Tương tử chi dụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đào Phi một mình làm ca đêm, bạn thân Liễu Thanh lại đến văn phòng tìm cô nói chuyện phiếm.

Liễu Thanh trông không vui. Hóa ra, bạn trai của cô đã lén lút với bạn cùng phòng Của cô, Cô ấy tên là Hàn Tuyết . Hàn Tuyết là loại phụ nữ lẳng lơ , hết lần này tới lần khác quyến rũ bạn trai Liễu Thanh qua lại với cô ta, hiện tại đối với Liễu Thanh càng ngày càng tỏ ra lãnh đạm. Liễu Thanh lại không có cách nào, hận đến thấu xương .

"Liễu Thanh , nếu ngươi thật sự hận Hàn Tuyết, nên nghĩ cách trừng trị nàng một chút, nếu chỉ tức giận thì không có ích lợi gì!"

"Trừng trị?" Liễu Thanh nhụt chí nói, "Ta làm thế nào có thể trừng trị cô ây đây?"
Đào Phi vẫn mỉm cười như trước, trong mắt lại có thêm một chút sát khí: "Động đao động thớt thì chúng ta đương nhiên không được, nhưng một vài động tác nhỏ sau lưng, so với động đao còn hữu dụng hơn. Đặc biệt, còn uy hiếp tới tính mạng. "

"Tương tử chi dụ?"

Cái gọi là tương tử chi dụ, chính là một loại phương pháp lợi dụng thi khí và, oán khí trên người người sắp chết để hại người. Đặt tóc và móng tay của một người vào túi vải lanh trắng và nhét nó vào tay của người sắp chết. Tóc, móng tay đều là bộ phận linh khí thịnh nhất trên người , cũng là vật gần nhất đại biểu cho linh hồn. Khi người chết, sẽ mang những linh khí này đi, khiến người cho âm khí xâm nhập, dương khí triệt tiêu. Nhẹ thì linh hồn bị tổn thương, nặng thì có thể mất mạng.
Liễu Thanh giật mình kêu lên: "Có thật là linh như vậy?"

"đương nhiên rồi." Sử dụng tóc, móng tay để nguyền rủa, từ thời cổ đại đã có, rất linh nghiệm. "

Liễu Thanh nghe được hưng phấn không thôi, bởi vì nàng đối với Hàn Tuyết thật sự cực kỳ hận. Nhưng nghĩ lại, cô lại có chút nhụt chí: Đi đâu tìm người sắp chết đây?
Đào Phi lại nở nụ cười: "Người sắp chết ở nơi khác thì không có, nhưng chỗ này của tôi không phải là rất nhiều sao?"

Đào Phi đẩy cửa phòng trực ra, lộ ra hành lang trắng bệch của bệnh viện. Cuối hành lang chính là phòng bệnh nặng, lúc này bệnh viện yên tĩnh như tờ, tựa hồ có thể nghe được tiếng bệnh nhân bệnh nặng ở nơi nào đó đang rên rỉ như sắp chết.

Đào Phi nói: "Thấy không? Người sắp chết ở ngay đây. "

Đào Phi kéo tay Liễu Thanh , chậm rãi đi vào sâu trong hành lang. Cuối hành lang có hai phòng bệnh, hai gian bên trái và phải mỗi phòng có một người. Thông qua cửa sổ thủy tinh có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong, bên trái có một ông già, bên phải có một cô bé.
"Người nào sắp chết?" Liễu Thanh hỏi.

"Ông già đó.Ông ta đã ở chỗ này nửa sống nửa chết mấy ngày nay, ta đoán không chừng nay mai ông ta sẽ chết.Con gái ông này là một đứa con bất hiếu, nên oán khí trên người ông ấy rất sâu đậm. Chỉ cần ngươi thu thập tốt tóc và móng tay của Hàn Tuyết, ta khi thấy hắn chết sẽ nhét vào trong tay hắn, coi như kế hoạch thực hiện tử chi dụ của chúng ta hoàn thành. "

"Không thành vấn đề, tôi và Hàn Tuyết là bạn cùng phòng, thu thập tóc và móng tay cũng không có vấn đề gì." Liễu Thanh tự tin nói.
Đúng lúc này, ánh mắt Liễu Thanh đột nhiên nhìn qua người cô bé trong phòng bệnh bên phải. Cô bé vừa vặn cũng đang nhìn chằm chằm Vào Liễu Thanh. Một nỗi sợ từ trong lòng Liễu Thanh bốc lên —— ánh mắt của cô bé kia đen đến kinh người, cơ hồ không có lòng trắng mắt, giống như một cái giếng sâu. Đáng sợ hơn, sau khi nhìn thấy Liễu Thanh, cô bé bước xuống giường bệnh, và bàn chân của cô dường như không chạm đất.

"Đào Phi, cậu xem cô bé áo đỏ kia. Cô ấy, hình như là đang lơ lửng !" Liễu Thanh kinh hãi kêu lên.

Đào Phi nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ ném lại một câu nói: "À, cô ấy à, cô ấy hay làm trò và luôn chọc ghẹo mọi người , đừng coi là thật. Được rồi, hôm nay nói chuyện đến đây thôi, đừng quên ngày mai mang theo tóc và móng tay của Hàn Tuyết đến đây nha!"
Thật sự đến thời điểm hại người, sâu trong nội tâm Liễu Thanh vẫn có chút do dự và muốn lùi bước. Không ngờ ngày hôm sau lúc ăn cơm tối, Hàn Tuyết nhận được một tin nhắn. Cô ta cố tình mở màn hình điện thoại và để lên bàn cố ý cho Liễu Thanh xem nội dung.

Tin nhắn là bạn trai Liễu Thanh gửi cho Hàn Tuyết, lời nói bóng gió,là mời Hàn Tuyết cùng đi ăn tối với anh ta

Hàn Tuyết chỉ vào tin nhắn và vô tình hay cố ý nói bân quơ: "thật là lạ Trên đời này có một số phụ nữ không biết là ngốc nghếch thật hay giả, mà ngay cả người con trai bên cạnh mình cũng không quản lý được. "
Liễu Thanh nổi trận lôi đình, hận là không thể xông lên xé Hàn Tuyết thành nhiều mảnh nhỏ. Nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh : đánh cô ấy thì có ích lợi gì, ta không phải là có cách tốt hơn sao? Ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết. Vì thế, Liễu Thanh giả vờ nhẫn nhịn và âm thầm chuẩn bị thực hiện kế hoạch. Cô biết tóc rất dễ thu thập, bởi vì hầu hết các cô gái đều rụng tóc, nhưng còn móng tay thì như thế nào ?Trong đầu cô chợt loé lên!!
Liễu Thanh dùng lời lẽ thật tự nhiên nói: "Hàn Tuyết, tôi mới mua một cái kéo cắt móng mới, cô có muốn thử một chút không?"

Liễu Thanh có tiếng là làm móng tay rất đẹp, những người mà quen biết cô đều biết. Hàn Tuyết tuy rằng không quá coi trọng Liễu Thanh, nhưng bản tính yêu cái đẹp đã vượt qua sự nghi kỵ, vẫn gật đầu và đưa tay cho Liễu Thanh.

Liễu Thanh ngồi ở đầu giường Hàn Tuyết, một bên cẩn thận làm móng tay cho Hàn Tuyết, một bên len lén nhặt mấy sợi tóc rải rác trên gối. Móng tay quả thật làm rất đẹp, Hàn Tuyết cực kỳ hài lòng, cho nên hoàn toàn không chú ý tới Liễu Thanh đang đem những mảnh móng tay cắt ra nhét vào trong túi.
Mọi thứ đều sẵn sàng. Liễu Thanh suốt đêm khâu một túi vải nhỏ, bắt xe nhanh chóng chạy tới bệnh viện của Đào Phi.

"Cô tới thật đúng lúc! Ông già trong phòng bệnh nặng sắp không qua khỏi rồi, nếu cô mà đến trễ một bước ông ta chết rồi xem như kế hoạch thất bại. Bây giờ cô ở lại trong văn phòng của tôi, tôi sẽ đến phòng bệnh nặng ngay bây giờ . "

Đào Phi chạy ra ngoài như một cơn gió.

Liễu Thanh đứng ngồi không yên trong phòng trực ban, trong lòng rất rối loạn. Cuối cùng, cô quyết định không ngồi ngây ngốc ở đây nữa mà mở cửa đi ra ngoài để xem xét tình hình
Ngoài cửa rất nhộn nhịp, hành lang dẫn đến phòng bệnh nặng huyên náo, bác sĩ và y tá đều đang cấp cứu cho ông lão xem ra rất nguy kịch. Từ những lời nói thì thầm của họ, có thể đoán được rằng hy vọng của ông lão là không lớn.
Đúng lúc này, Liễu Thanh đột nhiên nhìn thấy ở cuối hành lang một bóng dáng màu đỏ.....đó là cô bé phòng bệnh nặng bên phải kia.

Đôi mắt của cô bé đen như một cái giếng sâu, và bàn tay nhỏ bé nhợt nhạt bên dưới lớp quần áo màu đỏ. Cô bé mỉm cười với Liễu Thanh, có thể nhìn ra từ khóe miệng cô bé chảy xuống một sợi tơ máu.

Liễu Thanh sợ tới mức kêu lên một tiếng "Á",rồi vội vàng trốn vào phòng trực ban, thân thể không ngừng run rẩy. Sau cánh cửa, cô nghe thấy một loạt tiếng bước chân đến gần, sợ tới mức hai hàm răng va vào nhau cằm cặp
Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Đào Phi: "ông già kia đi rồi, kế hoạch đã hoàn thành. "

Cả ngày hôm sau, Liễu Thanh đều cố ý quan sát biến hóa của Hàn Tuyết.

Mọi thứ đều ổn trong ngày. Đến tối, Hàn Tuyết đang tẩy trang trong toilet thì đột nhiên phát ra một tiếng la hét. Nhìn qua gương trong toilet có thể thấy Cô đang dùng móng tay dài để cắt mặt mình. Tiếp theo, cô bắt đầu dùng móng tay dài xé quần áo của mình, vừa xé vừa kêu: "Có quỷ đang bám trên người tôi, có quỷ ..." Hàn Tuyết còn nói có một con quỷ đang không ngừng sờ cô, cô phải xé quần áo của mình để thoát khỏi hai tay quỷ.

Hàn Tuyết phát điên càng ngày càng nặng, dần dần da thịt bị cào cấu đến máu tươi chảy đầm đìa.Những người hàng xóm chứng kiến cũng bị sốc, nhưng không ai dám xông vào để ngăn cô ta lại. Mọi người trơ mắt nhìn Hàn Tuyết như điên dại tự cào cấu bản thân mình một lúc sau khắp người của cô đều bao phủ một màu đỏ tươi không còn nhận ra được hình người!

"Hàn Tuyết cô ấy bị sao vậy? Nhìn như là bị quỷ ám a!" Mọi người sôi nổi nghị luận, những người nhát gan nhất đã sợ tới mức khóc lên.

Bình tĩnh nhất chính là Liễu Thanh , bởi vì nàng biết sẽ là kết cục như vậy. Nhìn thấy bộ dáng này của Hàn Tuyết, sâu trong nội tâm nàng dâng lên khoái cảm trả thù.

Đúng lúc này, Liễu Thanh đột nhiên nhìn thấy trên người Hàn Tuyết suất hiện một cái bóng quen thuộc —— cô nhắm mắt lại suy nghĩ bất giác quay đầu chạy như điên ra khỏi phòng ..... cái bóng mà cô thấy được chính là cái bóng của cô bé áo đỏ mà cô đã gặp trong cái đêm ông lão chết......và có thể sau Hàn Tuyết mục tiêu tiếp theo của nó có thể là chính cô và Đào phi ....
Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro