Toà nhà ma ám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến giai đoạn thi cử, tòa nhà giảng dạy bắt đầu sẽ mở cửa suốt đêm. Mà xung quanh tòa nhà giảng dạy này vô luận như thế nào cũng sẽ tắt đèn sau 10 giờ, bên kia tòa nhà giảng dạy sẽ tối đen một mảnh, chỉ có ký túc xá của nhân viên trực bên trong bật đèn. Bởi vì trong tòa nhà giảng dạy này đã từng xảy ra một điều gì đó:  cụ thể là ở thời đại nào đã không ai còn nhớ , chỉ biết là thực sự đã có chuyện gì đó xảy ra... Có một nam sinh mới vào trường, khi vào trường có tham vọng rất lớn, muốn nổi bật, vì vậy đọc sách khá chăm chỉ. Vào thời điểm đó, đúng vào thời điểm thi cử, học sinh tự học trên tầng hai của tòa nhà giảng dạy đến khoảng 2 giờ đêm. Mặc dù đang trong giai đoạn thi, nhưng học sinh tự học đến 2 giờ đêm dù sao cũng không nhiều lắm, bởi vậy lúc đó trong lớp học chỉ còn lại một mình nam sinh kia. Con người dù sao cũng là con người, học đến trễ như vậy luôn cảm thấy mệt mỏi, bởi vậy nam sinh liền nằm sấp trên bàn học mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Trong sự mơ hồ, anh nghe thấy một người nào đó bước vào ở cửa sau của lớp học, bởi vì có rất nhiều người có thói quen học khuya , vì vậy anh đã không quan tâm, tiếp tục ngủ. Đang ngủ đột nhiên cảm thấy có người đang đẩy vai anh: "Anh bạn , tỉnh dậy, tỉnh dậy, tỉnh lại, " Anh mở mắt buồn ngủ vừa nhìn, thì ra là một nữ sinh, mặc một chiếc áo trắng, dường như còn rất xinh đẹp, cô đang dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn chăm chú vào anh, "Cậu có thể theo tôi ra ngoài một chút không? "Nam sinh này nghĩ thầm, chẳng lẽ ta thật sự tới vận đào hoa, thật sự có được nhan như ngọc. Anh mơ mơ màng màng đi theo cô gái này.

Khi xuống cầu thang, cô gái đi phía trước, anh ta đi phía sau, mơ hồ, anh ta dường như cảm thấy cô gái này không đi, mà như đang trôi dạt. Anh cho rằng mình còn chưa tỉnh ngủ, dụi dụi dụi mắt , nhìn kỹ, cô gái này lúc xuống lầu thật sự là đang phiêu, mà không phải đang đi. Anh chỉ cảm thấy đầu óc mình "ong" một tiếng, cũng không để ý cái gì, bỏ chạy, một hơi chạy đến ký túc xá, gọi bạn cùng phòng dậy, liền đem chuyện vừa rồi kể lại, bạn cùng phòng đang ngủ bị anh đánh thức từ trong giấc mộng, một bụng tức tối , đều nói đây là anh nhìn nhầm hoa mắt, mọi người nói một hồi liền ngủ, anh ngẫm lại, chắc do mình đọc sách nhiều nên hoa mắt nhìn gà hoá cuốc , nên cũng yên tâm đi ngủ. Đó là đêm không có gì để nói.
Đêm hôm sau, anh ta lại tự học đến tận khuya trong tòa nhà giảng dạy. Tối hôm đó, anh đã ở lại lớp học ngày hôm qua theo thói quen. Lúc đầu cũng không có gì, nhưng đến khuya, trong lòng anh bắt đầu sợ hãi, nhìn đông nhìn tây, sợ sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Nhưng mãi cho đến 2 giờ 30 phút vẫn không có động tĩnh gì, vì thế anh cũng dần dần yên tâm, đang mơ mơ màng màng . Đúng lúc này, chuyện đồng dạng lại xảy ra, lại có một nữ sinh áo trắng đi vào, dùng thủ pháp đồng dạng, cùng một ngữ điệu năn nỉ hắn đi ra ngoài. Anh ta cả kinh, trong lòng tự nói với chính mình: bình tĩnh, bình tĩnh, không có ma trên thế giới! Đi theo cô gái và đi ra ngoài. Lần này,  đã thực hiện một quan sát cẩn thận về việc đi bộ của cô gái và thấy rằng cô không chỉ đi xuống cầu thang, mà còn trôi dạt trong khi đi bộ. Lần này có thể làm anh thật sự sợ hãi, rút chân chạy về ký túc xá.
Sau khi trở lại ký túc xá, anh đem chuyện vừa rồi nói cho các bạn cùng phòng, bạn cùng phòng của cậu nghe xong, tuy rằng vẫn không quá tin tưởng, nhưng ngẫm lại, không có khả năng hai ngày sẽ phát sinh chuyện tương tự, bởi vậy quyết định ngày hôm sau cùng cậu bắt quỷ. Tối hôm đó, một số người trong số họ đã bàn luận với nam sinh kia và xắp xếp anh ta vẫn tự học trong lớp học như ngày hôm qua, trong khi những người khác thì nấp ở dưới sân bên ngoài tòa nhà giảng dạy. Đến 2 giờ tối, nam sinh càng nghĩ càng sợ, muốn đi, nhưng ngẫm lại bên ngoài nhiều người như vậy, nếu như mình trốn thoát, chẳng phải là rất mất mặt, vì thế chỉ có kiên trì chờ đợi. Lần này, hắn vô luận như thế nào cũng không ngủ được, nhìn đông nhìn tây, hy vọng sẽ không phát sinh chuyện ngày hôm qua nữa. Đột nhiên anh ta thấy người phụ nữ áo trắng trôi dạt vào từ cửa sau một lần nữa, anh ta sợ đến nỗi chân của anh ta mềm nhũn, nhưng vẫn đấu tranh để chạy ra khỏi tòa nhà giảng dạy và hét lên với các bạn cùng lớp của mình: Cô ấy đến, cô ấy ở phía sau! Nhưng các bạn cùng lớp của anh ta chỉ nhìn thấy anh ta la hét một mình ở đó, và sau đó anh ta chạy về phía cây cầu Cổng Cỏ hiện tại và nhảy xuống sông bên cạnh.
.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro