Chương 7: Cậu thích tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Cậu thích tôi

Chuyển ngữ: Puny

https://punyleland.wordpress.com

Địa điểm ăn cơm được chọn là một nhà hàng Hồ Nam, lúc Lý Văn Kỳ và cô bạn chân dài đi tới, đã nhìn thấy một mình Tạ Từ ngồi đó. Tạ Từ từ xa thấy được Lý Văn Kỳ, đầu tiên là ngẩn người, sau đó toàn bộ nhà hàng đều tràn ngập tiếng cười không chút kiêng kỵ của Tạ Từ.

"Ha ha ha, Lý Văn Kỳ, cậu tiêu rồi, sao có thể đen thành bộ dạng này? Đoán chừng mẹ tôi cũng không nhận ra cậu."

Mặt Lý Văn Kỳ tối sầm, cộng thêm cơn giận có sẵn trong lòng, nên xông lên ra sức bóp cổ của Tạ Từ.

"Cậu thử cười nữa đi!"

Tạ Từ cười đến mặt đỏ, động tác của Lý Văn Kỳ lớn, anh lại sợ eo của Lý Văn Kỳ đụng vào góc bàn, nên đưa tay đỡ cô. Thật ra thì việc này cũng không có gì, lúc cô với Tạ Từ chơi high nhất, cô cũng nhào người lên trên người anh, nhưng lần này... Lý Văn Kỳ liếc thấy cô bạn chân dài bên cạnh, lại không biết tại sao, trong lòng dâng lên một luồng cảm xúc không biết tên.

Cô thu tay, đứng thẳng lại, kéo cô bạn chân dài tới chào, để cho cô ấy ngồi đối diện Tạ Từ, còn bản thân thì ngồi bên cạnh cô ấy.

Trong toàn bộ bữa ăn Lý Văn Kỳ đặc biệt yên lặng, cũng vô cùng nghẹn khuất [2], nhưng Tạ Từ lại không phát hiện sự bất thường của Lý Văn Kỳ -- anh dĩ nhiên không phát hiện được, vì vẫn đang nói chuyện phiếm với cô bạn chân dài.

[2] Nghẹn khuất: Nguyên văn 憋屈: tâm lý trạng thái bị đè nén, ủy khuất, bực mình khó chịu. Tỏ vẻ không công bằng không thuận lợi trong một tình cảnh, lại không cách nào kể ra hoặc lý giải cho những người khác.

Cô buồn rầu trong lầu, chén cơm bới đến lộn xộn, Tạ Từ liếc cô, rất ghét bỏ nói: "Có thể thục nữ một chút không? Cậu nhìn bạn cùng phòng của cậu đi, rồi nhìn cậu đi."

Lý Văn Kỳ ha ha hai tiếng, đáp: "Cậu ấy thục nữ, tớ thô lỗ, vừa vặn tạo thành sự so sánh rõ ràng. Sau này cậu với Vũ Đồng quen nhau rồi, không cần nhìn tớ rồi phiền muộn đâu."

Thật ra thì cô bạn chân dài cũng không thục nữ chút nào, còn thường xuyên đá ván giường của cô. Nhưng mà, Lý Văn Kỳ không nói những chuyện này, cô không thể phá hủy hình tượng của cô ấy trong lòng Tạ Từ.

Trên đường trở về, Lý Văn Kỳ bị kẹp ở giữa Tạ Từ và cô bạn chân dài. Tạ Từ cao một mét tám lăm, cô bạn chân dài cũng rất cao, Lý Văn Kỳ kẹp ở giữa, hình ảnh sống động chênh lệch chiều cao của một nhà ba người.

Cả đường đi Lý Văn Kỳ đều yên lặng, vốn Tạ Từ và cô bạn chân dài cũng có nói chuyện câu được câu không, nhưng cuối cùng cả đám đều yên lặng, đi dạo cũng đi ra một loại cảm giác đưa tang. Dĩ nhiên, là Lý Văn Kỳ tang thương.

Cô không biết tại, khi nhìn thấy Tạ Từ và người khác chung một chỗ, tâm trạng lại vô cùng sa sút, giống như, giống như đồ của mình bị cướp đi vậy. Nhưng cho đến bây giờ Tạ Từ cũng không phải là đồ của cô.

Sau khi trở lại ký túc xá, cô tắm xong thì lên giường nằm, lúc đi ngang cô bạn chân dài, cô nhìn màn hình điện thoại của cô ấy, thấy cô ấy đang nói chuyện với Tạ Từ, vị chua trong lòng càng lớn hơn.

Cô lên giường, đúng lúc màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắn Tạ Từ gửi cho cô.

Tâm trạng của Lý Văn Kỳ không tốt, nên đá điện thoại đến chân giường, nằm một hồi lại cảm thấy không ổn, bò dậy cầm điện thoại.

"Làm sao?!" Cô gửi đi.

"Cậu sao vậy, cảm giác tâm trạng không rất tốt?" Tạ Từ trả lời.

"Không có gì, tâm trạng tớ khá tốt. Nếu cậu quen bạn cùng phòng của tớ, thì thân càng thêm thân, tâm trạng của tôi vô cùng tốt." Lý Văn Kỳ giận dỗi gửi đi một đoạn.

"Không đúng mà Lý Văn Kỳ, giọng điệu này của cậu... là đang ghen?" Tạ Từ phát hiện điều không đúng.

Ghen cái đầu cậu! Lý Văn Kỳ gõ mấy chữ này trên điện thoại, suy nghĩ một chút, lại xóa bỏ.

Cô hình như —— thật sự đang ghen.

Ghen... ghen vì Tạ Từ.

Nhưng tại sao lại vậy chứ, tại sao cô phải ghen vì Tạ Từ chứ?

Lý Văn Kỳ vẫn còn sững sờ với cái điện thoại, thì tin nhắn của Tạ Từ lại đến.

"Cậu không thích tôi với bạn cùng phòng của cậu quen nhau?"

Lý Văn Kỳ không trả lời.

Tin nhắn của Tạ Từ lại gửi tới.

"Cậu không thích tôi quen người khác?"

Lý Văn Kỳ vẫn không trả lời.

Tạ Từ đuổi tận không buông, "Lý Văn Kỳ, nói thật đi, cậu có cảm giác gì với tôi?"

Lần này Lý Văn Kỳ thật sự không dám trả lời, nhét điện thoại vào trong chăn, nhưng dường như Tạ Từ biết cô sẽ làm như vậy, một giây sau, anh gọi điện thoại đến.

Lý Văn Kỳ rất chột dạ, không dám nhận, nhưng cô bạn chân dài nghe tiếng chuông reo thật lâu, không nhịn được nhắc cô: "Kỳ Kỳ, sao không nhận điện thoại?"

Lý Văn Kỳ cười khan hai tiếng nói: "Điện thoại quấy rối."

Cô bạn chân dài "à" một tiếng, nhìn điện thoại mình, nói: "Nhưng Tạ Từ nói, cậu ấy gọi điện thoại cho cậu nhưng cậu không nhận, bảo tôi nói cậu."

Khóe miệng của Lý Văn Kỳ giật một cái, đây tính là chuyện gì vậy?!

Cô bò xuống giường, cầm điện thoại chạy đến hành lang ký túc xá, mới dám ấn nút nghe.

"Tạ Từ, cậu muốn sao?!"

"Không muốn sao cả, chỉ là thấy cậu ghen, nên tôi đã xác định một vài chuyện." Tạ Từ khẽ cười nói.

"Chuyện gì?"

"Cậu thích tôi, cho nên khi nhìn thấy tôi hẹn bạn cùng phòng của cậu, cậu rất không vui. Hôm nay trên bàn cơm có đồ cậu thích ăn nhất, nhưng cậu vẫn là dáng vẻ khó mà nuốt trôi. Cậu thích tôi, cho nên không muốn để cho tôi quen người khác; cậu thích tôi, cho nên hôm nay cậu đang ghen."

"Cậu nói bậy!" Lý Văn Kỳ phản xạ theo điều kiện nói một câu, sau đó —— trầm mặc. Cô không giỏi nói dối, đặc biệt là nói dối với người đã quá quen thuộc Tạ Từ.

Cô hình như thật sự đang ghen.

Tạ Từ còn không hiểu cô sao, anh nghe vậy, thì hoàn toàn thả lỏng mà bật cười.

"Ban đầu bạn cùng phòng của cậu thêm tôi, tôi đã nói rõ với cậu ấy, người tôi thích là cậu, mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng tôi thật sự đã thích cậu từ rất lâu."

Tâm trạng của Lý Văn Kỳ trong một giây kia, phải hình dung như thế nào đây? Giống như đường mạng bị tê liệt đột nhiên được thông, giống như pháo bông đột nhiên được phóng lên, thắp sáng cả bầu trời tối mù. Cô cắn ngón tay, thấp thỏm không dám nói lời nào.

Tạ Từ rất hiểu cô, thấy cô không trả lời, liền nói: "Lý Văn Kỳ, cậu đừng có cắn ngón tay giả vờ không nghe, thiếu gia tôi đang tỏ tình với cậu đấy."

"Cái này tính là tỏ tình quỷ gì chứ?" Lý Văn Kỳ bất mãn.

Tạ Từ cười nói: "Thật ra thì cũng không cần tỏ tình, dù sao ba mẹ cậu cũng muốn cậu gả cho tôi, ba mẹ tôi cũng bảo tôi cưới cậu về nhà, tôi cũng muốn."

Lý Văn Kỳ giận đến bật cười, "Có thể không tầm thường một chút được không?!"

"Có thể!" Tạ Từ nghiêm mặt nói, "Lý Văn Kỳ, đi theo anh, vị trí đại ca chính là của em."

Lý Văn Kỳ thật sự thua rồi, hóa ra chuyện thời cấp ba anh đã biết.

Lý Văn Kỳ sờ mũi một cái.

"Thấy cậu chân thành như vậy, tớ bất đắc dĩ đồng ý vậy."

Thanh mai trúc mã, lúc nhỏ chơi đùa hồn nhiên với nhau, cho dù nhìn đến ghét, cũng là sự tồn tại không thể cắt đứt trong cuộc nhau.

~ HOÀN ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro