Người chở xác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói chung, con người và ma không liên lạc với nhau, và đây là những gì mọi người thường gọi là người lạ. Nhưng đôi khi con người và ma chắc chắn gặp nhau vào một lúc nào đó và trong một dịp thật tình cờ
Vậy đi đường vào ban đêm gặp ma, bạn đã trải qua chưa?
Tôi có một người bạn cùng lớp, trước đây là một người lái xe trong một nhà hỏa táng ở quê , một cuộc gặp gỡ đủ để anh ta nhớ tới suốt đời
Một đêm tháng 7 năm đó, người bạn cùng lớp đã đi ngủ. Vào khoảng 11 giờ, anh ta đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ hiện trường thông báo cho anh ta đến một ngôi làng gần thị trấn để chở thi thể.
Trong quá khứ, những người chết ở nông thôn thường được chôn cất sau ba ngày ở nhà, để cho người thân tưởng nhớ và thăm viến, sau đó sẽ được đưa đi chôn cất. Nhưng sau khi thực hiện cải cách tang lễ, thi thể thường được hỏa táng tại nhà hỏa táng, người chết sẽ được chở đến nhà hỏa táng để đông lạnh, sau đó người thân của người quá cố chọn một ngày may mắn để hỏa táng.
Bởi vì thời gian đã quá muộn, và thị trấn đó cũng hơi xa thành thị, người bạn cùng lớp rất miễn cưỡng mặc quần áo và rời giường. Làm việc trong nhà hỏa táng vài năm, tính cách của bạn học đã từ nhát gan sợ chuyện ban đầu, biến thành tùy tiện trời không sợ đất không sợ. Dựa theo lệ thường, ra ngoài huyện thị chở thi thể ít nhất phải có hai người đi lại, nhưng khi người bạn học gọi điện thoại cho một đồng nghiệp khác, đồng nghiệp kia đang bận công việc gia đình, nên anh ta không đành lòng, vì thế một mình lái xe tang lễ xuất phát.
Từ huyện thành đến xã kia, chỉ có lộ trình hơn mười km, nhưng trên đường phải vượt qua một ngọn núi đất nhỏ, chạy qua mấy chỗ cây cối mọc rậm rạp, càng nguy hiểm chính là, trên đường phải đi qua một bãi tha ma hoang vắng. Người ta nói rằng những ngôi mộ ở đây được chôn cất bởi những tên cướp bị giết trước khi giải phóng và những tàn binh Trong chiến tranh. Người bạn cùng lớp đã từng nghe mọi người nói, có một số tài xế ở bãi tha ma tận mắt chứng kiến ma xuất hiện, và do đó dẫn đến một số vụ lật xe.
Cũng may thời gian đi rất thuận lợi, chưa đầy hai mươi phút, anh ta liền lái xe đến thôn quê người chết kia. Còn ở cửa thôn, liền nghe thấy có tiếng khóc loáng thoáng truyền đến, đồng thời vang lên tiếng cồng chiêng chiêu hồn. Trong bóng đêm của những ngôi làng miền núi yên tĩnh, những âm thanh đứt quãng nghe có vẻ khủng khiếp.
Đi theo những âm thanh đó, người bạn cùng lớp có thể dễ dàng tìm thấy nhà của người quá cố. Đây là một gia đình nông dân bình thường, người chết là một thanh niên, hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, chưa kết hôn, vẫn sống với cha me Khoảng 8 giờ tối nay, do mâu thuẫn với gia đình, anh ta uống hai chai thuốc trừ sâu trong cơn tức giận và tử vong trong vòng chưa đầy 10 phút do ăn mòn dạ dày và ruột. Lúc chết hắn cực độ thống khổ, mặt mũi nghiêm trọng vặn vẹo biến dạng, bụng còn bị rách một cái lỗ lớn, nhìn thập phần khủng bố dọa người. Giờ phút này, dưới ánh đèn trắng bệch, hắn lẳng lặng nằm trên hai tấm ván gỗ tạm thời dựng lên trong nhà, trên mặt phủ giấy trắng, hai chân bị dây thừng buộc —— truyền thuyết nông thôn, nếu không trói, có mèo chuột chạy qua trước mặt, người chết sẽ bị bật dậy!
Bởi vì người chết uống thuốc độc  chết, dựa theo cách nói của nông thôn, đây là tự tử, nếu không mau chóng đem thi thể đi, quỷ hồn của hắn sẽ gây họa cho thôn dân.
Người Bạn học vừa xuất hiện, mọi người đang làm lễ táng tại hiện trường liền vây quanh. Cha mẹ của người chết là một cặp nông dân trung thực, con trai đã chết, nhưng dưới áp lực của người dân làng, họ cũng phải đồng ý đem con trai mình đi hỏa táng càng sớm càng tốt.
Người bạn cùng lớp được mời vào phòng khách, cha của nạn nhân lặng lẽ nhét một phong bì màu đỏ vào tay anh ta; Sau đó, người ta dọn thức ăn và mời anh ta ăn tối; Trong khi anh ta đang ăn , những người đàn ông khác trong làng vội vã đưa thi thể lên xe tang lễ - gần như đã trở thành thói quen chôn cất ở nông thôn. Người bạn cùng lớp đã quen với nó, anh ta ăn từng ngụm, thậm chí uống một vài ly rượu vang trắng.
Sau khi ăn uống xong suôi, anh ta đi ra ngoài và đi vệ sinh. Lúc này, những người giúp đỡ khiên xác lên xe đã đi hết, bên ngoài thập phần yên tĩnh. Bởi vì có một chiếc xe tang lễ chở người chết, không khí bên ngoài sân tựa hồ có chút ngưng đọng, làm cho người ta cảm giác âm u.
Sau khi đi tiểu xong, anh ta đi tới trước xe, muốn xem thi thể có được đặt đúng vị trí hay không. Ngay sau khi anh ta mở cửa xe tải, có một giọng nói bên trong phát ra: " Bạn có thể đi?"
Anh Bạn học sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, anh ta lui ra phía sau vài bước, lấy lại bình tĩnh, mới phát hiện là có một người đàn ông ngồi trong xe.
"Người trong nhà nhờ ta giúp bọn họ đưa người chết đi hỏa táng." Người đàn ông mỉm cười và lộ ra một hàm răng trắng như tuyết.
Người bạn cùng lớp cảm thấy thoải mái. Vốn hắn còn lo lắng một mình tịch mịch trên đường, lần này tốt rồi, cuối cùng cũng có người cùng đi với mình.
"Đi nhanh đi, không cần nói với bọn họ nữa." Bạn học định trở về nhà để nói lời tạm biệt với gia đình nạn nhân, nhưng người đàn ông xua tay, bảo anh ta nhanh chóng khởi hành
Anh ta nhanh chóng khởi động xe, sau khi chiếc xe chạy được vài chục mét, cha mẹ của nạn nhân chạy ra khỏi nhà, họ hét lên  điều gì đó. Nhưng anh ta không nghe rõ, anh  phất phất tay, tăng tốc độ rời đi.
Chiếc xe di chuyển trơn tru trên một con đường nông thôn vắng vẻ, bởi vì chiếc xe chở người chết, không thể xóc nảy dữ dội, vì vậy tốc độ di chuyển của chiếc xe chỉ khoảng một nửa khi nó đến.
"Anh là người thân của người chết?" Sau khi xe chạy hơn mười phút, người  bạn cùng lớp quay đầu lại hỏi người đàn ông ngồi phía sau. Kể từ khi lên xe, người đàn ông đã không nói chuyện.
"Ta là anh họ của hắn." Người đàn ông trả lời trong im lặng. Trong ánh sáng mờ, người bạn cùng lớp không nhìn thấy khuôn mặt của anh ta, chỉ nhìn thấy một hàm răng trắng như tuyết của hắn.
Không nói qua nói lại, anh bạn cùng lớp phải âm thầm lái xe trong im lặng. Tình huống này cũng có thể hiểu được: anh họ của người ta đã chết, trong lòng đang khó chịu, không muốn nói nhiều cũng là bình thường.
Sau khi xe  lái một hồi, bất tri bất giác, một vầng trăng tròn từ trong đám mây chui ra, đem ánh sáng rắc lên con đường nông thôn. Lúc này, xe tiến vào một mảnh rừng cây, ánh trăng xuyên qua khe lá, trên mặt đường lưu lại từng mảnh bóng cây loang lổ lục ly. Mặc dù  người bạn cùng lớp lá gan rất lớn, nhưng phía sau chỗ ngồi nằm một  người chết, xe lại chạy trên đường nông thôn vắng vẻ lúc nửa đêm, trong lòng cậu dần dần có một loại cảm giác lành lạnh.
Điều quan trọng nhất là, người đàn ông phía sau vẫn không nói một lời, anh ta dường như đang ngủ, nhưng mỗi lần anh bạn cùng lớp cố ý hoặc quay đầu lại, lại phát hiện anh vẫn ngồi ngay ngắn ở chỗ cũ, hơn nữa, mỗi lần anh ta đều mỉm cười với người bạn học, để lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
Chiếc xe thật chật vất mới chui ra khỏi rừng cây, phía trước trở nên rộng rãi, trái tim của anh bạn học cũng bắt đầu cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng.
Lúc này ánh trăng tựa hồ càng sáng ngời, hai bên đường núi, suối nhỏ cùng bụi cây đều thấy rõ ràng. Đột nhiên, trái tim của  anh bạn cùng lớp trở nên căng thẳng: đôi mắt của anh vô tình nhìn vào gương phản chiếu bên cạnh xe, thông qua gương, anh thấy bên trong xe trống rỗng,anh thầm nghĩ.
Người đàn ông ngồi phía sau anh ta,trong gương phản chiếu, nên xuất hiện bóng dáng của mình chứ!!
Đột nhiên, không khí dường như ngưng đọng, anh bạn học khẩn trương đến mức không dám nhảy ra ngoài. Trong quá khứ, cũng có đồng nghiệp kể câu chuyện gặp ma, nhưng anh đã không tin, không nghĩ rằng đêm nay ...
Chịu đựng nỗi kinh hoàng lớn, anh ta nhanh chóng quay đầu lại nhìn thoáng qua. Cái nhìn này làm cho anh ta gần như mắng chính mình: hóa ra người đàn ông không biết khi nào đã thay đổi chỗ ngồi sang phía bên kia.
Người đàn ông vẫn cười cười với anh ta, hàm răng trắng như tuyết dưới ánh trăng nhàn nhạt càng thêm trắng nõn.
Một vài phút sau khi chiếc xe di chuyển về phía trước, một đám mây đen lại nuốt chửng mặt trăng và bầu trời lại trở nên tối tăm một lần nữa. Tất cả mọi thứ xung quanh là bóng tối, vào lúc này là nửa đêm nên càng có vẻ âm u tĩnh mịch..
"Có thuốc lá không?" Cho một cây hút. "Đột nhiên, người đàn ông lên tiếng"
"Có a." Anh bạn cùng lớp đưa thuốc lá trước bàn lái cho người đàn ông. Trong lúc lơ đãng, tay anh chạm vào tay người đàn ông, da đầu không khỏi tê dại: tay người đàn ông lạnh như băng!
Người đàn ông châm thuốc lá, từng ngụm từng ngụm từng ngụm hút lên, tàn thuốc đỏ đỏ chợt lóe lên trong xe, nhưng kỳ quái chính là, anh ta hút nửa ngày, người bạn học ngay cả một chút mùi thuốc lá cũng không ngửi thấy.
"Tôi nuốt hết khói vào bụng." Người đàn ông dường như nhìn thấy sự nghi ngờ của anh ta nên lẩm bẩm.
Anh bạn cùng lớp quay lại và mỉm cười với người đàn ông, nhưng ngay sau đó, nụ cười cứng nhắc trên khuôn mặt của mình: anh thấy người đàn ông mở túi xác chết, kéo đầu của người chết ra khỏi túi, và sau đó đưa thuốc lá vào trong miệng của người chết.
Người Bạn học cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, vô lăng trong tay thiếu chút nữa không nắm được. Đồng thời, trên trán toát ra một tần mồ hôi lạnh.
"Không ảnh hưởng đến việc anh lái xe đúng không? Anh họ tôi khi còn sống thích hút thuốc, cho nên tôi bảo anh ta hút hai cái..." Người đàn ông dường như có chút xin lỗi nói.
"Ồ, thì ra là như vậy." Trái tim của anh bạn cùng lớp một lần nữa được đặt  trở xuống, nhưng anh vẫn còn cảm thấy bất an, "Bạn nên đặt anh em họ của bạn trở lại trong túi,và không được làm như vậy nữa"
"Được, để cho hắn hút thêm hai ngụm nữa đi." Người đàn ông nói xong, ôm đầu người chết vào trong ngực, đồng thời đem khuôn mặt vặn vẹo biến dạng cực độ khủng bố kia đặt thẳng, lấy tay đem cái miệng cứng ngắc kia mở ra, dần dần, điếu thuốc trong miệng người chết toát ra từng luồng khói.
Anh bạn cùng lớp cảm thấy da đầu tê dại và nhịp tim đập nhanh hơn.
- Ngươi lại làm bậy như vậy, ta mời ngươi xuống xe! Cuối cùng anh ta không thể chịu đựng được và hét lên.
Người đàn ông dường như sửng sốt một chút, anh ta mỉm cười với hàm răng trắng như tuyết, nhét thi thể lại vào túi.
Người Bạn học thở phào nhẹ nhõm, nói thật, nhiều năm làm nghề chở xác , anh ta chưa từng nhìn thấy ai biến thái như vậy không biết sợ xác chết nhất là một xác chết bị biến dạng khuôn mặt như vậy.
Chiếc xe di chuyển trơn tru trên đường đi. Lướt qua ngọn núi nhỏ, lại đi qua bãi tha ma, khi bóng dáng những ngôi nhà ngoại ô xuất hiện trong tầm mắt, tảng đá treo trong lòng anh bạn học rốt cục mới rơi xuống .
"Xin dừng lại một chút, tôi muốn xuống xe." Khi còn cách nhà hỏa táng khoảng 1 km, người đàn ông nói với anh bạn cùng lớp.
Anh bạn cùng lớp dừng xe lại, người đàn ông mở cửa và nhảy xuống.
"Cảm ơn ngươi đã đưa người anh em ta đến an toàn, ta sẽ không đưa hắn vào nhà hỏa táng." Người đàn ông nói.
Nhờ ánh đèn đường mờ nhạt, anh bạn cùng lớp cuối cùng đã nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông: lông mày rậm, mũi và miệng vuông, ngoại trừ khuôn mặt có vẻ rất nhợt nhạt, người đàn ông này ở nông thôn  được coi là một người đẹp trai.
"Đừng khách sáo, đây là công việc của tôi mà." Anh ta trả lời .
"Đây là một chút tâm ý của ta, mời ngươi nhất định phải nhận lấy." Người đàn ông nói, lấy ra một xấp tiền mới từ túi của mình, rút ra mười tờ 100k đưa cho anh bạn cùng lớp.
"Không cần, thật sự không cần." Anh ta từ chối.
"Ngươi nếu không nhận, ta sẽ  giận ngươi." Người đàn ông mỉm cười, và hàm răng trắng như tuyết đặc biệt rực rỡ dưới ánh đèn.
Anh Bạn học bất giác nhận lấy mấy  tờ tiền, nhìn theo người đàn ông biến mất trên con đường bên cạnh.
Hôm nay thu hoạch thực sự tốt. Bạn học âm thầm cao hứng, sau khi cậu ta lái xe trực tiếp vào nhà hỏa táng, liền đến phòng trực ban ngủ.
Ngủ cho đến trưa ngày hôm sau,anh ta mới thức dậy. Sau khi ăn trưa, anh sắp về nhà thì gặp đồng nghiệp tên là  Vương.Anh Vương làm ở nhà tang lễ , công việc chính là phẫu thuật thẩm mỹ cho người chết.
"Này chú e, thi thể ngày hôm qua em chở tới thật khó chỉnh, tôi mất hơn một tiếng đồng hồ mới giúp cậu ấy chỉnh lại hình hài." Anh Vương nói.
"Nghe nói là uống thuốc trừ sâu chết, lúc chết thật khủng bố." Anh bạn cùng lớp nói
"Sau khi phẫu thuật thẩm mỹ nhìn, anh ta còn rất đẹp trai nha." Anh Vương nói đùa, "Cái chết này của hắn, không biết bao nhiêu mỹ nữ sẽ thương tâm chứ. "
"Soái ca?" Anh Bạn học đột nhiên nhớ tới người đàn ông tối hôm qua tự xưng là anh em họ của nạn nhân, "anh dẫn tôi đi xem. "
"Sao vậy? Ngươi muốn giúp hắn kết âm thân?" Anh Vương cười hì hì dẫn anh bạn học đi tới kho lạnh chứa thi thể, hắn kéo ra một ngăn kéo thật lớn trong đó, nhất thời, một thi thể nam hiện ra trước mặt.
Mày rậm mắt to, mũi thẳng miệng, hai hàng môi không che giấu được hàm răng trắng như tuyết...
Thi thể người thanh niên sau khi hóa trang, đích xác được coi là một anh chàng đẹp trai!
"A!" Anh Bạn cùng lớp hét lên, vội vàng chạy trốn.
Dưới ánh mặt trời nóng bỏng, sắc mặt hắn tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, cảm thấy hô hấp của mình sắp ngừng lại.

"Ngươi đây bị làm sao?" Anh Vương hoảng sợ, ân cần hỏi.

"Không có gì cả." Anh bạn cùng lớp đã bình tĩnh lại, anh lặng lẽ thò tay vào túi quần , chẳng bao lâu, trái tim anh lại đập điên cuồng: trong túi lấy ra, là mười tờ tiền âm phủ

Trở về nhà, anh bạn cùng lớp dường như hư thoát, anh bị bệnh nặng. Sau khi bị bệnh, anh bỏ công việc của mình tại nhà tang lễ và không bao giờ dám lái xe trên đường vào ban đêm kể từ ngày đó.
      Hết.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro