đã khuất tầm nhìn, cô vẫn đứng đờ ở đó mất một lúc rồi mới vào nhà.

Cô trở về phòng của mình rồi nằm ườn lên chiếc giường êm ấm, má áp vào gối rồi hồi tưởng lại những giây phút vừa rồi. Vừa nghĩ miệng vừa cười tủm tỉm, con tim cũng trở nên rạo rực, cô thầm nghĩ, liệu đây có được coi là say nắng ai đó không? Nhưng suy nghĩ một hồi, đôi mày cô lại nhíu lại, nhưng trong ví của anh có một chiếc chun buộc tóc, hẳn là anh đã có bạn gái rồi, mới nghĩ đến đó, lòng cô lại trĩu nặng xuống.

Minh Nguyệt Thiền tắm rửa rồi cũng thay sang bộ váy ngủ 2 dây, sau đó liền đeo tai nghe vào và mở chiếc máy tính xách tay ra, bắt tay vào làm nốt việc của công ty.

Sáng ngày hôm sau, Minh Nguyệt Thiền đã thức dậy lúc 7 giờ sáng và nhanh chóng với tay lấy một chiếc áo khoác, choàng tạm ra ngoài chiếc váy ngủ hai dây. Tuy trong phòng cô cũng có phòng tắm riêng nhưng đang gặp phải vài trục trặc về vòi nước nên cô đành phải sử dụng phòng tắm ngoài hành lang tầng 2. Minh Nguyệt Thiền nheo nhắm mắt rồi chập chững bước ra hành lang tầng 2 và đứng trước cửa phòng tắm, thế nhưng cánh cửa lại bị khóa chặt bên trong, hẳn là có người đang ở trong đó.

Minh Nguyệt Thiền cố gắng chờ đợi thêm một lúc nữa nhưng vẫn không thấy có người mở cửa, cô lại đúng lúc buồn đi vệ sinh nên càng mất kiên nhẫn, thường thì vào buổi sáng thế này, người ôm nhà vệ sinh lâu nhất chỉ có bố cô là ông Minh Bắc nên Minh Nguyệt Thiền lập tức giơ tay đập vào cửa một cách dồn dập, miệng không ngừng thúc giục người trong kia.

- Nhanh lên bố, con sắp không chịu nổi nữa rồi! - Cô liên tục đập cửa đồng thời hô hoán.

Vừa đập tới hồi thứ 5, cánh cửa cũng được mở toang ra, Minh Nguyệt Thiền theo đà liền đổ người về phía trước, chợt áp mặt vào một khuôn ngực rắn chắc.

"Mùi hương này rất lạ.. đây không phải..?" Minh Nguyệt Thiền nhẹ cử động cánh mũi mà hít lấy nhẹ nhàng, sau đó đôi mày liền chau lại khi nhận ra điều bất thường, lập tức đứng lùi lại phía sau, mắt trợn tròn nhìn người đàn ông trước mặt. Trên người anh bận một chiếc thun mỏng mặc ở nhà màu xám, mái tóc còn hơi ẩm rủ xuống, trên tay cầm một chiếc khăn tắm.

Cửu Hàn.. tại sao anh lại đột nhiên có mặt trong phòng tắm nhà cô..?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro