Chương 18: Thổ lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


#### Ra về ####

Nó đi sau lưng hắn 1 cách lẳn lặn. Cả bọn ai cũng trông thấy nhưng im lặng hẳn chờ xem nó sẽ làm gì. Bỗng nhiên hắn dừng lại, khiến nó không kịp phản ứng đập đầu vào lưng hắn. Hắn quay lại nhìn nó bằng ánh mắt lạnh lùng, khiến cho nó cảm thấy buồn và nhích ra xa hắn 1 chút.Trước mặt cả bọn là Vịêt Thành đanh nhìn cả bọn cười, nụ cười tươi như hoa khiến ai ai cũng thấy khó hiểu. Anh Huy nói: 

- Cứ ngỡ là sẽ ko gặp lại nữa rồi. Giờ lại dám đứng trước mặt đây sao? Da mặt mầy dày thiệt ! À, tao nhớ ra rồi, tập đòan nhà mầy sau khi chuyển ra nứơc ngòai thì bị phá sản mà, bây giờ chỉ còn lại cái công ty con. Bây gìơ định trở về làm lại từ đầu à, hay là nhờ bọn này gíup. 

- Đúng là bị phá sản, nhưng mầy có muốn biết lí do không. Tao sẽ kể cho mầy nghe 1 câu chuyên

 Thấy Việt Thành chuẩn bị nói ra mọi chuyện. Gia Linh vội chen vào:

- Việt Thành , lâu rồi ko gặp, giữa mọi người có lẽ sẽ ko còn chuyện gì tốt đẹp để nói đâu. 

Nói xong Gia Linh nhìn Việt Thành ra hiệu cho anh im lặng. Đương nhiên Vịêt Thành hiểu và cho dù có thế nào đi nữa anh cũng sẽ ko nói ra chuyện đó. Anh và Hạ Trinh muốn chính miệng Gia Linh sẽ là người nói ra thân phận của nó.  Sau khi Gia Linh nói xong mọi người cùng nhau bứơc ra khỏi cổng trường. 

- Gia Linh, bây gìơ chúng ta đi ăn nha, anh biết có chỗ này mới mở ngon lắm. 

Qúôc Minh nói với Gia Linh. Anh rất giận cô vì hôm qua đã ôm Việt Thành nhưng anh nghĩ đó chỉ là do cảm xúc nhất thời của cô. Anh sẽ cố giữ lại trái tim cô, nó chỉ hứơng về anh thôi. Anh sẽ mời cô đi ăn và 2 người sẽ trở lại bình thường.

- Em xin lỗi, em có việc rồi, à bọn con trai chở tụi gái này về gìum đi, tao phải lấy xe đi công việc rồi.

- Việc gì vậy? Công ty gặp chuỵên gì sao? - nó bước lên hỏi

- Đừng có mà trù ẻo!  - Lại 1 lần nữa Gia Linh lớn tiếng với nó

Ai cũng cảm thấy Gia Linh lại có cái gì đó khác thường, nghĩ rằng cô sẽ đi gặp Việt Thành . Nhưng sự thật ko phải như vậy, cô đang đi lấy kết quả xét nghịêm ADN, lát nữa đây cô sẽ có thái độ thật sự rõ rệt để đối diện với nó. Là em gái hay là kẻ thù đây? 

Sau khi Gia Linh bỏ đi, nó và Bảo Anh với Bích Cẩm ở trước cổng trường đợi xe. Chưa đầy 5phút thì có 3 chiếc xe xuất hịên trước mặt họ. Bích Cẩm liền nói:

- Hóa ra bọn con trai mấy người lại lãng phí như vậy. Ba người sống chung 1 nhà mà lại đi 3 xe. 

Anh Huy nghe vậy liền mở cửa xe cười nói:

- Như vậy mới ra dáng hotboy chứ!

- Ồ hotboy, xem ra tụi mình vinh hạnh lắm mới được đi xe của tụi nó rồi - Bảo Anh vừa nói vừa nắm tay nó dẫn vào xe của Anh Huy, còn ra hiệu cho Bích Cẩm cùng vào trong.

Nhưng nó vừa định bước vào thì hắn nắm kéo tay nó lại, gịong trầm trầm:

- Đi chung đi, tôi có chuyện cần nói

"Chuyện gì chứ? Không lẽ định phân rõ quan hệ với mình sao? Bảo mình tránh xa Gia Khánh à?"

- THIÊN HY, nó có chuyện cần nói thì mầy đi đi, đứng đó suy nghĩ gì lâu vậy? Bọn tao đói bụng rồi, muốn về trước - Bảo Anh nói

#######

 Mỗi lần ngồi vào chiếc xe này, nó đều cảm thấy không khí trong đây vô cùng lạnh lẽo. Hắn đưa cái mặt lạnh đó ra, chỉ tập trung lái xe, thậm chí không thèm nhìn nó một lần. Thế thì bảo nó lên xe làm gì? Không phải có chuyện cần nói sao? Mặc dù nó rất muốn hỏi, nhưng chỉ có thể im lặng, đứng trước mặt hắn, nó chưa từng dám nói điều gì mà nó thật sự muốn nói. Nó có rất rất nhiều câu hỏi muốn hỏi hắn, nhưng lại không dám.

 Khi một ai đó biết mình thích họ nhưng lại làm ngơ xem như không có chuyện gì, vẫn cư xử và giữ thái độ bình thường thì làm cho mình cảm thấy vô cùng khó chịu. Thà là nói rõ chấp nhận hay không chấp nhận thì cũng sẽ làm cho mình thấy dễ chịu hơn. Dẫu có đau đi chăng nữa, nhưng ta cũng biết chỗ đau và trị lành lại. Còn nếu người đó im lặng, mãi mãi đáp án đó vẫn là một ẩn số. Nó khiến ta không biết nên bước qua hay đứng lại chờ đợi, khiến ta cảm thấy mình là đóa bọt biển trôi dạt trên bờ biển mà chẳng được sự chú ý nào. Chẳng biết trong mắt ai kia, ta là gì ? 

 Bây giờ nó cảm thấy mệt lắm, thái độ hờ hững của Gia Linh không biết từ đâu lại cộng thêm sự im lặng đáng sợ từ hắn. 

Xe vẫn tiếp tục chạy trên đường, nhưng đến một ngã rẽ thì dừng hẳn. 

- Muốn nói gì thì nói nhanh đi, tôi muốn về nhà.

Nó cố gắng dùng hết sức đập tan bầu không khí bằng giọng nói nhẹ nhàng.

- Tôi thích Tú Vi

Nó đứng người trước câu nói ấy nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.

- Ừa 

- Chỉ "ừa" thôi sao? Không vui à?

" Tôi nói được chữ "ừa" đã là rất khó rồi. Làm sao một cô gái sau khi nghe người mình thích thích một người khác lại cảm thấy vui được. Lại còn là một cô gái trùng tên với tôi nữa, nhưng không sao, dù gì giờ cũng đổi lại tên rồi. Tôi nói được nhiêu đó coi như tôi mạnh mẽ lắm rồi "

- À, vui chứ. Khi nào rảnh hẹn cô gái đó gặp mặt mọi người nha. Còn chuyện chúng ta, tôi sẽ nhanh quên thôi.

- Nói nhảm cái gì vậy Tú Vi?

- Tú...Vi , gọi tôi sao?

- Chẳng lẽ tôi đang nói chuyện với người khác. 

- Khánh cũng thích tôi?

- Hỏi dư thừa.

- Nhưng tôi đổi lại tên rồi mà, giờ là Thiên Hy

- Gọi Tú Vi sẽ dễ nghe hơn. 

Nó mỉm cười, một cái cười vô cùng mãn nguyện.

- Khánh thích tôi, sao lại không nói ra chứ, để... 

- Tôi cũng không định nói ra sớm như vậy, muốn để cho Tú Vi đứng trước mặt nói thích tôi nhưng tôi sợ không nói ra sẽ khiến cho ai đó luôn thấp thỏm chờ đợi. 

Càng nói, mặt nó càng đỏ, rõ là hắn đang trêu nó. 

- Giờ chúng ta hẹn hò đi!

- Ờ - nó nói nhỏ xíu, nhỏ đến nỗi tai nó còn nghe chưa rõ thì nói gì đến hắn.

Từ trước đến giờ, con đường tình yêu của nó hoàn toàn không có hướng để đi. Nó luôn đứng bên lề quan sát người ta tiến bước. Nhưng hôm nay, nó đã được tỏ tình, mặc dù ko biết rõ là ai tỏ tình thổ lộ với ai trước nhưng bấy nhiêu đó thôi cũng khiến nó hạnh phúc lắm rồi. Ở cái tuổi 17, có thể mọi người nói rằng đó là cái tuổi quá trẻ để nói đến các câu ca tình yêu, tình yêu rồi cũng sẽ trở thành chiếc lá bị gió cuốn đi vào những ngày gió mạnh. Tuy nhiên họ đã nghĩ sai, cũng có thể có những đôi lứa yêu nhau nhưng chưa thực sự hiểu nhau dẫn đến sự tan rã, nhưng cũng có rất nhiều đôi lứa hiểu được nhau, hiểu nhau cần gì, chiếc lá kia tuy mong manh trên cành cây rộng lớn nhưng chỉ cần cành cây đủ chặt để níu giữ chiếc lá lại thôi đã đủ rồi. 






















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hb