Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Nguyệt Thiền thất thần đứng đó, hai mắt mở to đầy vẻ ngỡ ngàng, một bên áo khoác lúc đó còn trễ xuống, làm lộ bờ vai trắng muốt sau lớp váy ngủ hai dây. Sau một hồi thẫn thờ, Minh Nguyệt Thiền mới xác định được lại tình huống vô cùng khó xử hiện tại, liền dùng một tay kéo áo khoác lên, che đi phần vai hớ hênh, khiêu gợi, tay còn lại che đi phần mặt mộc của mình, hơn nữa còn là mới ngủ dậy nên rất khó coi. Chẳng để anh kịp mở miệng nói một lời nào, Minh Nguyệt Thiền đã chạy một mạch thật nhanh vào trong phòng riêng. Cửu Hàn chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn theo dáng vẻ bối rối của cô rồi cũng trở về căn phòng nằm cuối hành lang tầng 2 vốn dành cho khách của Minh Thị.

Minh Nguyệt Thiền đóng sầm cánh cửa lại, lưng tựa vào phía sau mà thở hổn hển, thật sự cảm thấy bối rối. Tại sao anh lại có mặt ở đây? Ngày hôm qua anh nói rằng hôm nay sẽ gặp lại, nhưng phải là gặp lại ở công ty chứ tại sao lại là ở nhà cô? Minh Nguyệt Thiền chỉ muốn trốn chui trốn lủi trong căn phòng này mãi không phải ra ngoài, bởi nếu bước ra thì cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào sau tình huống đầy khó xử ấy. Nếu không vì phải đi làm thì có lẽ cô sẽ không phải lấp ló rình rập sau cánh cửa phòng để xem anh đã đi hay chưa.

Phải hơn nửa tiếng sau, Minh Nguyệt Thiền mới dám chập chững bước xuống dưới tầng với dáng vẻ dè chừng, đột nhiên từ trong bếp đã nghe thấy tiếng cười nói rôm rả, vui vẻ, cô vì tò mò nên mới tiến lại gần. Đứng từ ngoài cửa nhìn vào bên trong căn phòng ăn, bố mẹ cô cùng với gia đình nhà họ Cửu đang dùng bữa sáng một cách vui vẻ, ông Cửu lúc này vô tình nhìn thấy cô, ánh mắt liền sáng lên mà bắt chuyện.

- Tiểu Thiền, cháu không phiền khi gia đình bác ở đây chứ? Chẳng là tối qua sau khi xong việc, cha mẹ cháu mới biết là gia đình bác vẫn chưa thuê khách sạn nên mới ngỏ lời mời gia đình bác về đây ở vài ngày. - Ông Cửu cười ngượng nghịu khì nhìn thấy cô gái trẻ ấy đang dùng ánh mắt ngỡ ngàng nhìn về phía bàn ăn.

Biết cô đang có mặt ở đằng sau mình, Cửu Hàn không quay hẳn mặt lại mà chỉ hơi quay nghiêng, ánh mắt hơi trùng xuống như chờ đợi câu trả lời từ cô.

- Dạ không, đâu có phiền gì đâu ạ! - Cô tít mắt cười gượng gạo, hai tay lắc lắc phủ nhận, vậy nghĩa là cô sẽ phải giáp mặt với Cửu Hàn hằng ngày, không chỉ ở công ty mà còn ở nhà nữa sao?

- Cháu vào đây ăn sáng cùng mọi người đi rồi cùng tới công ty với bố cháu và Tiểu Hàn luôn! - Bà Cửu vẫy tay gọi cô.

Cô nhìn bà rồi đưa mắt nhìn bóng lưng người đàn ông đang ngồi ngay kia, trong lòng liền cảm thấy ngại ngùng, các ngón tay liền bấu chặt lấy phần chân váy, cô khẽ lùi lại vài bước.

- Dạ thôi, hôm nay cháu có việc phải tới công ty sớm, mọi người cứ ăn đi ạ. - Cô luống cuống từ chối rồi lập tức chạy đi, mặc cho người lớn có gọi lại thế nào đi chăng nữa.

Cửu Hàn dĩ nhiên biết lời nói đó chỉ là một cái cớ mà tự nghĩ ra để lẩn trốn khỏi việc phải chạm mặt với anh, Cửu Hàn lặng lẽ thở dài rồi quay lại bàn ăn.

Cô gái trong bộ trang phục công sở thật đơn giản nhưng vẫn tôn lên được vóc dáng mảnh mai. Chiếc áo sơ mi trắng sọc đen được cô sơ vin vào trong chân chiếc váy bút chì màu đen ngắn ngang đùi. Trên tay cô ôm một tập tài liệu, chân bước dọc hành lang về phòng làm việc của mình, những bước đi thật chậm rãi như mang đậm những suy tư vẫn còn đang chất chứa thành cồn trong đầu.

Người đàn ông trong bộ vest màu xanh sẫm nhướn mày nhìn một bóng dáng đang đi phía trước mặt mình, đôi mày hơi nheo lại khi nhìn thấy phần sơ vin của cô bị hỏng, áo bị bung ra khỏi váy, làm lộ ra một phần da thịt. Cửu Hàn ngoái đầu nhìn ra phía sau, một vài nhân viên nam đang đi thành một nhóm, vừa cười nói vừa tiến đến. Nếu bây giờ nhắc Minh Nguyệt Thiền thì có lẽ cô sẽ rất lúng túng khi lâm vào một tình huống đầy khó xử như vậy tại chốn đông người.

Bước chân của họ càng bước tới nhanh hơn, Cửu Hàn trong thâm tâm cũng liền trở nên lúng túng, liền nhanh chân rảo bước, chẳng mấy chốc đã đến ngay sau lưng cô. Cả một thân người to lớn bất thình lình đứng ngay sau lưng cô, Minh Nguyệt Thiền giật bắn mình, lập tức quay mặt lại phía sau, đập vào mắt cô ngay lúc này là một khuôn ngực vững chắc, cô như vẫn chưa thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, chân liền chập chững bước sang một bên, ánh mắt cũng ngước lên nhìn người đàn ông ấy.

Cửu Hàn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống người con gái với vóc dáng nhỏ nhắn ấy, một tay anh đặt nhẹ vào eo cô mà kéo sát vào người mình, miệng mấp máy thì thầm.

- Đừng cử động. - Chất giọng trầm ấm ấy của anh truyền vào tai cô, cùng với vị trí đặt tay đầy nhạy cảm và bất ngờ ấy khiến Minh Nguyệt Thiền không khỏi đỏ mặt.

Cửu Hàn dùng cả thân hình to lớn của mình để che chắn cho vóc dáng nhỏ bé của cô khỏi ánh nhìn từ những người đằng sau. Một tay anh giữ vào eo cô, tay còn lại nhanh chóng chỉnh lại phần áo bị sơ vin hỏng cho cô, cố gắng nhẹ nhàng vén nó lại vào trong. Chợt nhận thấy điều không ổn, Minh Nguyệt Thiền khẽ nhăn mặt, lập tức gạt tay anh ra khỏi eo mình, quay ngoắt mặt về nhìn anh.

- Anh làm cái gì thế?! - Cô bất ngờ lớn giọng, ánh mắt giương lên nhìn anh cũng thể hiện sự bất bình đầy ngờ vực.

- Cái đó.. - Cửu Hàn cũng khá bất ngờ khi nhận lại sự phản ứng đầy mạnh mẽ ấy từ cô, phần áo sơ vin còn chưa sửa xong, vẫn còn bung ra, anh chỉ tay về chỗ đó cố gắng nói với cô, nhưng ngay khi nhìn thấy tay anh lại có ý định động chạm tới người mình, Minh Nguyệt Thiền lập tức gạt tay anh thật mạnh, ánh mắt chau lại nhìn với vẻ sợ hãi, khinh thường.

- Anh bị làm sao thế?! - Cô quát lớn rồi ôm tập tài liệu chạy đi thật nhanh, Cửu Hàn vẫn đứng đó mà ngớ người ra, chỉ biết chẹp miệng đầy phiền phức, thở dài ngao ngán trước hành động đầy lưu manh ấy của mình.

Minh Nguyệt Thiền chạy thật nhanh về phòng Marketing, lưng cô tựa vào cánh cửa kính mà thở hổn hển, trong lòng khi nghĩ lại vẫn cảm thấy khá sợ hãi. Tuy họ được cho là đã quen biết nhau từ trước nhưng họ mới chỉ vừa gặp lại nhau vào ngày hôm qua, nói gì thì nói, anh không thể có những hành vi động chạm thân mật như thế được, việc đó còn có thể bị coi là sàm sỡ ấy chứ.

Chợt một nữ nhân viên bước tới gần bên cô với vẻ mặt lo lắng, liền cất giọng nói.

- Trưởng phòng Minh, phần sơ vin áo của cô bị bung ra rồi! - Nữ nhân viên thì thầm vào tai mà nhắc nhở cô.

Minh Nguyệt Thiền giật mình, liền ngoái đầu lại nhìn phía sau mình, đúng thật là phần áo sơ mi của cô bị bung ra, làm hở ra một phần da thịt, lập tức lúng túng chỉnh đốn lại trang phục. Trước đó cô đâu có bị sao, đâu có thấy ai nói gì? Chỉ cho tới khi Cửu Hàn làm cái trò đó, áo cô mới bị bung ra, như vậy chẳng càng rõ ràng là Cửu Hàn đã thật sự có ý đồ muốn sàm sỡ cô hay sao? Thậm chí còn ngang nhiên vạch áo cô ra ngay giứ thanh thiên bạch nhật như vậy.

Minh Nguyệt Thiền bất ngờ vô cùng, dù nghĩ thế nào cũng không ngờ nổi anh ta lại là một tên biến thái ngầm như vậy. Thật phí công hôm qua cô đã si mê trước nhan sắc của anh đến thế nào, dành những lời khen có cánh cho anh ra sao, thậm chí cô còn thầm cảm thấy may mắn khi biết cả hai đã từng rất gắn bó với nhau từ khi còn nhỏ và mối quan hệ giữa hai gia đình rất tốt. Cửu Hàn, cô có chết cũng không ngờ được một người đàn ông tưởng như hoàn hảo như anh ta lại là một tên biến thái, Minh Nguyệt Thiền mới nghĩ tới đó mà toàn thân liền rùng mình sợ hãi.

Cánh cửa thang máy được mở ra, Minh Nguyệt Thiền ngẩng mặt lên nhìn người ở bên trong thang máy, đó là thư kí riêng của Cửa Hàn, trong chốc lát Minh Nguyệt Thiền đã thở phào đầy nhẹ nhõm vì không có Cửu Hàn trong đây, cô nhẹ nhàng bước vào và đứng cạnh cô thư kí.

- Trưởng phòng Minh muốn lên tầng mấy ạ? - Cô thư kí cất giọng hỏi nhỏ.

- À, tầng 14.. - Minh Nguyệt Thiền đáp lại.

Thư kí Đồng đứng ngay cạnh các nút bấm lên tầng nên đã tiện tay bấm vào số 14 cho Minh Nguyệt Thiền. Không gian trong thang máy nhỏ hẹp, một không khí trầm mặc, im ắng bao trùm lên, Minh Nguyệt Thiền ngẫm nghĩ mãi rồi cùng quyết định cất tiếng hỏi.

- Cửu Tổng của các cô.. là người như thế nào? - Cô đưa ánh mắt đầy tò mò sang nhìn cô thư kí bên cạnh.

- Cửu Tổng ư? Anh ấy là một người hoàn hảo.. - Nghe hỏi tới người đàn ông ấy, ánh mắt của cô thư kí liền sáng lên, miệng say mê dành những lời khen có cánh cho anh.

- Thế anh ta đã bao giờ.. dính vào những tin đồn như là.. biến thái chưa? - Minh Nguyệt Thiền ngập ngừng hỏi nhỏ một câu hỏi hết sức tế nhị.

- Không! Cửu Tổng không phải người như vậy nên không có đâu ạ! - Thư kí Đồng giật mình, có chút bàng hoàng khi nghe Minh Nguyệt Thiền hỏi như vậy, lập tức phản bác kịch liệt.

Thang máy dừng lại ở tầng 13, cánh cửa đã mở ra ngay trước mặt hai người con gái ấy, Minh Nguyệt Thiền ngơ ngác quay sang, thư kí Đồng sau khi ngẩng mặt lên nhìn người đứng trước cánh cừa thang máy ấy liền cúi đầu xuống chào.

- Cửu Tổng. - Thư kí Đồng cất tiếng chào, thế nhưng ánh mắt của Cửu Hàn lại chỉ tập trung vào người con gái họ Minh kia.

Minh Nguyệt Thiền bắt gặp ánh mắt ấy đang nhìn chằm chằm vào mình, lập tức cúi gằm mặt xuống, cố gắng lẩn trốn ánh mắt của người đàn ông ấy rồi đi vòng qua người anh, nhanh chóng bước ra khỏi thang máy.

- Trưởng phòng Minh! Đây mới là tầng 13 thôi ạ! - Thư kí Đồng cố gắng gọi với ra nhưng Minh Nguyệt Thiền đã rảo bước đi thật nhanh và không ngoái đầu lại.

Cửu Hàn bước vào trong thang máy, đứng cạnh cô thư kí của mình, mắt vẫn nhìn thẳng vào bóng lưng cùa người con gái kia cho tới khi cánh cửa thang máy đóng lại.

Kể từ ngày hôm đó Minh Nguyệt Thiền đã cố gắng tránh mặt của Cửu Hàn ở công ty cũng như ở nhà, cứ mỗi khi nhìn thấy anh, cô đều khéo léo tránh đi mà không để người khác nghi ngờ. Dĩ nhiên Cửu Hàn biết điều đó nhưng là vì ở công ty nên cũng khó có khoảng thời gian riêng tư cho hai người để anh có thể nói chuyện với cô, ở nhà thì Minh Nguyệt Thiền sau khi dùng bữa cũng liền trốn vào trong phòng riêng, Cửu Hàn cũng không có lí do gì để tiếp cận. 1 tuần cứ thế mà trôi qua thật nhanh.

Ngày hôm đó khi về tới nhà, Minh Nguyệt Thiền thấy hai bà mẹ đang ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế sofa, trên tay là những cuốn album ảnh hồi xưa của họ.

- Con chào mẹ, con chào bác ạ. - Minh Nguyệt Thiền lễ phép cất tiếng.

- À Tiểu Thiền về đấy à? Vào đây xem chung đi cháu. - Bà Cửu mỉm cười rồi vẫy tay gọi cô.

Minh Nguyệt Thiền ngơ ngác bước đến bên hai người, liền đưa mắt nhìn xuống quyển album ảnh mà bà Minh đang cầm trên tay.

Nước ảnh đã cũ, nhìn sơ qua cũng thấy bức ảnh đã khoảng trên dưới 2 chục năm rồi. Trong ảnh là hai đôi vợ chồng trẻ, ở dưới còn có hai đứa nhỏ, một trai, một gái. Bé trai chừng 12, 13 tuổi với gương mặt khôi ngô, sáng sủa, trên môi nở một nụ cười mỉm, bên cạnh cậu là một bé gái với gương mặt bụ bẫm, mái tóc được buộc cao hai bên, gương mặt rạng rỡ cười tươi rói.

Như nhận ra điều gì không ổn, Minh Nguyệt Thiền nhíu mày, nheo mắt lại như để nhìn rõ hơn, chiếc chun buộc tóc mà cô dùng hồi nhỏ.. trông thật sự rất quen, cô đã nhìn thấy nó gần đây rồi, lúc nào nhỉ..?

Hình ảnh chiếc ví của Cửu Hàn vô tình hiện lên trong trí nhớ của cô, là thiết kế này, kiểu cách này, không lẽ chiếc dây chun buộc tóc của con gái đang nằm trong ví của Cửu Hàn.. là chun buộc tóc của cô sao? Nhưng tại sao anh lại có được nó..

"Thiền Thiền." Trong đầu cô liền vọng lại một tiếng gọi thân thuộc, tại sao ngay khi nhìn thấy tấm ảnh này cô lại cảm thấy vậy?

"Cho anh này." Tiếng một cô bé cất lên với vẻ hồn nhiên, tinh nghịch, Minh Nguyệt Thiền đặt một tay lên đầu mà há hốc miệng đầy bàng hoàng, bức ảnh này giống như một thứ đã kích thích, khơi gợi lại những kí ức lu mờ trong cô hay sao? Là cô đã cho anh, anh vẫn giữ nó từ đó tới giờ hay sao?

Thấy cô có vẻ muốn rời đi, bà Minh ngạc nhiên vô cùng.

- Sao thế Tiểu Thiền? - Bà hỏi với ngữ điệu lo lắng.

- Con ăn tối rồi, con muốn vào phòng nghỉ ngơi vì mai con có một cuộc hẹn gặp với một vị khách quan trọng, đến tối muộn mới xong cơ ạ. - Minh Nguyệt Thiền cất giọng nói với vẻ gấp gáp rồi nhanh vào phòng.

Bà Cửu và bà Minh ngay khi nghe cô nói vậy cũng chỉ biết nhún vai chấp thuận rồi tiếp tục xem nốt quyển album, cũng chính vì việc bỏ vào phòng sớm như vậy nên Minh Nguyệt Thiền đã không nghe được thông tin rằng tối mai gia đình nhà họ Cửu sẽ khởi hành về Hồ Nam. Cô ngồi thụp xuống giường mà vò đầu bứt tóc, nếu đó thật sự là dây chun buộc tóc từ hồi nhỏ của cô, vậy tại sao cho đến giờ anh vẫn giữ nó ở trong ví? Điều này càng khiến Minh Nguyệt Thiền càng thêm khẳng định, anh ta đích thị là một tên biến thái.

Sau khi thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị trang phục cho ngày mai xong, Minh Nguyệt Thiền đã đặt lưng xuống giường từ rất sớm, tay bấm tắt đèn và cố gắng chìm vào giấc ngủ. Thấy ánh đèn điện sau cánh cửa phòng ấy tắt đi, Cửu Hàn liền thở dài ngao ngán đầy bất lực, cánh tay đang giơ lên định gõ vào cánh cửa liền rụt xuống, ánh mắt cũng thể hiện sự hụt hẫng rồi quay lưng bỏ đi.

"Thiền Thiền, chạy chậm thôi!" Cậu bé vừa gọi vừa chạy theo. Cô bé không đáp lời mà chỉ cười khúc khích, chân vẫn cố chạy thật nhanh, để rồi bị vấp ngã.

"Thiền Thiền ngốc." Anh lườm nhẹ cô đầy trách móc, ánh mắt có chút không hài lòng nhưng vẫn thật ôn nhu khi nhìn lên cô, từng hành động, cử chỉ nhỏ nhặt nhất cũng đều thật dịu dàng.

"Lớn lên em muốn cưới anh, Cửu Hàn." Lời nói khi ấy cô thốt lên thật hồn nhiên, trên môi còn nở một nụ cười thật rạng rỡ, tươi tắn, một lời nói trong vô thức của một cô bé 5 tuổi khi ấy.

Minh Nguyệt Thiền mở to mắt tỉnh giấc rồi nhìn lên trần nhà, miệng thở hổn hển đầy bàng hoàng. Một giấc mơ kì lạ, tuy cô biết giấc mơ nào cũng mang lại những cảm giác chân thực nhưng sao cô lại cảm thấy giấc mơ này lại thật quen thuộc? Minh Nguyệt Thiền ngồi bật dậy, một tay đặt lên đầu mà vò đầu bứt tóc, rốt cuộc đó chỉ là một giấc mơ hay đó là kí ức về tuổi thơ của cô cùng với người đàn ông kia?

Tuy tránh anh ra mặt nhưng không thể phủ nhận rằng đôi lúc cô cũng để ý tới anh, nhìn lén anh không chỉ vài lần, nhưng trong thâm tâm, suy nghĩ cho rằng anh là kẻ biến thái và cả cái lần sàm sỡ đó lại cứ hiện về trong đầu cô, lấn át đi tất cả những sự cuốn hút ấy.

Cô đưa mắt nhìn sang đồng hồ, giờ đac là 6 rưỡi sáng, cô cần phải chuẩn bị nhanh để lên đường đi gặp một vị khách quan trọng, một đối tác lớn của công ty nên có lẽ cả ngày hôm nay sẽ rất bận rộn, chẳng phải đến chập tối mới về được nhà. Minh Nguyệt Thiền đã chọn trước cho mình một chiếc váy 2 dây đầy trưởng thành màu đỏ rượu, không quá hở hang nhưng lại không kém phần khiêu gợi, bên ngoài có khoác một chiếc áo khoác voan mỏng màu trắng. Gương mặt được trang điểm kĩ càng, sắc nét. Tất cả được chuẩn bị thật chu đáo, xong xuôi, cô lập tức rời đi trước khi gặp mọi người trong gia đình.

Và thế là một ngày của Minh Nguyệt Thiền đã trôi qua thật nhanh và đầy mệt mỏi, 9 giờ tối cô mới được về nhà trong một bộ dạng không thể tàn tạ hơn được nữa. Nhưng ngay khi vừa đặt chân bước vào trong nhà, một cảnh tượng vô cùng bất ngờ đã đập vào mắt khiến cô không khỏi ngạc nhiên. Ở phòng khách được đặt ra mấy chiếc vali đựng đó, người nhà họ Cửu thì đang bận rộn kiểm kê lại hành lí, ăn bận thì cũng thật đàng hoàng, giống như sắp rời đi.

- Mọi người.. sắp đi đâu sao ạ? - Minh Nguyệt Thiền ngơ ngác cất giọng hỏi.

Nghe tiếng cô, Cửu Hàn đang ngồi sắp xếp lại hành lí liền ngước mắt lên nhìn, nhưng sau đó lại tiếp tục cúi mặt xuống mà thu dọn đồ, không đáp lấy một lời.

- Chúng ta chuẩn bị về Hồ Nam, 10 giờ là xe khởi hành rồi. - Ông Cửu nói đầy tiếc nuối.

- Sao ạ? Về ấy ạ? - Minh Nguyệt Thiền ngạc nhiên vô cùng, tất cả mọi người đều đã biết từ trước, nhưng vì bận rộn với công việc, cũng như vì để tránh Cửu Hàn nên cô đã bỏ lỡ thông tin ấy.

Trong lúc ông bà Cửu còn đang đứng trước mặt và dặn dò cô đủ thứ điều, nào là phải giữ gìn sức khỏe, phải nhớ tới thăm gia đình nhà họ Cửu mỗi khi cô tới Hồ Nam,.. thì Minh Nguyệt Thiền chỉ tập trung hướng ánh mắt về phía người đàn ông đang cặm cụi thu dọn đồ đạc kia, trong lòng có chút nuối tiếc khi từ giờ cô không còn được nhìn thấy một con người với vẻ ngoài tuyệt phẩm như anh nữa.

Cô thất thần bỏ lên phòng để thay quần áo, không rõ vì lí gì mà toàn thân lại nóng bừng hết lên, cô bĩu môi lại rồi với tay lấy chiếc điều khiển quạt, bật mức mạnh nhất, cởi chiếc áo khoác voan ra, còn mở cả cửa ban công ra cho thông thoáng. Minh Nguyệt Thiền mở cánh cửa tủ quần áo ra và đứng trước đó một hồi lâu mà ngẫm nghĩ, không phải vì cô mải nghĩ xem nên chọn đồ gì để thay cho thoải mái mà vì cô còn đang nghĩ tới việc gia đình nhà họ Cửu sẽ rời đi, thật sự cảm thấy tiếc nuối sao thời gian lại trôi đi nhanh như vậy.

Minh Nguyệt Thiền đã đứng im ở đó một hồi đủ lâu để cơ thể cô bắt đầu cảm thấy lạnh thay vì thấy nóng. Cô cầm chiếc điều khiển trên tay để bấm tắt đi nhưng không được, Minh Nguyệt Thiền nghiến răng cố bấm thêm vài lần nữa nhưng vẫn vô ích, chiếc quạt vẫn đang hoạt động với mức cao nhất khiến cô nổi hết cả da gà lên vì lạnh. Cô đã cố gắng tìm mọi cách để tắt quạt đi nhưng không thể, như bị dồn vào chân đường cùng, không thể nghĩ được ý nào tốt hơn bởi cả ngày hôm nay đã quá mệt mỏi, Minh Nguyệt Thiền đành bước xuống tầng để tìm kiếm sự giúp đỡ của người khác.

Nhưng khi đã đặt chân xuống tầng 1 rồi thì cô mới sực nhớ ra bố mẹ mình đã ra ngoài để đích thân chuẩn bị vài món quà cho nhà họ Cửu, tới giờ vẫn chưa về, ông bà Cửu thì đi đi lại lại với vẻ lúng túng, miệng lẩm nhẩm kiểm tra lại hành lí xem rốt cuộc họ có quên gì không, nhìn dáng vẻ đó của họ, cô cũng không dám mở miệng nhờ vả, ánh mắt lúc này chỉ còn có thể nhìn về người đàn ông trong bộ đồ vest lịch thiệp đang ngồi cạnh chiếc vali ấy.

Cũng đâu còn cách nào khác, cái quạt chết tiệt ấy dù cô có làm cách nào cũng không thể tắt, phải chi liều mình một lần chắc cũng không sao. Minh Nguyệt Thiền nắm tay lại che lên miệng mà hắng giọng đầy gượng gạo, tuy nhiên Cửu Hàn có vẻ như không để ý cho lắm. Cô hắng giọng lần thứ hai, anh vẫn chăm chú vào chiếc vali trước mắt, phải tới lần thứ ba, Cửu Hàn mới từ từ ngẩng mặt lên nhìn cô.

Cuối cùng cũng thành công thu được sự chú ý của anh, Minh Nguyệt Thiền ngại ngùng quay mặt đi nhưng ngón tay lại đồng thời ra hiệu gọi anh lên tầng. Cửu Hàn chau mày lấy làm lạ nhưng rồi cũng đứng dậy mà đi theo cô sau vài bước.

Cửu Hàn đứng trước cửa căn phòng ấy rồi đưa mắt nhìn vào trong, Minh Nguyệt Thiền đứng nép mình một bên, trên tay cầm chiếc điều khiển quạt, mặt cúi gằm xuống không dám đối mặt, giọng cất lên thỏ thẻ.

- Em không tắt được quạt.. - Cô mấp máy miệng nhẹ nhàng, ái ngại thốt lên câu nhờ vả.

Cửu Hàn nhìn cô rồi cũng bước chân vào trong phòng, tay giơ ra trước mặt Minh Nguyệt Thiền. Cô hiểu ý liền đặt chiếc điều khiển quạt lên tay anh, Cửu Hàn ngẩng đầu nhìn cánh quạt đang quay thật mạnh ấy rồi giơ điều khiển lên bấm nút tắt. Trớ trêu thay, chỉ trong lần bấm nút đầu tiên ấy, cánh quạt đã dừng lại, Minh Nguyệt Thiền ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cánh quạt quay chậm dần rồi tròn mắt nhìn anh.

- Lúc nãy em tắt không được.. - Cô ấp úng giải thích cho sự việc đáng xấu hổ này, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Cửu Hàn đang dành cho mình, chắc chắn anh đang nghĩ rằng cô cố tình bày trò để tìm cớ gọi anh lên. Minh Nguyệt Thiền chửi thầm trong đầu, cái quạt chết tiệt, trục trặc pin nhưng sao lại đúng lúc Cửu Hàn bấm lại được cơ chứ.

Anh không nói gì mà chỉ lẳng lặng bước vào trong phòng, một tay khẽ đóng cửa phòng của cô vào. Minh Nguyệt Thiền giật nảy mình khi nghe thấy tiếng đóng cửa, chân khẽ lùi lại vài bước, các ngón tay đan vào với nhau đầy bối rối, mắt khẽ liếc lên quan sát hành động của anh. Cửu Hàn kéo chiếc ghế cạnh bàn trang điểm của cô ra và ngồi xuống, tay đồng thời đặt chiếc điều khiển lên mặt bàn.

Minh Nguyệt Thiền ngại ngùng cúi gằm mặt xuống không dám đối diện với người đàn ông đang ngồi kia, nhưng cô cũng biết rằng anh đang nhìn cô chằm chằm, một ánh mắt không thể nhiều ý đồ hơn.

- Tại sao lại tránh anh? - Cửu Hàn cất giọng trầm xuống mà hỏi cô, ánh mắt vẫn tập trung hướng vào người con gái đang đứng nép mình lại ở gần cửa, anh nhìn xuống thấy bước chân cô đang chập chững lùi lại phía sau, cố gắng tạo ra một khoảng cách giữa hai người, gương mặt hiện rõ vẻ sợ hãi.

Biết lí do tại sao cô sợ sệt tới vậy nên anh càng muốn trêu chọc cô, đằng sau lưng ghế của anh là chiếc tủ quần áo của cô còn đang mở rộng ra, Cửu Hàn đặt tựa một tay lên thành ghế rồi từ từ ngoái đầu lại phía sau. Minh Nguyệt Thiền bối rối vô cùng, liền nhanh chân bước đến trước mặt anh, tay nhẹ đặt lên má anh, từ từ quay mặt anh về phía mình.

Ánh mắt của Cửu Hàn nhìn cô lúc này như muốn nhấn chìm cô gái ấy vào bên trong cái nhìn đầy mê hoặc, Minh Nguyệt Thiền vừa ngại ngùng, vừa sợ hãi, liền lùi chân lại, nhưng Cửu Hàn đã nhanh tay nắm lấy cổ tay cô, dí cô ngồi xuống đệm giường trước mặt. Chiếc ghế cũng được anh kéo gần sát vào, khoảng cách giữa hai người được thu hẹp lại trong chốc lát, Minh Nguyệt Thiền đỏ mặt, chỉ biết cúi gằm mặt xuống, môi bặm lại đầy khó xử.

- Sao lại tránh mặt anh? - Cửu Hàn vẫn tiếp tục lặp lại câu hỏi đó bằng một ngữ điệu đầy quyền uy, ánh mắt chăm chăm nhìn xuống cô gái với thân thể nhỏ nhắn đang run lên vì sợ hãi, xương quai xanh của cô hiện lên thật rõ sau dây váy mỏng manh ấy khiến Cửu Hàn càng thêm chú ý, càng muốn dồn cô vào bước đường cùng hơn.

Gió từ ngoài trời luồn vào bên trong phòng thông qua cánh cửa ban công đang được mở toang ra, cô khẽ run lên vì lạnh, hai tay ôm lấy vai mà xoa nhẹ.

- E.. Em đóng cửa lại đã.. - Minh Nguyệt Thiền cúi gằm mặt, tranh thủ tận dụng thời cơ ấy để lẩn trốn. Cô quay mặt đi, định đứng dậy và rời đi, nhưng Cửu Hàn đã dùng đầu gối để ấn mạnh vào giường, nhằm giữ váy của cô lại không cho di chuyển, khoảng cách cũng được kéo gần lại hơn nữa.

- Anh hỏi tại sao lại tránh anh? - Ngữ điệu ma mị ấy lại cất lên một lần nữa bên tai cô, Minh Nguyệt Thiền vẫn chỉ biết ôm chặt lấy hai vai mình.

Chợt anh ngồi thẳng dậy, nhanh chóng cởi chiếc áo vest mặc ngoài ra và choàng lên người cô, ánh mắt nhìn xuống người con gái ấy vừa quan tâm vừa đầy ý đồ.

- Trả lời đi. - Cửu Hàn vẫn chưa chịu buông tha cho cô.

Biết không còn cách nào nữa, hơn nữa, mùi hương trên áo của anh giờ đây đang bao trùm hết lên người cô, Minh Nguyệt Thiền trong phút chốc chẳng thể nghĩ được gì.

- Vì.. anh là một tên biến thái.. - Cô dồn hết can đảm vào rồi ấp úng nói, câu trả lời khiến Cửu Hàn không quá ngạc nhiên nhưng nhẹ lòng vì cuối cùng cô cũng chịu nói ra.

- Anh.. đã cố vạch áo của em ra.. để sàm sỡ em còn gì.. - Minh Nguyệt Thiền vừa cất giọng run rẩy nói, vừa ngẩng mặt lên nhìn anh, bắt gặp ánh mắt sắc sảo của người đàn ông, đôi mày cũng hơi chau lại.

Anh thở dài rồi ngồi thẳng người dậy, chân vắt chéo, hai tay đan lại vào nhau để lên trên đầu gối, chẹp miệng một cái không biết phải bắt đầu từ đâu, giải thích thế nào cho cô hiểu.

- Trước khi anh động vào người em, cái áo đã bị như vậy rồi. Nếu anh muốn sàm sỡ em thì có cần phải chờ tới tận công ty mới làm không? Khi chúng ta ở cùng chung một nhà? - Anh nhướn mày cất giọng bình thản mà nói với cô, Minh Nguyệt Thiền lúc này mới chau mày lại mà ngẫm nghĩ, thấy cũng có lý, không lẽ là cô đã hiểu nhầm anh hay sao?

- Vậy tại sao anh không dùng lời nói để nhắc em, mà lại đột nhiên làm như vậy? - Cô ngẩng mặt, giương đôi mắt còn hoài nghi ấy mà nhìn anh, tuy nhiên thái độ của người đàn ông ấy vẫn không thay đổi quá nhiều.

- Chuyện không suy nghĩ kĩ mà đã liều như vậy đúng là lỗi của anh, nhưng trong tình huống gấp gáp như vậy, trước sau đều có nhân viên nam, nếu để họ nhìn thấy thì không hay. Anh không thích như vậy. - Cửu Hàn thản nhiên nói khiến cô có phần lung lay. "Không thích ư? Không thích cái gì chứ..?"

Vậy chuyện đó là anh muốn giúp cô nhưng giúp sai cách đã khiến nảy sinh hiểu lầm và Minh Nguyệt Thiền đã tránh mặt anh suốt một tuần lễ, giờ đến lúc anh phải rời đi thì mới hóa giải được mọi hiểu lầm, quả thật đáng tiếc, cô vẫn chưa muốn anh rời đi sớm như vậy.

- Vậy anh.. sắp phải đi thật sao..? - Minh Nguyệt Thiền ấp úng hỏi, ngữ điệu có chút buồn tiếc.

Nhận ra được tâm trạng của cô thông qua giọng nói, Cửu Hàn được phen tiếp tục trêu chọc.

- Ừm, sao? Không có người ở lại làm trò biến thái với em nên em tiếc à? - Anh nhếch môi châm chọc khiến Minh Nguyệt Thiền không khỏi đỏ mặt. Cô chưa kịp cất thêm một lời nào, Cửu Hàn đã đứng dậy khỏi ghế sau khi nhìn vào chiếc đồng hồ đang đeo trên cổ tay.

- Thôi đến giờ rồi, anh phải đi đây. - Anh mím môi cười nhẹ rồi liền quay lưng lại bỏ đi.

Ngay khi người đàn ông ấy vừa bước được vài bước, Minh Nguyệt Thiền liền đứng phắt dậy, tay cầm vào vạt áo vest đang khoác trên người, định đưa trả cho anh.

- Cửu Hàn! - Cô lớn giọng gọi, bước chân của người đàn ông ấy cũng dừng lại, mặt quay sang ngang như chờ đợi cô nói nốt.

- Áo của anh.. - Cô ngại ngùng nói.

- Cứ giữ đi, lần tới về anh sẽ lấy, lấy cả vợ của anh nữa, đúng như cô ấy từng mong muốn đã từ rất lâu rồi. - Cửu Hàn đứng đút tay vào túi quần rồi nói như khẳng định, Minh Nguyệt Thiền ngơ ngác nhìn vào bóng lưng của người đàn ông ấy, khẽ thấy bối rối trước những lời nói của anh, trong đầu lại thoáng nhớ về giấc mơ đêm qua.

- Thiền Thiền, để em chờ lâu như vậy là quá đủ rồi. - Cửu Hàn nói một câu khiến Minh Nguyệt Thiền cứng đờ người lại, con tim rung lên một nhịp, đó không phải là một giấc mơ..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro