Chương 17: Đằng sau ngừơi phụ nữ kia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gia Linh buớc vào nhà với vẻ nặng nhọc. Cô ko biết phải đối diện với chuyện này như thế nào. Đối với cô và với cả mọi nguời thì đó là 1 cú sốc. Vừa bước vào cổng, cô bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên và đầy nghi vấn của mọi người. Cô chậm rãi bước lại:

- Bộ có chuyện gì sao?

 Bảo Anh nhanh nhẹn trả nói:

- Mầy với Quốc Minh mới cãi nhau sao? ( xin lỗi các bạn, mình bị nhầm tên, lúc đầu gọi là Nhật Vương, sau lại gọi nhầm là Quốc Minh, thôi thì gọi vậy luôn đi ,hjhj )

- Đâu có, mà Quốc Minh đâu rồi? - Gia Linh đáp

- Bỗng dưng nó gửi tin nhắn bảo là nó về nhà trước. Tụi tao tuởng 2 đứa tụi bây giận nhau chứ.

- Ko có, mà tao mệt quá, lên phòng trước đây.  Gia Linh nói với vẻ uển oai.

 Nó cảm thấy có điều gì đó bất thường nên chạy lại, nắm vai Gia Linh nói:

- Nói thật đi, có chuyện gì sao?

Gia Linh tức giận quát to:

- Đã nói là ko có gì rồi mà!

Cô tức giận hét lớn vào mặt nó trước mặt nhiều người rồi bỏ lên phòng. Ko phải vì nó nói nhiều mà cô bực, mà là vì nó có lẽ ko phải là em cô, còn là kẻ giết chết em gái cô. Cô gần như tin đó là sự thật.

- Ko sao đâu, chắc nó với Quốc Minh giận nhau vì việc gì đó, nó ko muốn cho ai biết nên mới nổi giận vậy đó. - Anh Huy an ủi nó.

- Ừ, biết mà - nó cuời tươi một cái , xem như ko có gì, nó đâu biết rằng giông bão đang sắp đến tìm nó.

 An ủi vậy thôi, chứ trong lòng mọi người , trừ nó và Bích Cẩm ra thì đều biết chuyện này ko hề đơn giản. Gia Linh chưa bao giờ giận cá chém thớt.

- Trời cũng khuya rồi, tao đi ngủ trước đây. - nó nói rồi bước từ từ vô nhà.

- Khoan đã - hắn nói theo

- Có chuyện gì?

- Ngủ ngon 

Chỉ 1 câu đơn giản của hắn thôi đã khiến cho nó cảm thấy vui lắm rồi. Ít ra hắn cũng biết quan tâm người khác. Cho dù hắn xem nó là bạn hay gì đi nữa thì nó cũng cảm thấy rất vui. Khi bóng nó đã xa dần thì Bảo Anh hỏi hắn:

- Sao mầy ko nói thẳng là mầy thích nó? 

- Yên tâm đi, trước sau gì tao cũng nói. Nhưng tao muốn đợi tới ngày giỗ của chị tao sẽ dẫn Thiên Hy đi viếng, tới đó rồi nói luôn.

- Có thật là mầy thích Thiên Hy hay chỉ là vì nó có nhiều điểm giống chị mầy.  - Bích Cẩm hỏi nó

- Tao đâu phải là con nít.

###### Ở trường ######

- Xin chào các em, lớp chúng ta hôm nay có 1 bạn mới đến 

Gia Linh nghe qua đã biết đó là Việt Thành. Chỉ có cô là bình thường thôi, trong khi cả lớp đều rất ngạc nhiên, hóa ra là người cũ.

Trong giờ học, nó ngồi cười như ngây dại, ko thèm chú ý gì đến bài dạy. Nó cười là vì nó cảm thấy rất hạnh phúc vì mình đang sống trong 1 thế giới màu hồng, những đau khổ đã qua đi với nó. Hắn kế bên thấy nó cười, gé nhỏ qua tai nó nói:

- Sáng đi học chưa uống thuốc sao?

- Uống rồi nhưng thuốc ko có tác dụng

- Sao cười hòai vậy?

- Thích thì cười thôi

- TRẦN THIÊN HY !!! - 1 giáo viên đứng trước cửa lớp gọi

- Dạ,em đây ạ

- Thầy hiệu trửơng có việc tìm trò kìa, lên phòng thầy ấy ngay đi 

Thầy nói rồi ra hiệu cho giáo viên trong lớp, thế là nó đi đến phòng thầy hiệu trưởng với trạng thái vô cùng bất an. "Mình nghe nói thầy hiệu trửơng là ba của Thế Danh, có khi nào vì mình từ chối Thế Danh nên giờ ba bạn ấy định đuổi học mình không? "

CỐC CỐC CỐC!!!

- Vào đi! - gịong nói từ phòng thầy hiệu trưởng vang lên

 Nó hít thở 1 hơi thật sâu trước khi bước vào trong.

-Không biết thầy tìm con có việc gì a?

 Người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn nó, gịong nói đều đều:

- Trò nghĩ tôi tìm trò để làm gì? Đóan thử xem!

- Hiệu trưởng! Không lẽ thầy định đuổi con sao? Cho dù... nhưng mà thầy phải công tư phân minh chứ! Thầy là hiệu trưởng...

- Khoan khoan, thầy ko có ý định đuổi học trò, chuyện của trò và Thế Danh tuy cả trường đều biết nhưng thầy ko có ý định can thiệp vào.

- Vậy thầy...

- Thầy tìm trò là muốn hỏi trò vài chuyện

- Dạ, thầy cứ hỏi

- Bà Nhã, à không mẹ nuôi của con bà ta bây giờ như thế nào?

- Thầy biết mẹ nuôi của con sao?

- Phải, thầy sẽ kể cho trò nghe 1 bí mật nhưng thầy xin trò hãy giữ kín bí mật này và hãy gíup thầy đựơc kh,ông?

- Dạ, con rất vui khi được giúp thầy.

- Thật ra, bà ấy từng là người phụ nữ của thầy.

- TRỜI !!!

- Lúc đó, mẹ Thế Danh và bà ấy là bạn rất thân của nhau. Thầy còn nhớ là sau khi Thế Danh được chào đời 2 ngày, hôm đó tâm trạng thầy rất tốt, vợ thầy được về nhà nên bạn bè của thầy đến để mở tiệc ăn mừng. Lúc đó thầy rất vui nên đã uống say, trong lúc đó thì có phát sinh với bà ấy. Vợ thầy đã nhìn thấy, bị một cú sốc quá lớn nên đã chết ngay tại chỗ. 

 - Là do bà ta cố tình đó

- Sao trò biết?

- Vì có lần vô tình con nghe bà ấy nói chuyện thân mật với một người nào đó, có vẻ rất tình tứ. Nhưng con vì sự ba nuôi buồn nên ko dám nói.

- Đúng vậy, thầy cũng biết là do bà ấy cố tình. Chuyện này ngay cả Thế Danh cũng ko biết

- Thầy tin con sao?

- Thầy tin chứ! Sau khi mẹ của Thế Danh chết, thầy đã dẫn nó đến đây sống và lập nghiệp đến giờ 

- Vậy tại sao bây gìơ thầy lại muốn biết về bà ấy.

- Thầy nghi ngờ con trai của bà ta hịên giờ là con của thầy 

- Thầy nói Thành Bảo sao?

- Phải, nhưng thầy ko thể chắc chắn được, thám tử của thầy điều tra mãi nhưng chẳng moi được tin tức gì?

- Bà ấy làm việc rất thận trọng và có nhiều bí mật, mặc dù con sống trong nhà đó gần 17 năm trời nhưng con cũng ko biết hết được.

- Vì vậy, thầy xin con giúp thầy. Con hãy tiếp cận Thành Bảo và tìm cách điều tra mọi việc rõ ràng, kể cả... cái chết của ba nuôi con.

- Ý của thầy là cái chết của ba nuôi con cũng liên quan đến bà ta sao?

- Phải, có lẽ việc này rất khó đối với con nhưng chúng ta cần đưa mọi việc ra ánh sáng, để tránh có thêm nhiều người bị liên lụy . Thật ra ba nuôi của con là em trai của thầy.

-  Hóa ra mọi chuyện là như vậy. Thầy yên tâm, con sẽ cố gắng trong việc này để đòi lại công bằng cho mọi người.

- Thầy thật vô dụng, dù đã điều tra nhiều năm nhưng chẳng thể nào biết được đó là con mình hay không? Cũng ko thể đòi lại công bằng cho em trai mình. Nó thật ngốc, bị bà ta lừa gạt.

- Bà ta rất xảo huyệt, có liên quan đến thế lực ngầm nên có lẽ thầy điều tra ko được. 

- Thật sao?

- Dạ, cả ba nuôi con cũng ko biết. Một lần con đi cùng Thành Bảo nên biết được.

- Như vậy con sẽ gặp nguy hiểm, hay là chúng ta tìm cách khác đi.

- Thầy yên tâm, con sẽ cẩn thận. Nếu bà ta muốn giết con thì đã giết lâu rồi.

- Thầy cảm ơn con. 

- Dạ, vậy con về lớp nha thầy

- Ừ, mà chuyện này...

- Thầy yên tâm, đây sẽ là bí mật của con và thăy.

#####Gìơ ra chơi#####

- Bộ có chuyện gì sao? - hắn hỏi nó

- Đâu có

- Vậy sao lên phòng thầy hịêu trưởng lâu vậy?

- Thì...

- Thiên Hy, thầy tìm bạn có việc gì vậy? - Thế Danh bứơc xuống hỏi nó

- Thầy bảo rằng tôi là học sinh mới chuyển đến, học hành còn kém so với tiến độ của lớp nên cần cố gắng hơn thôi 

- Đường đừơng là hiệu trửơng mà cần quan tâm đến chuyện nhỏ như vậy sao? - hắn nói

- Dù gì thì cũng là bạn gái của con trai mình mà, đương nhiên cần phải quan tâm rồi. - Hạ Trinh bứơc lại vẻ mặt kiêu hãnh nói, như thể chọc tức ai đó.

- Nếu ko nói chuyện thì sẽ ko ai nói mình câm đâu - Gia Linh nói

- Thiên Hy thật tài đó, một mặt thì cùng Gia Khánh đi dự tiệc còn nói với tôi 2 người đang quen nhau. Nhưng một mặt lại ko ngần ngại mà đồng ý làm bạn gái của Thế Danh. Hai Hotboy ở trường đều bị lừa gạt hết.- Nhã Trân bứơc lại nói

- Thử hỏi 1 con nhỏ bình thường ko xinh đẹp, ko học giỏi thì sao có thể đựơc như vậy chứ? Thiên Hy có cách nào mà hay quá vậy? Chỉ tôi với - Hạ Trinh vừa nói vừa đặt tay lên vai nó

- Tụi bây không được rồi tức sao? Ai mà chẳng biết Hạ Trinh tiểu thơ đây bị hủy hôn rồi thẹn quá hóa giận.- Bảo Anh nói

Nghe vậy, Nhã Trân bước lại trứơc mặt Bảo Anh, nhìn cô cừơi 1 cái rồi nói

- Xem  ra tôi còn may mắn hơn Hạ Trinh vì Anh Huy sẽ ko bao giờ hủy hôn với tôi. 

Câu nói của Nhã Trân làm cho Bảo Anh cảm thấy có cái gì đó đang đâm mạnh vào tim cô, cô đau lắm, chỉ có thể im lặng. 

Không khí trong lớp học bây gìơ đang rất lạ. Chẳng ai nói đỡ cho nó cả. Để mặc Hạ Trinh nói móc nói méo nó. Gia Linh ngồi như pho tượng chẳng nói gì, dường như cô cảm thấy rất mệt mỏi. Kết quả xét nghiệm ADN cũng sắp có rồi, cô rất lo nhưng cô ko dám hi vọng gì nữa, gì bằng chứng mà Việt Thành đưa ra quá chắc chắn. Cô rất muốn đứng lên bênh vực nó nhưng lại nghĩ lỡ như nó là Gia Nhi thật thì nó là kẻ thù của cô , nên cô chỉ ngồi im. Còn Bích Cẩm, Anh Huy và Quốc Minh đã xuống căn tin. Ngọn lửa trong lòng nó đang cháy dữ dội, ko còn ai gíup nó thì nó đành tự thân vận động vậy

- Chuyện của tôi cần 2 người quan tâm sau. Tôi ko là bạn gái của ai cả, những chuyện trứơc kia là hiểu lầm thôi. Hai người làm ơn đừng làm phìên tôi nữa. 

- Hiểu lầm sao? Vậy chuyện hôm sinh nhật tôi là sao? Chỉ là trò đùa tôi sao? - Hạ Trinh vừa tức vừa vui trong lòng. 

- Đương nhiên ko phải trò đùa rồi. Thiên Hy là bạn gái của tôi. 

Chỉ 1 câu nói đơn giản của hắn thôi đã làm cho cuộc hội thoại đầy gai góc kia biến mất. Hạ Tring tức giận bỏ ra ngòai, Nhã Trân cũng đi theo và nói:

- Xem ra bọn họ đang yêu nhau thật rồi

- Mầy im đi, đừng chọc tao tức thêm, biến đi - Hạ Trinh quát lớn vào mặt Nhã Trân

 Nhã Trân mỉm cười, bứơc lại trước mặt Hạ Trinh nói với gịong nhẹ nhàng:

- Mầy nghĩ tao là con chó ở bên cạnh mầy sao? Đừng bao giờ nói chuyện với tao bằng cái gịong đó, nhớ kỹ chưa.
Giờ đây Hạ Trinh mới nhận ra Nhã Trân ko phải là con rối cho cô sai khiến, Nhã Trân có thể sẽ chống lại cô bất cứ lúc nào. Hóa ra bấy lâu cô đã nhầm khi nghĩ 1 học sinh từ Pháp về sẽ dễ dàng bị cô sai khiến, sợ sệt và phải dựa dẫm vào cô nhưng hóa ra Nhã Trân lại dám nói với cô những lời đó. Câu nói nhẹ nhàng của Nhã Trân thôi cũng đã làm cho cô cảm thấy rung sợ và bất an.
- Xin lỗi, do cảm thấy quá tức giận nên mới nói như vậy, chứ tớ ko có nghĩ như vậy!
- Vậy thì tốt
Hạ Trinh nhận ra Nhã Trân ko hề bình thường. Dám nói với cô như vậy, cũng dám đối đầu với tụi Gia Linh, chứng tỏ cô ko hề bình thường và cần phải điều tra kỹ lưỡng cư về lai lịch thật sự của Nhã Trân.






















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hb