Phần 4: Phần cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nhìn dòng người qua lại, ở cái nơi xa lạ này, một người mà tôi vẫn yêu gọi tôi để cho tôi nghe anh bảo anh đang sống không bằng chết. Trong khi đó tôi lại trót hứa với một người mà tôi mang tội rằng tôi sẽ không bao giờ trở lại nữa......

Cuối cùng mọi chuyện sẽ đi về đâu?? Liệu Sơ Diệp sẽ chọn như thế nào,......

Mời mọi người theo dõi câu chuyện

————————————————————————

Tôi đặt một vé máy bay đi mỹ, tôi chỉ đặt trong vội

vã. Một đất nước xinh đẹp phồn hoa xa lạ và ở đó

không có ai tôi quen, không có công việc nào hết. Tôi

thậm chí còn không rõ mình sẽ làm gì ở nơi đó. Tất

cả vì muốn chạy trốn.

Tôi không nói gì với Thái , một mình đi ra sân bay.

Chuyến bay trong ngày. Tôi nghĩ chắc buổi tối nay sẽ

thuê một khách sạn để ngủ qua đêm.

Tôi vứt sim điện thoại cũ và mua một cái sim mới.

Để hoàn toàn  đứt với Tiên Thái . Tôi gọi cho bố mẹ,

kể cho họ nghe tôi sẽ qua Mĩ để sống và  làm việc,

mặc cho họ có đồng ý hay không. Tôi là đứa con gái

duy nhất của họ, vậy mà đến bây giờ vẫn phải khiến

họ lo lắng. Nhưng biết làm sao được đây.

Trước khi đi, tôi có gọi điện cho Nghi . Chị nghe

máy, giọng ráo hoảnh:

- Đi rồi à?

Tôi hít một hơi thật sâu:

- Chưa, bây giờ em đang đợi giờ bay.

- Trước khi đứa trẻ này đi học, thì tốt nhất đừng gặp nhau.

Tôi đau lòng, tình bạn bao nhiêu năm qua đã thực sự

không còn gì nữa. Tôi gật đầu, dù chị chẳng nhìn

thấy.

- Được, em hứa.

- Hoặc nếu có thể, thì đừng bao giờ gặp nhau.

- Em nghĩ đó là một ý kiến hay.

Nghi cúp máy thẳng thừng, chị đã ghét tôi đến nỗi

chỉ muốn tống khứ tôi ra khỏi cuộc sống của chị.

Cũng đúng thôi tôi là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc

gia đình chị. Tất cả là do tôi.

Vài tháng sau

Ở Mỹ , tôi xin vào làm tại một công ty. Lương tháng

cũng ổn và vì lúc đi học tôi học khá giỏi môn ngoại

ngữ nên việc ngôn ngữ không phải trở ngại của tôi

Không có gì quá khó khăn, bởi công việc chỉ là tính

toán sổ sách, số lượng hàng. Tôi không dám kết thân

với ai, sợ họ sẽ để lộ thân phận của mình.

Trái đất rộng lớn nhưng biết đâu được, nhỡ đó lại là

một người thân quen với Thái thì sao?

Thi thoảng tôi vẫn tự hỏi không biết Thái đang làm

gì, cuộc sống của anh ra sao rồi. Anh có nhớ và đi

tìm tôi hay không? Điều ấy khiến tôi cảm thấy bồn

chồn và muốn gọi điện cho anh. Tôi nhớ anh hơn

bao giờ hết, phải đến khi xa anh rồi tôi mới hiểu lẽ

ra chỉ cần hằng ngày nhìn thấy anh thôi là đủ.

Nhưng tôi lại tham lam quá.

Một lần ở chỗ làm có bà chị suốt ngày kể chuyện về

người yêu, chị ấy hạnh phúc lắm, tôi thấy điều đó

trong mắt chị. Chị bảo chị và anh ấy từng bị gia đình

ngăn cản, rồi một vạn những khó khăn khác, nhưng

vì yêu nhau, nên hai người vẫn vượt qua được. Tôi

thấy ngưỡng mộ họ, đó là một tình yêu chân chính.

Còn tình yêu của tôi, lại là một tình yêu nhuốm màu

dục vọng. Dù cả hai yêu nhau, nhưng không có lý do

gì để cứu vãn.

Dù nhớ nhưng tôi đã kịp ngăn dòng suy nghĩ ích kỷ

đó của mình lại.

Nhưng không hiểu sao mấy tháng lại lại có một số

máy cứ gọi cho tôi mãi. Tôi vừa bắt máy nói hỏi ai

thì liền tắt. Tôi gọi lại thì không nghe. Thật kì lạ.

Nói đâu xa. đây này

Điện thoạt tôi lại rung lại là dãy số vừa lạ vừa quen

này. tao bực bội nghe máy

-Alo... Ê ê ê khoan lại tính cúp máy gì. Ai đấy? Ai gọi cho tôi đấy. Không nói thì tôi chặn số cũng không gọi được cho tôi nữa đâu. AI???

-Anh đây?

Giọng nói này làm tôi điếng ngừoi. Đây là ginogj nói của Tiên Thái mà. Sao sao lại là anh được.

-Là Anh Tiên Thái sao?

Để chắc chắn tôi hỏi lại

-Ừ là anh

tôi tính tắt máy thì anh nói

-Đừng.....Đừng tắt máy. anh chỉ muốn hỏi em dạo này như thế nào? Em vẫn khoẻ chứ?

-vẫn khoẻ... à, chị Nghi sắp sinh rồi chứ?"

Anh trầm lại, dường như không muốn nói cho tôi

biết.

- Diệp Diệp, Nghi đã bỏ đi ngay sau khi em bỏ đi. Em

không biết sao?

Tôi đứng không vững, ống nghe trong tay như sắp

tuột.

- Gì cơ? Chị ấy bỏ đi?

- Đúng thế. Anh tìm cả hai người đã nhiều tháng

nay, nhưng bố mẹ em và bố mẹ của Nghi đều

không muốn nói cho anh biết. Họ ghét anh!

- Anh sao rồi?

- Sống không bằng chết!

-.........

Thái cười chua chát:

-anh sai rồi. Anh yêu em nhưng Nghi mang thai con anh. Anh hối hận rồi

Tôi cười nhạt, anh là như vậy đấy. Anh yếu đuối và

uỷ mị trong chính tình yêu, cho nên mới đưa cả ba

đến bi kịch này. Tại sao tôi lại yêu một người như

anh nhỉ?

Rõ ràng anh chẳng yêu ai cả, bởi vì lớn lên cùng

nhau nên anh bị ảnh hưởng bởi chúng tôi. Anh

không muốn bỏ ai và chọn ai, anh tham lam muốn

cả hai.

Tôi nói với anh lời cuối cùng:

- Em cũng thấy hối hận!

Sau đó tôi ngắt điện thoại. Trong tôi, những hình

ảnh tua chậm về quá khứ như đang hiện ra. Ba đứa

từng ngồi trên ô cửa sổ phòng Nghi, nói chuyện

tương lai, nói chuyện về thời sinh viên bằng một vẻ

mơ ước.

Hồi đấy tôi đã thấy anh nhìn chị bằng một đôi mắt

dịu dàng và nhìn tôi bằng một đôi mắt yêu chiều. Tôi

là ai, chị là ai với ai đâu có quan trọng. Có lẽ anh

muốn ở bên chúng tôi, nhưng biết rằng chúng ta

không thể yêu nhiều người một lúc.

Nếu cứ liều lĩnh sẽ chỉ khiến cả ba đau khổ.

-                                     Hết                                               -


—————————-/————————-/———————-

Câu chuyện có kết thúc này vì nó là kết thúc duy nhất nó là cách duy nhất để gỡ rối cho mớ hỗn độn
Để giải thoát cho cả 3. Có lẽ sẽ có người cảm thấy câu chuyện kết thúc thật lãng xẹt. Nhưng họ không biết rằng nếu không đặt dấu chấm hết ở đó thì câu chuyện sẽ bị ngược lối. Nếu như vậy thì sẽ không công bằng cho một ai vì thế nên cho 3 ngừoi họ một cuộc sống mới của riêng mình......

Mong mọi ngừoi hài lòng với kết thúc này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro