( Quyển 2) Chương 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 1:

"Aaaa... Day, giúp tao với!" Một tiếng hét lớn vang khắp nhà. Điều này khiến Day, người đang ngồi trong phòng khách xem qua các hóa đơn của cửa hàng, phải giơ tay lên giữ thái dương.

"P'Day... P'lt sắp làm cháy nhà rồi." em trai yêu quý của Day gọi lên ngay sau đó. Day đặt bút xuống và nghe theo tiếng hét lớn của hai người. Day thở dài thườn thượt trước khi nói.

"...không phải tao đã bảo mày gọi đồ ăn và mang đến đây cho chúng ta ăn rồi sao? Tại sao mày lại lãng phí năng lượng của mình để cố gắng tự làm món này?" Day nói với giọng gay gắt trong khi bước tới mở cửa sổ nhà bếp để khói bay ra ngoài. Sau đó, anh đi đến bếp ga và lau sạch dầu bắn tung tóe trên đó. Anh nhìn về phía em trai và người yêu của mình đang đeo tạp dề và đứng ở một bên.

"Chà, tao muốn tự mình thử làm." It lập luận.

"Bây giờ, mày nên biết mọi thứ diễn ra như thế nào với mày trong bếp. Những chuyện như thế này xảy ra mọi lúc." Day càu nhàu sau khi đưa It đến ở qua đêm với anh  tại nhà bạn trai của Night. Gear, bạn trai của Night, phải chạy một số việc lặt vặt cho gia đình. Day muốn đặt đồ ăn cho bữa tối, nhưng It nhất quyết muốn tự làm bữa tối.

"P'Day, đừng đổ lỗi cho P'It... P'It chỉ muốn làm điều đó cho anh thôi..." Night nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Day trong khi đứng ra bảo vệ It.

"Thật vô nghĩa khi nói điều đó, Night... Em không thể nói với một người như thế bất cứ điều gì." It bĩu môi nói trước khi cởi tạp dề và nhanh chóng bước ra khỏi bếp. Night quay sang nhìn Day với vẻ lo lắng. Day đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc em mình.

"Đừng lo lắng. It như thế này chỉ vì cậu ấy hư hỏng. Cậu ấy rất ích kỷ, cực kỳ thô lỗ và đôi khi có thể hơi thiếu hiểu biết, nhưng cậu ấy đang đi hơi quá xa rồi." Day nói với em trai mình vì anh đã không làm như vậy, anh không muốn Night cảm thấy khó chịu.

"Em biết... nhưng anh không thể đổ lỗi cho ai khác ngoài bản thân mình. P'It như thế này là do anh đã khiến anh ấy trở nên như vậy." Night cười nói. Day nhướng mày lên một chút.

"Night, sao em lại nói vậy?" Day hỏi lại.

"Ừm, nếu anh không nuông chiều anh ấy như vậy thì mọi chuyện đã không đi xa đến mức này. P'It sẽ không như thế này. Em biết rằng dù anh mắng anh ấy nhưng dù sao thì anh cũng vẫn chiều theo anh ấy." Night nói ngay. Day khẽ mỉm cười.

"Anh biết rồi. Em đi tắm đi, anh dẫn em đi ăn. Anh sẽ lên trên tìm It. Lúc này chắc cậu ấy đang nghĩ cách bóp cổ anh." Day cười nói trước khi bước ra khỏi phòng bếp. Anh tìm khắp phòng khách nhưng không thấy người yêu đâu. Vì vậy, Day đã đi lục soát phòng ngủ vì đó là nơi duy nhất mà It sẽ đi. Khi mở cửa phòng ngủ, anh thấy It đang tắm. Bóng dáng cao lớn bước tới ngồi xuống chân giường. Một lúc sau, cửa phòng tắm mở ra. lt khựng lại khi nhìn thấy Day đang ngồi trên giường, nhìn cậu chằm chằm. Cậu cố tỏ ra không quan tâm khi bước tới tủ quần áo lấy một chiếc khăn tắm và quấn quanh người.

"Mày muốn cám dỗ tao như thế này sao?" Day thử hỏi.

"..." It không trả lời anh. Thay vào đó, cậu bước tới tủ quần áo và bôi một ít kem dưỡng da. Day khẽ mỉm cười trước cử chỉ của It vì cậu đang cúi hẳn người xuống.

“ Mày cư xử như một người phụ nữ vậy.” Day nói khiến It quay lại trừng mắt nhìn anh một cách dữ dội trước khi ném một chai kem dưỡng da về phía anh. Day di chuyển tránh chỉ trong giây lát.

"Mày nếu tới đây chọc tức tao thì cút đi!" It nói với giọng gay gắt. Mặt cậu ủ rũ vì thất vọng. Cậu quay lại soi gương lần nữa. Day cười nhẹ trước khi đứng dậy và đi về phía It. It nhìn Day qua gương với vẻ khó chịu.

"Bây giờ, mày đang cố gắng đuổi tao đi sao It?" Day cố gắng hỏi với giọng nghiêm khắc. It khựng lại một chút, nhưng cậu vẫn tiếp tục cau mày.

"Tao đuổi mày đi, mày sẽ rời đi sao?" It hỏi, đáp trả. Day đứng sau It. Anh giơ bàn tay khỏe mạnh của mình lên và vuốt ngược mái tóc của It. Khi những ngón tay anh luồn qua tóc, những giọt nước trong veo vẫn còn bám trên đó. It đứng yên, không nhúc nhích chút nào.

“ Mày biết là tao sẽ không đi đâu mà." Day nói với giọng dịu dàng trước khi cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ trắng ngần của It. Anh lần xuống bả vai nhẫn nhụi. Không khó để bật It lên nhưng cậu vẫn giữ nguyên khuôn mặt dù trong lòng đã mềm nhũn.

"Đi đi. Tao cần mặc quần áo." It nói. Cậu cố rời khỏi Day để đến tủ quần áo một lần nữa, nhưng cánh tay của Day đã vòng qua eo câụ trước khi cậu có thể đến đó. Day ôm It từ phía sau. Tấm lưng trần của cậu tựa vào ngực Day.

"Mày đừng cáu kỉnh nữa. Tao đưa mày đi ăn. Mày muốn ăn gì? Tao sẽ đưa mày đi lấy bất cứ thứ gì mày muốn." Day nói với giọng nhẹ nhàng.

"Mày không cần phải nói tốt với tao. Vừa rồi, mày vẫn đối xử với tao như một đứa trẻ." It nói.

"Chà, mày đã bướng bỉnh. Mày không nghe bất cứ điều gì tao nói." Day nói, nhưng anh không quá nghiêm túc.

"Chà, tao muốn làm cho mày thứ gì đó để ăn. Có gì sai với điều đó à?" It nói với giọng khó chịu.

"Không có gì sai với nó, nhưng tao không muốn mày phải trải qua những rắc rối của nó. Tao không muốn mày mệt mỏi." Day thành thật nói.

"Tao nói nó rắc rối sao? Tao nói mệt mỏi sao?" lt hỏi với giọng điềm tĩnh. Day bắt đầu rúc vào sau đầu It.

"Day! Ối, tên khốn. Đừng có quậy sau đầu tao nữa." It hét lên khi cố vùng ra khỏi vòng tay của Day. Day đồng ý để cậu đi trong khi cười khúc khích.

"Haha, mày còn không mau thay quần áo đi, tao bây giờ đưa mày đi ăn, tao chờ mày dưới lầu." Day cười nói, đi ra khỏi phòng ngủ. Anh không thể ở cùng phòng với lt trong tình trạng này lâu được. Anh sẽ không thể cưỡng lại được. Sau đó, cả Day, It và Night sẽ không ăn tối nay.
.
.
.
"Tôi sẽ lấy một ít tôm nướng tỏi ớt, một ít thịt lợn sả, một Tom Yam Pla, một cá vược chiên giòn với nước mắm, và một tôm chiên nữa." It gọi món mà cậu muốn ăn. Các nhân viên gần như không thể cập nhật kịp danh sách đồ ăn mà cậu đã gọi.

"Mày định ăn hết đấy à?" Day hỏi trong khi Night đang chết lặng nhìn It.

"Đừng phán xét tao nữa. Tao sắp chết đói rồi. Em muốn ăn gì, Night? Day sẽ tự trả?" It nói.

"Hehe... em sẽ chỉ ăn một ít món mà anh đã gọi thôi, P'Itt." Night nói với một nụ cười trước khi nhìn vào biểu cảm của anh trai mình.

"Em cười cái gì vậy?" It hỏi Night.

"P'It, anh thật dễ hài lòng như P'Day đã nói." Night đáp lại. It quay sang nhìn người ngồi bên cạnh đang khẽ mỉm cười.

"Mày đang cố dỗ tao để làm cái quái gì vậy?" It hỏi ngay.

"Tao không làm điều đó." Day trả lời.

“ Mày muốn dẫn tao đi ăn đúng không?” It hỏi ngay.

"Tao đã thành công?" Day đã trả lời.

"Ồ...đó là do tao đói." It trả lời một cách bất lực khiến Night bật cười. Họ ngồi đợi một lúc để lấy thức ăn. Khi món ăn mà It gọi được phục vụ, ba người họ bắt đầu ăn ngay lập tức.

Reng... Reng... Reng...

Điện thoại của Day reo. It liếc nhìn về phía Day, nhưng cậu không hỏi anh ai đang gọi vì anh vẫn đang ăn. Day rút điện thoại ra xem số trước khi nhận cuộc gọi.

"Có chuyện gì vậy?" Day nói.

"Tao đang ở XXX. Tai đã đưa Night và It ra ngoài ăn. Mày có thể đến gặp bọn tao không?" Dựa vào những từ mà Day đang sử dụng, lt biết rằng đó hẳn là một người bạn đã gọi cho Day.

"Ồ, được thôi. Chúng ta có thể ăn cùng nhau." Day nói trước khi cúp điện thoại. It quay lại nhìn anh với một bên lông mày hơi nhướng lên. Day biết It muốn nói gì về điều này, nhưng anh cố gắng tỏ ra thờ ơ. Anh tiếp tục ăn cho đến khi It đập vào vai anh và cau mày.

"Cái gì?" Day hỏi lại với vẻ ngây thơ.

"Đừng có "gì" với tao. Mày biết ý tao qua cái nhìn này. Ai đã gọi? Ai đang đến gặp chúng ta?!" It nói với giọng gay gắt.

Day nói: " Jim, cậu ấy là một trong những người bạn thân nhất của tao từ những ngày còn học trung học."

"Chà, khó đến vậy sao?" It nói trước khi tiếp tục ăn. Chẳng mấy chốc, Jim đã đến nhà hàng. Một dáng người cao lớn tiến đến chiếc bàn nơi Day và những người khác đang ngồi. Day ra hiệu cho Jim ngồi xuống.

"Xin chào, P'Jim." Night giơ tay để bày tỏ sự kính trọng với người bạn của anh trai mình.

"Xin chào, anh muốn đi ăn cùng em." Jim cười nói trước khi ngồi xuống cạnh Night.

"Mày đến đây khá nhanh đấy." Day nói.

"Chà, tao đã ở gần khu vực này... em có khỏe không, Nong It? Em chưa nói gì cả đấy." Jim chào It với một nụ cười. Hai người họ đã gặp nhau ngay trước buổi hội ngộ trung học của Day.

"Em xin lỗi. Miệng em đầy cơm." It nói. Cậu mỉm cười trước khi nuốt sạch cơm. Jim nhìn lên và mỉm cười trìu mến. Các nhân viên mang thêm vài đĩa thức ăn ra trước khi Day gọi thêm đồ ăn.

"À, mày sẽ ở lại Thái Lan một thời gian chứ?" Day hỏi khi Jim ngồi xuống ăn.

"Tao sẽ ở đây một thời gian. Sao vậy? Mày có muốn tao quay lại không?" Jim nói đùa.

"Không...tao chỉ muốn biết, nếu mày ở Thái Lan, vậy nhà hàng của mày ở quê nhà ai sẽ để mắt tới?" Day hỏi vì Jim đã mở một nhà hàng ở Anh.

"Ôg, đó sẽ là mẹ tak và... em trai tao." Jim nói. Anh dừng lại một chút trước khi nhìn It. Anh đã khiến It trở nên khó chịu với cuộc hội ngộ ở trường trung học của Day khi cậu biết về em trai của Jim. It không nói gì vì cậu đang ngồi và ăn thức ăn của mình.

“Day, tôm.” It vừa nói vừa múc một ít tôm nướng tỏi ớt vào đĩa của Day. Day ngồi ăn.

"Hì hì." Jim cười khúc khích nhẹ.

"Mày đang cười gì vậy?" Day khẽ hỏi.

"Mày thực sự đã thay đổi rất nhiều." Jim nói với một nụ cười.

"Anh ấy đã thay đổi như thế nào?" It tò mò hỏi dù trong lòng nghi ngờ em trai của Jim. Jim từng nói rằng em trai của anh thích Day, nhưng It không cân nhắc việc hỏi anh về điều này vào lúc này.

"Trong quá khứ, cậu ấy chưa bao giờ cố gắng làm hài lòng bất cứ ai hay chăm sóc ai khác ngoài Nong Night. Điều này có đúng không, Nong Night?" Jim quay sang hỏi Night.

"Đó là sự thật. Bây giờ, anh ấy đã cố gắng làm hài lòng P'It hơn em." Night cười nói. It khẽ nhún vai.

“Hừ, lúc nào anh ấy cũng chăm sóc tôi." It thản nhiên nói. Day gắp những con tôm đã bóc vỏ lên đĩa của mình.

"Chà, đừng quá bướng bỉnh với tao nếu mày muốn tao làm hài lòng mày nhiều hơn." Day nói lại. It lại nhún vai, nhưng cậu không nói gì. Họ ngồi xuống và ăn một lúc. It quay sang Day.

"Tao cần đi vệ sinh. Tao sẽ quay lại ngay." It nói, cố đứng dậy. Cậu bị gián đoạn khi nghe thấy giọng nói của Day.

"Tao sẽ đi với mày." Day lặng lẽ nói. It cau mày nhìn Day.

"Mày đi vệ sinh vì mày phải sử dụng phòng vệ sinh hay mày sẽ để mắt đến tao?" It hỏi lại để biết chính xác Day đang nghĩ gì.

"Mày đã biết câu trả lời cho điều đó. Mày không cần phải hỏi. Tao sẽ đi với mày. Hãy đứng dậy đi." Day nói trước khi kéo cánh tay của It để đứng dậy và đi theo anh vào phòng vệ sinh.

"Chết tiệt. Mày lại coi tao như một đứa trẻ." It vừa đi vừa phàn nàn.

“Day có vẻ rất chiếm hữu It.” Jim nói với Night sau khi hai người đàn ông rời bàn ăn tối.

"Đúng, P'Day đối với P'It tựa hồ so với em bây giờ càng mê muội." Night cười nói.

"Ai mà ngờ một người như cậu ấy lại chỉ dừng lại ở một người. Lúc mới biết cậu ấy có bạn trai, anh nghĩ đó chỉ là quan hệ nhân quả. Nhưng khi gặp It, anh mới biết cậu ấy rất nghiêm túc với It. Đó là một điều tốt. Cậu ấy có thể làm cho một con robot có trái tim." Jim nói đùa, nhớ lại người bạn của mình trong quá khứ và hiện tại.

"Thật sao? Nếu không phải vậy thì làm sao anh ấy có thể cho phép mình đỡ viên đạn thay cho P'Itt được? Anh ấy cũng đã chứng minh bản thân với ba của P'It trong 3 tháng trước khi họ cho phép anh ấy ở bên con trai của họ như thế này." Night nói với một nụ cười khi nhớ lại quá khứ.

"Nhưng Jumper có biết rằng Day đã có bạn trai chưa?" Night trầm ngâm hỏi về em của Jim. Khi Day đưa Night đến Anh, cậu đã gặp em trai của Jim. Jumper theo đuổi Day. Jumper nói thích Day và sẽ không giữ khoảng cách. Day sẽ không chơi với Jumper vì Jumper là em trai của một trong những người bạn thân nhất của anh. Anh vẫn đối xử với cậu một cách trìu mến, như một đứa em trai.

"Em ấy biết. Đó là điều khiến anh lo lắng vì em ấy sắp đến Thái Lan." Jim phàn nàn một cách mệt mỏi.
.
.
.
"Có chuyện gì vậy? Mày đã im lặng suốt quãng đường về rồi." Day hỏi khi anh bước vào phòng ngủ với lt. Anh đã đưa It và Night trở về nhà sau khi họ ăn xong bữa.

"Em trai của Jim tên là gì?" It ngay lập tức hỏi. Day người đang chuẩn bị cởi áo để tắm quay lại nhìn It.

"Tại sao mày muốn biết?" Day bình tĩnh hỏi.

"Tao không thể quên những gì Jim đã nói trong buổi họp mặt ở trường trung học của mày." It nói.

"Câu hỏi này có dẫn đến một cuộc tranh cãi không?" Day khẽ hỏi.

"Tao không đánh nhau với mày đâu, Day." It cáu kỉnh với Day trong sự thất vọng vì anh không trả lời câu hỏi của cậu. Tất cả những gì It muốn biết là tên của đứa trẻ đó.

"Thật không? Giọng điệu của mày không khớp với lời nói của mày chút nào." Day nói với một tiếng cười khúc khích nhẹ.

"Chà, nếu mày không muốn nói với tao, thì mày không cần phải nói. Tao chỉ hỏi tên cậy ấy là gì. Nếu đó không phải là điều mày muốn nói với tao, thì cứ vậy đi." It nói rồi đứng dậy và bật TV lên. Cậu leo lên giường, không nhìn về phía Day.

Day khẽ lắc đầu trước khi đi vào phòng tắm để tắm.

It chỉ có thể than thở khe khẽ. Không lâu sau, Day bước ra khỏi phòng tắm để mặc quần áo. It đang lặng lẽ xem TV. Sau khi Day mặc quần áo xong, anh leo lên giường và ngồi cạnh It.

“Em trai của Jim tên là Jumper.” cuối cùng Day cũng nói. It vẫn im lặng.

"Tao đã nói với mày tên em ấy là gì. Bây giờ, mày có thể đừng khó chịu nữa không. Tại sao hôm nay mày lại nhạy cảm như vậy? Mày đã hờn dỗi như
thế này cả ngày." Day nói khi anh tựa đầu vào giường. Anh ôm It vào lòng. It tiến lại gần để nằm trên ngực của Day. Mắt cậu vẫn dán vào màn hình TV.

"Tao không hờn dỗi. Mày luôn nói tao hờn dỗi. Chỉ vì tao im lặng không có nghĩa là tao nhạy cảm. Tao chỉ không cảm thấy muốn nói quá nhiều." It nói. Cậu không muốn thừa nhận với Day rằng cậu cảm thấy bất an.

"Hừ... mày thể hiện thật là giỏi." Day nói một cách mỉa mai.

"Vậy thì ngày mai mày sẽ ở nhà hay mày sẽ giúp ba mày ở cửa hàng của ông ấy?" Day hỏi It về công việc.

"Tao muốn đến cửa hàng của Papa. Tao không muốn ngồi quanh đây." It nói vì cậu thường đến giúp ba ở bãi chăn cừu. Đôi khi, cậu thậm chí sẽ đến cửa hàng ở Chonburi để giúp đỡ trong ngày.

"Nói thật đi, mày không cần phải đi với tao đâu, Day. Lần cuối cùng mày đến tiệm làm tóc của mình là khi nào? Đến bây giờ, những khách quen của mày chắc đang phàn nàn chết khiếp về ông chủ tiệm không thèm ló mặt ra nữa. Khi đến cửa hàng của Papa, tao có thể giúp ông ấy lo việc đó." lt nói vì Day đã phân chia thời gian của mình giữa tiệm và giúp đỡ ba cậu. Anh không cần phải chăm sóc cả hai khi It có thể giúp anh, nhưng dù sao Day cũng sẽ làm những gì anh muốn làm.

"Không, không sao đâu. Tao có thể làm được. Họ đang tin tưởng tao sẽ chăm sóc con họ, vì vậy tao phải làm điều gì đó có ích cho họ." Day nói. Mặc dù anh thừa nhận rằng anh rất mệt mỏi, nhưng điều đó không phải là vô ích vì ba mẹ It đã trả lương cho anh rất hậu hĩnh. Tất cả số tiền đến từ Chonburi đều được chuyển đến Day và It. Trên thực tế, họ đã giao toàn bộ cửa hàng cho Day và It.

"Nhưng nó khiến mày kiệt sức. Mày thậm chí không có thời gian để nghỉ ngơi." It lại nói.

"Mày biết tại sao tao làm điều này. Mày không phải  lo lắng cho tao." Day đáp lại. It vẫn im lặng. Cậu không nói gì thêm về vấn đề này.

"Ngủ đi. Sáng sớm mai chúng ta phải đi gặp ba mày." Day nói trước khi bò ra khỏi giường để kiểm tra ngôi nhà. It di chuyển trên giường một chút trước khi nằm xuống. Khi Day trở lại, anh đã rúc vào người lt trước khi cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
.
.
.

"It, hãy trông cửa hàng hộ ba. Hãy cẩn thận. Đừng gây sự với khách hàng." ba của It nói trước khi rời khỏi cửa hàng cùng Day.

"Papa, con không phải côn đồ." It ngay lập tức hét lại.

"Thế thì con chó con nào đã đuổi một trong những khách hàng của ba ra khỏi cửa hàng vào ngày hôm trước vậy?" Ba It hỏi đùa.

"Chà, ba, thằng khốn đó đang bày trò. Hơn nữa, nó làm như thể nó biết mọi thứ. Nó lượn quanh con và cố dạy con cách làm công việc của mình. Nó sẽ không dừng lại. Nếu nó giỏi như vậy, nó cần phải quay lại và sửa chiếc xe của chính mình." It trả lời.

"Hì hì, nhưng phải có cách làm đúng mà con trai. Nếu là Day thì Day sẽ không nói với khách hàng như vậy đâu." Ba của It nói lại. Thành thật mà nói, ông không cố la mắng con trai mình mặc dù nó nghe có vẻ như thế nào. Đây chỉ là cách họ trêu chọc nhau. Đó là tất cả cho niềm vui.

"Chà, những gì con đã làm là sai sao? Tại sao lại so sánh con với Day? Chính xác thì ba con là ai vậy?" It vừa nói vừa lườm Day. Bóng dáng cao lớn đang dựa vào thành xe hút thuốc chờ ba It.

"Bây giờ ba cũng là ba của cậu ấy. Hay con muốn Day trở thành con trai của ba người khác?" Ba của It lại trêu chọc con trai mình.

"Ai'Day. Mày có thể đưa Papa đi. Ba sẽ bị trễ và kẹt xe đấy." It nói, ngay lập tức chuyển chủ đề cuộc trò chuyện. Ba It khẽ cười trước khi lên xe. Day dập điếu thuốc trước khi đi về phía lt.

"Đừng gây chuyện với ai. Chiều nay tao sẽ về." Day nói. Tất cả nhân viên trong cửa hàng đều biết về mối quan hệ của Day và It vì ba của It đã nói với họ. Ông nói nếu ai không thể chấp nhận mối quan hệ của họ và không muốn tiếp tục làm việc, họ có thể từ chức. Ông yêu cầu họ thành thật về cảm xúc của mình. Ông thậm chí còn đề nghị bồi thường nếu ai muốn từ chức, nhưng không ai nói một lời nào. Tất cả họ đều chấp nhận mối quan hệ của Day và It. Bên cạnh đó, mọi người đều tôn trọng và tuân theo Day. Thậm chí còn hơn cả lt bây giờ.

"Mày luôn ra lệnh cho tao." It phàn nàn.

"Ngay cả khi tao ra lệnh cho mày, mày vẫn gây rắc rối mọi lúc. Ồ, và đừng để tao phát hiện ra mày đang nói chuyện với một cô gái khác. Đừng quên, tao có tai mắt ở khắp mọi nơi." Day cảnh báo It, nhớ lại lần cậu lén nói chuyện với một khách hàng trẻ tuổi mang xe đến tiệm cho cậu xem. Khi Day phát hiện ra điều đó, anh đã trừng phạt It.

Anh biến mất trong nhiều ngày.

"Chết tiệt. Toàn bộ cửa hàng là tai mắt của mày." lt nói bởi vì người đã đuổi cậu ra ngoài là một trong những nhân viên của ba It.

"Mày nên biết rõ điều này. Tao sẽ đi ngay bây giờ. Tao sẽ gọi cho mày sau." Day nói, như anh luôn làm khi rời đi mà không có It. It gật đầu. Day lên xe và rời đi cùng ba của It để lấy một số phụ tùng xe hơi. It tiếp tục chăm sóc khách hàng trong cửa hàng.

"Ồ, P'It, tôi sẽ nói với Hia Day." một trong những thợ máy trẻ tuổi trong cửa hàng nói khi thấy It để mắt đến đôi chân thon thả của một nữ khách hàng trẻ tuổi. Cô đang ngồi, khoanh chân, đợi chiếc xe của mình sửa xong.

"Đợi đã. Cậu có muốn tôi tát vào đầu cậu không? Nhìn cái này đi." It giơ tay, làm như sắp đánh người. Kết quả là chàng thanh niên nhanh chóng cúi đầu tránh.

' Mày không muốn kiểm tra cô ấy sao? Chết tiệt. Áo của cô ấy ngắn quá. Hai chân bắt chéo như thế, mày gần như có thể nhìn thấy mông của cô ấy.' It thì thầm với cấp dưới đang giúp cậu lắp dàn âm thanh trên ô tô. Chàng trai trẻ định mở miệng trả lời, nhưng anh ta ngay lập tức dừng lại.

"Tôi... ừm, tôi nghĩ tốt nhất là không nên bình luận." chàng trai trẻ trả lời trước khi nhanh chóng quay trở lại công việc. It cau mày bối rối.

"Vấn đề của mày là gì?" Mày trông như vừa nhìn thấy ma vậy." It bối rối nói trước khi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

"Tao có nên khoét nhãn cầu của mày ra không? Hửm?" Một giọng trầm vang lên bên tai It. It quay người khi cậu từ từ quay lại nhìn về phía sau. Cậu mỉm cười lo lắng khi nhận ra Day đã đứng đằng sau cậu suốt thời gian qua. Bây giờ cậu nhận ra tại sao cấp dưới của cậu không bày tỏ bất kỳ ý kiến nào về cô gái.

"Hehe." chàng trai cười một mình trước khi It quay lại và nhẹ nhàng hất ngược đầu anh.

' Mày thấy anh ấy đến, nhưng mày không nói với tao, thằng khốn.' It  nghiến răng nói với cấp dưới của mình trước khi quay sang Day.

"Thật tàn nhẫn. Mày định móc mắt tai thật sao?" It hỏi.

"Hừm. Tao làm được. Mày có muốn tao làm không?" Day bị đe dọa. It nhăn mũi một chút.

"Tao chỉ nhìn thôi. Tao có làm gì đâu." It khàn giọng nói.

"Vậy thì cho phép tao xem cùng đi." Day nói, nhưng bị It xô lại.

"Đi nào. Tai mệt rồi. Chúng ta vào văn phòng uống chút nước trước nhé?" It nói. Day khẽ mỉm cười trước khi cúi mặt xuống thì thầm vào tai lt.

' Nếu mày khát, mày có muốn uống nước của tao không?' Nói xong, Day lập tức bước vào văn phòng. It đứng yên. Mặt cậu nóng lên vì những gì Day đã thì thầm với cậu vài phút trước.

' Khốn khiếp. Mày nói như thể mày không biết xấu hổ về lời nói của mình vậy.' It càu nhàu và quay lại với cấp dưới của mình, người vẫn đang làm việc. Cấp dưới của cậu ngồi với một nụ cười trên khuôn mặt trong khi kìm lại tiếng cười của mình.

"Sao mày lại cười như thế, đồ khốn?!! Cút khỏi mông và lên xe làm việc đi!" It hét lên để che đi sự xấu hổ của mình. Cấp dưới của cậu biết quá rõ điều này nên cậu không tức giận hay khó chịu vì điều đó. Điều này khiến cậu cười nhiều hơn trước.

"P'It chắc chắn sẽ bị trừng phạt. Sau khi bị Hia Day bắt gặp, anh âyd còn trông chờ vào ai fdaay? Mày có nghĩ vậy không?" Nhân viên của cửa hàng bí mật trò chuyện và đùa giỡn với một nhân viên khác.

"Tao có thể đồng ý, nhưng tốt hơn là chúng ta nên chọn bên Hia Day." một nhân viên khác trả lời.

"Tại sao?" người nhân viên kia hỏi.

"Chà, hãy nghĩ về điều đó. Nếu chúng ta nghe lời Hia Day đã nói, khi Hia It làm điều gì sai trái và chúng ta đi nói với Hia Day... cùng lắm thì Hia It sẽ bị trừng phạt thôi. Tuy nhiên, nếu chúng ta giúp Hia It che đậy hành vi của mình. Khi Hia Day sau này phát hiện ra, không sợ anh ấy giết chúng ta sao? Cứ nhìn ánh mắt của Hia Day đi. Cái cách anh ấy nhìn chúng ta làm việc khiến tao nổi da gà." nhân viên bên kia vừa nổi da gà vừa nói lại.

"Nhưng mày không lo lắng rằng Hia Day sẽ làm tổn thương Hia  It sao?" một nhân viên khác nói lại.

"Mày nghĩ một người như Hai Day sẽ có thể làm điều đó với người mình yêu sao? Mày không thấy rằng anh ấy là kiểu người rất nghiêm túc sao? Hơn nữa, anh ấy thực sự yêu Hia It." nhân viên kia nói ngay.

“Hai người chắc hẳn rất muốn mất việc phải không?” Giọng nói của It vang lên từ phía sau họ bởi vì cậu nghe thấy tất cả những gì họ đã nói.

"Không, không, không." Cấp dưới nhanh chóng đồng thanh nói. Một người khác phá lên cười từ bên trong văn phòng. Anh biết rõ rằng It sẽ bắt nạt hai người họ. Day ngồi trong văn phòng, nhìn ra ngoài. Anh chỉ lắc đầu và mỉm cười.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro