Chương 2: Thanh mai trúc mã, nhìn đến ghét

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Thanh mai trúc mã, nhìn đến ghét

Chuyển ngữ: Puny

https://punyleland.wordpress.com

"Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai." [1]

[1] Đây là hai câu thơ trong bài Trường Can hành kỳ 1, nghĩa là chàng cởi ngựa tre chạy đến, chạy vòng quanh miệng giếng để ngắt ghẹo cành mai xanh.

Lúc lên tiểu học nghe được thầy đọc câu thơ này trong lớp, Lý Văn Kỳ đã quay đầu nhìn về phía Tạ Từ ngồi ở phía sau bên phải cô, người ở sau cũng ném một ánh mắt về phía cô. Sau khoảng thời gian đối mặt ngắn ngủi, bọn họ lại chuyển sang liếc nhìn đối phương, khinh thường ra tiếng.

Thanh mai trúc mã cái gì, lúc nhỏ chơi đùa hồn nhiên với nhau cái gì, rõ ràng là thanh mai trúc mã, nhìn đến ghét.

Ba mẹ của Tạ Từ và ba mẹ của Lý Văn Kỳ là bạn học thời đại học, kết hôn cũng là cùng nhau kết hôn, chọn nhà cũng là chọn nhà đối diện nhau, quan hệ tốt đến mức muốn khai đao trên người bọn họ. Từ lúc bọn họ ra đời, đã muốn đính hôn từ bé cho bọn họ... cũng may sau đó cũng bỏ mặc chuyện này.

Mặc dù cha mẹ có quan hệ tốt, nhưng mà, quan hệ của bọn họ lại không theo hướng phát triển mà cha mẹ dự đoán, thậm chí, còn tới mức nhìn đến ghét.

Cha mẹ của Tạ Từ đều cao gầy, nhưng không biết tại sao, khi còn bé Tạ Từ lại phát triển thành một tên nhóc béo.

Tạ Từ hoạt động có hơi bất tiện, nhưng Lý Văn Kỳ lại linh hoạt giống như một chú khỉ nhỏ, dựa vào ưu thế này, Lý Văn Kỳ đã ức hiếp Tạ Từ không ít lần. Khi còn bé Tạ Từ không có giương nanh múa vuốt trêu ghẹo người khác giống như bây giờ, khi đó những nanh vuốt của anh đều bị mỡ dày bọc lại, không đâm Lý Văn Kỳ được.

Bị Lý Văn Kỳ ức hiếp, anh chỉ biết khóc nhè, nhưng lâu lâu cũng sẽ phản kháng. Nếu Lý Văn Kỳ chiếm lợi thế trong hành động, thì thịt của Tạ Từ cũng không thể xem thường, thừa dịp Lý Văn Kỳ không chú ý, mà nhào tới đè cô, Lý Văn Kỳ muốn khóc cũng không khóc được.

Khi đó Lý Văn Kỳ ghét nhất chính là cùng đi ngâm suối nước nóng, bởi vì khi cô và Tạ Từ ngâm chung một hồ suối nước nóng, thì cô luôn có thể liên tưởng đến món —— mỳ thịt heo hầm.

Cho nên, cũng bắt đầu từ lúc đó, Lý Văn Kỳ đã không thể nào nhìn thẳng vào món mỳ thịt heo hầm này.

Vào năm ba tiểu học, Lý Văn Kỳ đánh nhau với bạn nam lớp bên cạnh, bị chảy máu mũi. Về nhà không dám nói thật, nên nói với ba mẹ là té, Tạ Từ lại lớn tiếng nói hết sự thật ra, hại Lý Văn Kỳ bị cha mẹ đánh vào lòng bàn tay. Nhưng ngày hôm sau, Tạ Từ liền phát hiện bài tập mà anh phải nộp cho thầy đã không còn, anh tức giận nhìn về phía Lý Văn Kỳ, người ở phía sau thể hiện biểu cảm khiêu khích với anh.

Lên lớp bảy Lý Văn Kỳ mới biết yêu thích một đàn anh lớp tám, còn lén viết thư tình định đưa cho anh ấy. Tạ Từ nhìn thấy, liền lén lấy thư tình của cô ra, đổi một bức thư mắng người bỏ vào phòng bì. Lý Văn Kỳ không biết chuyện đưa thư tình cho đàn anh, vừa xấu hổ vừa thấp thỏm chờ đợi đàn anh trả lời.

Vậy mà vào ngày hôm sau khi đàn anh thấy cô, mặt đầy sự khó chịu nói: "Lý Văn Kỳ, em ghét anh cũng không sao, nhưng em cũng không đến mức viết thư để làm nhục anh chứ."

Tình yêu mơ mộng của thiếu nữ bị tổn thương, nên lén trốn xuống thư viện lau nước mắt, khóc được nửa tiết, thì Lý Văn Kỳ đột nhiên bừng tỉnh. Rõ ràng cô viết thư tình, tại sao đàn anh đó lại nói cô viết thư mắng chửi người chứ?

Tạ Từ!

Đúng, nhất định là Tạ Từ làm!

Lau khô nước mắt xong cô chạy về phòng học, không nhìn thấy Tạ Từ trong phòng học, nên cô đã bạn ngồi cùng bàn với Tạ Từ đang ngủ.

"Tạ Từ đâu?"

Đang ngủ thì bị đánh, bạn cùng bàn vốn muốn tức giận, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt đó, khuôn mặt hung dữ của Lý Văn Kỳ, liền lập tức sợ hãi.

"Tạ Từ... Tạ Từ đi vệ sinh."

Lý Văn Kỳ đi tới nhà vệ sinh nam, cầm biển "Đang sửa chữa, xin đừng sử dụng" đặt ở cửa. Lúc cô đi vào, thì vẫn còn có mấy nam sinh đang rửa tay, Lý Văn Kỳ giơ cây lau nhà đứng ở cửa, một bộ dáng hiệp nữ.

"Tôi chuẩn bị vì dân diệt hại, các cậu xong chuyện thì đi nhanh một chút, nếu không máu bắn đầy mặt các cậu."

Tạ Từ ngồi nhà vệ sinh đeo tai nghe theo thói quen, nên Lý Văn Kỳ không sợ anh nghe được, sau khi đuổi người đi, thì chỉ còn lại một góc kia trong nhà vệ sinh, Tạ Từ còn không biết nguy hiểm đang đến gần, mang tai nghe ngâm nga giai điệu bài hát.

Lý Văn Kỳ hừ lạnh một tiếng ở cửa.

"Để cho cậu cười lần cuối cùng đấy, đợi một lát nữa lo mà khóc đi."

  Cô dùng cây lau nhà chặn ở cửa, nhốt Tạ Từ ở trong, rồi lại đỡ một xô nước, đổ vào phía trong, sau khi nghe tiếng kêu cực kỳ bi thảm của Tạ Từ, lửa giận trong lồng ngực của Lý Văn Kỳ, đã được dập tắt một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro