Chương 1: Mối quan hệ không được tốt lắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Mối quan hệ không được tốt lắm

Chuyển ngữ: Puny

https://punyleland.wordpress.com

Khi Lý Văn Kỳ đang cùng với một bạn nam khôi ngô tuấn tú lớp ba sóng vai đi tới cổng trường, thì Tạ Từ đang ở cùng với đám bạn heo chó của anh, tính toán xem lát nữa nên đi uống bia hay đi hát karaoke. Một tên lùn bên cạnh Tà Từ lanh mắt, phát hiện ra Lý Văn Kỳ trước, dùng mắt ra hiệu cho Tạ Từ.

Từ Từ vốn đứng đối diện với Lý Văn Kỳ, tay kẹp điếu thuốc, quay đầu nhìn thấy Lý Văn Kỳ, sắc mặt lập tức tối lại.

Lý Văn Kỳ cũng nhìn thấy Tạ Từ, nhưng cô lại giả vờ không nhìn thấy, đi theo tên nam sinh bên cạnh đi ra.

Tạ Từ tỉnh bơ hừ lạnh một tiếng, vứt điếu thuốc cầm trên tay xuống đất, nhấc chân giẫm dập tắt.

"Anh Từ." Tên lùn nhất nhìn bóng người Lý Văn Kỳ rời đi, bắt đầu bát quái nói, "Hai người không phải thanh mai trúc mã sao? Trông mối quan hệ không được tốt lắm."

Tạ Từ đập một cái lên vai cậu ta, lực mạnh đến mức dọa cậu ta giật mình, còn tưởng rằng Tạ Từ đang muốn động thủ đánh người, một lát sau lại nghe thấy anh nói: "Ánh mắt không tệ, nhìn đúng rồi, mối quan hệ của tôi với cậu ấy, quả thực không tốt."

Khi Lý Văn Kỳ tạm biệt nam sinh lớp ba, trở về tiểu khu nhà mình, thì sắc trời đã tối. Cô đi lên cầu thang, ánh sáng của đèn điều khiển bằng giọng nói không mạnh, tầm nhìn không tốt lắm, nhà cô ở lầu ba, lúc lên đến khúc cua lầu ba, cô đã ngửi thấy mùi thuốc lá, cô vỗ tay một cái, lúc đèn điều khiển bằng giọng nói sáng lên, cô đã nhìn thấy Tạ Từ ngồi xổm ở góc.

Bất ngờ xuất hiện một người, cho dù Lý Văn Kỳ đã chuẩn bị tâm lý rồi, thì vẫn sợ hết hồn.

Đầu tiên là cô dừng lại một lát, sau khi kịp phản ứng thì bước lên trước, đập vào đầu của Tạ Từ.

"Không không sao lại ngồi xổm ở đây? Cậu muốn hù chết tôi à!"

Tạ Từ bị đau, vứt điếu thuốc hút được một nửa xuống đất, đứng lên, nhìn chằm chằm Lý Văn Kỳ, sắc mặt vô cùng không tốt. Tạ Từ vốn cao hơn Lý Văn Kỳ một cái đầu, bây giờ, bộ dạng này lại càng lộ ra khí thế áp bức hơn.

Lý Văn Kỳ thầm sợ hãi, nhưng ngoài mặt vẫn là một bộ dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, cô hất cằm, nói: "Làm sao, tức giận muốn đánh người à?!"

Tạ Từ vẫn không nói chuyện, gắt gao nhìn chằm chằm Lý Văn Kỳ.

Lý Văn Kỳ có hơi chột dạ, vừa định vượt qua anh để về nhà, thì Tạ Từ lại đột nhiên kéo cánh tay cô.

"Cậu vừa mắt tên mặt trắng nhỏ đó?"

Mặt trắng nhỏ...Khóe miệng Lý Văn Kỳ giật một cái, quay đầu lại nhìn anh nói: "Làm sao, cậu hâm mộ người ta da trắng à?"

Tạ Từ nghe vậy, không hề che giấu sự xem thường của mình mà liếc mắt, nhặt tàn thuốc vừa bị vứt bỏ ném vào thùng rác, quay đầu chuẩn bị đi về nhà.

Hai nhà bọn họ nằm đối diện nhau, Lý Văn Kỳ theo sau, hỏi tới: "Tối rồi mà cậu còn ngồi xổm ở đầu cầu thang để làm gì?"

Tạ Từ đã đứng ở cửa nhà mình, tay đang đặt trên chốt cửa, nghe Lý Văn Kỳ nói, mà liếc mắt nhìn về phía cô, với dáng vẻ vô cùng bực mình.

"Tôi hút thuốc không được sao?!"

Giọng hung dữ, nói xong cũng không đợi Lý Văn Kỳ phản ứng lại, đã mở cửa ra bước vào nhà mình, trở tay còn đóng cửa thật lớn.

  "Có bệnh mà, nặng như vậy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro