( Quyển 2) Chương 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 2:

"Day, mày muốn ăn kem với tao không?" It mở cửa văn phòng của Day và hỏi.

"Kem hương vị gì?" Day hỏi lại.

"Kem nước cốt dừa kiểu cũ. Mày đã bao giờ thử nó với bánh nếp trước đây chưa? Có một người bán hàng rong gần đó bán." It nói.

"Không, nhưng mày có thể mua một ít." Day nói. lt đóng cửa lại và đi mua một ít kem từ người bán hàng rong trước cửa hàng.

Cốc cốc...

Một tiếng gõ nhẹ vang lên trên cửa kính xe của Day. Anh với tay kéo cửa sổ xuống.

"Sao vậy?" Day hỏi một trong những nhân viên trẻ đã gõ cửa sổ của anh.

"Hia Day, là P'It. Anh ấy đang nói chuyện với một cô gái." nhân viên của cửa hàng nói trước khi lập tức chạy đi. Day khẽ mỉm cười trước khi ra khỏi xe.

Anh đi ngang qua văn phòng để đến trước cửa hàng. Có một chiếc xe bán hàng rong ở phía trước, phục vụ kem. Một nhóm nhân viên cửa hàng đang tụ tập để mua một ít kem.

Vì trường học đã kết thúc vì nghỉ, học sinh trung học từ trường tư thục gần đó đã đi qua khu vực này.

Các nhân viên trẻ hơn đang vui vẻ trêu chọc nhau về các cô gái. Người yêu của Day là It đang đứng đó cười khi cậu bắt đầu trêu chọc.

"Hãy nhìn cô ấy. Váy ngắn, tóc dài, chân thon, dáng người mảnh khảnh và khuôn mặt xinh xắn." It huých huých cấp dưới để họ nhìn vào những nữ sinh đi ngang qua.

"Em có muốn con trai của chủ cửa hàng hộ tống e. về nhà không, Nong?" Chok hỏi đùa. It cười trước khi ăn cây kem trên tay.

"Và mày có muốn đưa ra lý do để con rể của chủ cửa hàng hộ tống mày về nhà không? Hửm?" một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng khiến cấp dưới của It lập tức dừng lại.

"Haha... Muốn ăn kem không?" It quay sang Day và cố gắng đưa cho anh cây kem mà cậu đang cầm. Day khẽ mỉm cười. It quay lại nhìn cấp dưới của mình, người đã chạy trở lại cửa hàng, để lt đứng một mình.

"Mày chỉ hỏi tao có muốn ăn kem không vì mày đang cố xem liệu tao có la mắng mày hay không. Tao nói có đúng không?" Day khẽ hỏi.

"Không!! Tao chỉ hỏi mày có muốn ăn kem không thôi." lt cao giọng phủ nhận. Day bước tới và vòng tay qua cổ It trong khi nở một nụ cười lạnh lùng. It chậm rãi nuốt nước bọt.

"Mày vào trong và ngồi trong văn phòng không phải tốt hơn sao? Ngoài trời nóng quá." Day nói trước khi khóa It lại và kéo cậu về phía văn phòng. It nhìn cấp dưới của mình, những người đang chắp tay xin lỗi từ xa, trước khi Day dẫn It vào văn phòng.

"Để tao đi. Tao muốn ăn phần kem còn lại." It nói, sợ rằng cây kem của mình sẽ tan chảy hoàn toàn trong tay.

"Mày có muốn một ít kem của tao không? Hửm?" Day khẽ hỏi.

"Tệ thật, Day! Mày thật biến thái." It hét lên, cảm thấy mặt mình nóng bừng. Day thả cổ lt ra. Điều này thật tốt vì It có thể thở dễ dàng hơn một chút.

Day ngồi xuống và lăng lẽ trở lại làm việc. Anh không nói gì thêm với It khi cậu ăn kem. Thỉnh thoảng, lt lại liếc nhìn Day một chút trước khi kéo một chiếc ghế đến ngồi cạnh anh.

"..." Day vẫn im lặng.

"Này, Day... mày có giận tao không?" It hỏi. Cậu nghĩ Day nhất định phải giận cậu. Anh đã từ chối nói chuyện với It. Day quay lại nhìn It một lúc trước khi thở dài thườn thượt.

"Nói gì đi. Mày ít nói quá. Tao làm sao biết mày đang nghĩ gì? Bây giờ mày học nhạy cảm thay tao à?" It hét lên một chút.

"Ngồi im lặng đi. Tao đang cố gắng làm việc." Day điềm tĩnh nói khiến It ngồi bĩu môi.

"Nếu mày chỉ muốn tao im lặng, thì tại sao mày còn kéo tao vào đây?" It hỏi gay gắt. Day thẫn thờ nhìn It.

“Vậy tao đi ra ngoài đây, không quấy rầy mày.” It nói lần nữa trước khi đứng dậy.

"Đừng rời đi. Hãy ngồi yên lặng. Đừng ra ngoài nếu mày không muốn trở lại rắc rối ở nhà." Day nghiêm khắc cảnh báo. It cắn môi dưới và do dự một chút. Cuối cùng, cậu quyết định từ bỏ. Cậu quay trở lại chiếc ghế sofa ở góc phòng và ngồi xuống với vẻ mặt khó chịu.

' Mày ra lệnh cho tao... hơn cả ba tao.' It phàn nàn đủ to để Day nghe lỏm được.

"Chết tiệt! Ở bên mày chẳng khác gì nuôi một đứa trẻ." Day nói.

“Vậy thì từ giờ cấm mày có tao, vì mày không nuôi được tao." It lập tức cãi lại.

"Mày có một cái miệng thông minh. Tao đã bảo mày ngồi yên lặng rồi." Day nói với giọng nghiêm khắc.

"Mày im đi. Mày là người nói chuyện với tao trước mà." It bướng bỉnh cãi lại.

"It!" Day gọi tên người yêu với giọng điệu gay gắt. lt cau mày, nhưng cậu vẫn im lặng. Cậu không nói thêm một lời nào nữa. Day khẽ thở dài trước khi tiếp tục làm việc. It lập tức nằm xuống sofa, lôi điện thoại ra chơi game. Một lúc sau, Day quay lại nhìn thì thấy It đã ngủ say.

"Mày ăn no, chơi game và ngủ. Điều này không giống như đang nuôi một đứa trẻ sao?" Day càu nhàu.

Anh đứng dậy và lấy áo khoác đắp cho It trước khi ngồi xuống tiếp tục làm việc.

"It, It, dậy đi. Về nhà thôi." Day bước đến đánh thức It dậy để về chung cư. It từ từ mở mắt trước khi lăn ra ngủ tiếp.

"Mày ngủ tiếp đi. Tao sẽ tự cống mày ra xe, sau này đừng có mà kêu xấu hổ trước mặt nhân viên nữa." Day nói khiến It lập tức ngồi dậy. Bây giờ cậu trông buồn ngủ và đang cau mày.

"Mày không cần bế tao. Tao tự đi được mà." It nói trước khi đứng dậy và ngái ngủ đi về phía cửa. Day chỉ biết lắc đầu trước khi đi theo It.

"Này, thằng khốn, con định về à? Ngày mai con có đến không?" Ba It hỏi khi nhìn thấy con trai mình bước ra xe.

"Ba, hãy hỏi Day xem có muốn con quay lại vào ngày mai không." It nói trước khi mở cửa xe và vào bên trong. Day bước đến nói chuyện với ba It một lúc trước khi tự mình lên xe. Anh lái xe về với lt. Suốt quãng đường đi, It lặng lẽ ngồi trên ghế với đôi mắt nhắm nghiền. Day không nói gì mà chỉ lái xe. Khi dừng lại, It từ từ mở mắt và ngồi thẳng dậy. Cậu không ngủ. Cậu vừa mới chợp mắt thì cảm thấy xe dừng lại.

"Mày có ra ngoài không?" Day hỏi. Đôi mắt của It ngay lập tức sáng lên khi cậu nhận ra Day đã đưa cậu đến đâu. Bóng dáng mảnh khảnh lao ra khỏi xe mà không kịp phản ứng. Day mỉm cười.

"P'Nam!!" It gọi to ngay khi cửa tiệm bánh mở ra.

"Nghiêm túc đấy, It. Chị đã không gặp em nhiều ngày rồi. Do P'Day không đưa em đến đây phải không?" Nam chủ tiệm bánh, chào lại. Cô ấy rất vui khi thấy một khách hàng thường xuyên bước vào.

"Dạ P'Nam, em đang thèm ăn bánh ngọt. Chị đi lấy bánh cho em nhé." It liền nũng nịu.

"Được rồi, em có thể ngồi đợi chị. Chị sẽ mang cho em như thường lệ. P'Day, anh dùng gì?" Người phụ nữ hỏi Day.

"Anh sẽ uống một tách cà phê." Day trả lời khi bước tới ngồi cạnh It. Hiện tại có khá nhiều khách hàng trong tiệm bánh.

"Bây giờ tâm trạng mày đã tốt hơn chưa?" Day cố hỏi.

"Mày nên tự hỏi mình điều đó." It nói. Day chỉ cười nhẹ.

' Mày lúc nào cũng thích dùng bánh để dụ tao.' It khẽ lầm bầm.

"Ý mày là gì?" Day hỏi lại.

"Tao có nói gì đâu." It nghiêm mặt nói trước khi nhận lấy một miếng bánh Milo Volcanic Crepe khá lớn trên bàn. Mặt It lập tức sáng lên. Món tráng miệng yêu thích của cậu ở ngay trước mặt cậu.

“Nếu em muốn gì nữa, hãy cho chị biết, It." Nam mỉm cười nói trước khi đặt tách cà phê xuống trước mặt Day.

"Được ạ." It vui vẻ trả lời. Nam ngồi xuống bàn của họ. Cô chống tay xuống cằm nhìn It ăn miếng bánh mà cô đã làm cho cậu.

“Thấy em ăn bánh như thế này là chị vui rồi, It." Nam cười nói.

"Tại sao?" It nhướng mày và hỏi.

“Người thích thú và thấy món tráng miệng ngon thì sẽ ăn giống như em vậy, It." Nam đáp lại.

"Ngon thật đấy. Chị có thể làm món này cho em ăn hàng ngày luôn." It vừa nói vừa xúc chiếc bánh cho vào miệng.

"Nếu chị làm thế, em sẽ phải đồng ý làm việc cho chị chứ." Nam nói vì cô biết It thích giúp cô phục vụ đồ ăn thức uống khi cậu đến tiệm bánh. Cậu làm điều này thường xuyên. It liếc nhìn Day một chút.

“Em sẽ hỏi Day xem em có thể làm được việc này không." It nói trong khi nhìn Day, người đang ngồi lặng lẽ uống cà phê.

"Nếu mày muốn làm điều đó, mày có thể, nhưng không lâu đâu." Day trả lời, khiến It cười tươi.

"Vậy em ăn nhanh đây, em qua giúp chị nhé, P'Nam." It nhanh nhảu nói với Nam trước khi rướn người ngấu nghiến phần trên của chiếc bánh. Khóe miệng cậu bây giờ phủ đầy kem. Day khẽ lắc đầu trước khi lấy khăn ăn để lau mặt cho It. Cậu đỏ mặt, cảm thấy xấu hổ khi nhận thấy những khách hàng khác đang nhìn họ.

"Tao tự lau được." It ngại ngùng nói trước khi nhanh chóng lấy khăn ăn từ tay Day để tự lau miệng.

"Ghen tị với em quá It. Em có một anh chàng tuyệt vời ở đây để chăm sóc cho em đấy." Nam cố gắng trêu chọc.

"P'Nam, tiệm bánh đông khách quá. Đi đón khách đi." It lập tức đổi chủ đề khiến Nam chú ý. Cô không nói gì cả. Nam đứng dậy và cười nhẹ khi Ittl tiếp tục nhìn những khách hàng khác.

"Mày đang nghĩ gì mà muốn làm tao xấu hổ trước mặt mọi người trong tiệm bánh của P'Nam vậy?" It khẽ nói với Day. lt biết rằng kể từ khi bắt đầu mối quan hệ với Day, Day ngày càng âu yếm và tàn bạo hơn, đồng thời sự ghen tuông của anh cũng trở nên cực đoan hơn.

"Không phải những gì tao đang làm là một điều tốt sao?" Day thấp giọng hỏi.

"Thật tốt... nhưng... tao cảm thấy xấu hổ." It trả lời. Day chỉ biết ngồi cười mà không nói thêm lời nào. Sau một lúc, It ăn bánh cho đến khi tâm hồn cậu hài lòng. Bây giờ, trái tim của cậu là muốn giúp Nam. Day mua thêm ít bánh để cậu mang về chung cư. It đeo tạp dề trước khi phục vụ khách hàng một số đồ uống.

Day lặng lẽ ngồi bên bàn, vừa nhâm nhi cà phê vừa đọc sách. Anh thỉnh thoảng ngước lên nhìn It, để cảm thấy It luôn ở trong tầm nhìn của mình. Day không muốn để It không được chú ý trừ khi anh phải làm vậy.

Trong ba tháng họ xa nhau, khi Day phải chứng minh bản thân với ba của It, điều đó đã khiến Day gần như phát điên. Dù bận xử lý ở salon và vấn đề của Beam nhưng điều đó không khiến cảm giác nhớ It vơi đi. Day không hiểu tại sao anh lại cảm thấy yêu It nhiều như vậy hay tại sao anh lại trân trọng cậu đến vậy.

"Cậu là nhân viên mới à? Tôi chưa từng thấy cậu ở đây bao giờ. Cậu tên gì?" một giọng nói tò mò phát ra từ chiếc bàn gần nơi Day đang ngồi. Day ngẩng đầu khỏi cuốn sách và thấy It đang liếc nhìn anh.

Điều này có nghĩa là người đó đang nói chuyện trực tiếp với It.

"Không, tôi ở đây để giúp Phi của tôi làm việc." It trả lời, khi biết rằng đây là một trong những khách hàng của Nam.

"À, cậu là em của chủ tiệm bánh? Đó là lý do tại sao cậu không ăn mặc như những nhân viên khác." người đàn ông đó lại nói. It nhìn anh ta và anh ta phải là một doanh nhân. Trong khi anh ta trẻ hơn Day, anh ta trông vẫn già hơn It.

' Chết tiệt, thằng này vào nhầm quán rồi. Nó đang ở tiệm bánh. Không phải nhà hàng đắt tiền đâu. Người ta sẽ tưởng nó đang tán tỉnh người phục vụ mất.' It thầm nghĩ. Cậu lo lắng Day sẽ bùng nổ với anh chàng này.

"Bên này." Day giơ tay gọi It. Anh hành động như một khách hàng đang cố gọi đồ ăn. It nhanh chóng xin lỗi chàng trai trẻ đang cố gắng tán tỉnh mình trước khi đi thẳng đến Day.

' Anh chàng đó có thử bất cứ điều gì với mày không?' Day hỏi vì anh chỉ rời mắt khỏi It một lúc để đọc sách.

' Anh ta đã không thử bất cứ điều gì. Anh ta chỉ hỏi tao có phải là người mới không. Đừng lo lắng. Ồ, và đừng làm gì về chuyện này, Day. Xin hãy quan tâm đến P'Nam. Tao có thể tự chăm sóc bản thân mình. Anh ta chỉ là một khách hàng. Ngoài ra, tao là một người đàn ông.' It nói với anh. Day đảo mắt trước khi giao tiếp bằng mắt với người đàn ông. Anh nhìn chằm chằm vào anh ta với khuôn mặt thẳng thắn và thấy người bên kia vẫn đang nhìn It. Quan trọng nhất, anh ta đang nhìn vào
mông của lt.

' Đi lấy nước cho tao.' Day nói. It nhìn anh nghi ngờ.

' Tao không làm gì cả. Mày có thể tiếp tục làm việc hay mày muốn quay lại?' Day hỏi. It lắc đầu vì cậu thích giúp Nam làm bánh. Cậu rời đi để lấy cho Day một ít nước. Day và Nam ngồi nói chuyện một lúc. It thấy Nam gật đầu cười, nhưng cậu không biết họ đang đi về cái gì. Nói chuyện một lúc, Nam quay lại với công việc.

"Day đã gọi chị đến để nói về điều gì vậy?" It tò mò hỏi Nam.

"Không có gì. Anh ấy chỉ muốn xin phép làm một việc thôi." Nam thở dài.

"Tại sao ông trời không gửi cho chị một người đàn ông như Day nhỉ?" Nam nói với It, phàn nàn bất chợt trước khi quay trở lại nhà bếp. It giơ tay lên và gãi đầu. Cậu đã bối rối, cậu nhanh chóng trở lại làm việc. Trong suốt thời gian cậu làm việc, người đàn ông đó thường nhìn chằm chằm vào cậu.

Nó bắt đầu khiến It cảm thấy khó chịu. Khi It quay sang ném cho anh ta một cái nhìn dữ dội, lần nào cậu cũng chỉ nhận được một nụ cười đáp lại.

' Bình tĩnh nào It. Bình tĩnh đi. Đừng mất bình tĩnh. Hãy quan tâm đến P'Nam. Mày không muốn mang tiếng xấu cho việc kinh doanh của chị ấy đâu.' It cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình để không nổi giận với nam khách hàng. Nếu đó là một người phụ nữ tán tỉnh cậu như thế, It sẽ có thể nói chuyện và tán tỉnh ở đây như một nhân viên tốt. Tuy nhiên, với anh chàng này, It không thể chấp nhận được điều này. Anh ta trông ổn, nhưng It chỉ không thích khuôn mặt của anh ta. Có lẽ là do cách anh ta nhìn cậu. Cậu có thể nhìn thấy trong mắt anh ta những gì anh ta đang nghĩ. It tin rằng những người như người này sẽ chỉ nghĩ xấu về cậu.

"Nong, cậu tên là It phải không? Vừa rồi, tôi nghe thấy một nhân viên khác gọi cậu." người đàn ông đó hỏi ngay khi It đi ngang qua. Cậu đang trên đường đi phục vụ đồ uống ở một cái bàn gần đó.

"Vâng." It trả lời ngắn gọn trước khi quay trở lại quầy.

Đột nhiên!

It đã bị sốc khi Day đột nhiên đứng dậy và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh người đàn ông. Chàng trai trẻ nhìn Day vẻ mặt bối rối vì Day đang ngồi ở bàn của mình.

"Có chuyện gì vậy?" chàng thanh niên hỏi. Day quay lại nhìn khuôn mặt anh ta trước khi mỉm cười nhẹ. Day nhấc tay đặt lên vai chàng thanh niên. Anh đưa mặt mình sát mặt người đàn ông. It đứng lại và ngập ngừng. Cậu không biết phải làm gì tiếp theo. Nhiều khách hàng quay sang nhìn Day. Người thanh niên kia trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Tôi muốn cảnh báo cậu, nếu cậu đang nghĩ đến việc tán tỉnh người phục vụ này thì tốt nhất là cậu nên ngừng suy nghĩ về điều này ngay bây giờ đi." Day nói một cách lịch sự, nhưng ánh mắt của anh rất đáng sợ. Nếu bất cứ ai cố gắng nhìn kỹ, họ sẽ thấy ngọn lửa bùng cháy trong mắt Day lúc này.

“Và anh là ai mà dám cảnh cáo tôi như thế này?” bên kia hỏi với giọng nghiêm nghị. It bước đến chỗ Day và nắm lấy cánh tay anh.

"Day, đừng lo lắng cho tao." It nói, mặc dù cậu thực sự muốn Day đấm vào mắt anh chàng này.

"Cậu nên biết Khun, đứa trẻ này là vợ tôi." Day quay lại và vòng tay qua eo It khi anh nói một cách kiên quyết. Day không cao giọng. Tuy nhiên, đôi mắt hung dữ và tông màu tối của anh đã nói lên tất cả.

"Nếu tôi không quan tâm đến người khác, tôi sẽ đứng dậy và đấm vào mặt cậu. Nếu tôi là người như trước đây, cậu đã bị giết vì tán tỉnh cậu ấy và nhìn chằm chằm vào cậu ấy rồi." Day nói với giọng bình tĩnh khiến bên kia kinh hãi và có chút mất mặt. Một lúc sau, chàng thanh niên lấy lại bình tĩnh.

"Tán tỉnh? Cái gì? Tôi chỉ hỏi tên cậu ấy để tôi có thể gọi đồ ăn của mình một cách chính xác. Tôi không nghĩ đến việc tán tỉnh bất cứ ai. Tôi thậm chí không có lý do gì để tán tỉnh đứa trẻ này. Khuôn mặt của cậu ấy như vậy." Chàng trai nói, sợ rằng có thể có rắc rối, nhưng anh ta không mong đợi ...

Bốp!

Người đàn ông đang nói đã ngã ngửa ra sau ghế và đập xuống đất. Chỉ có điều không phải Day là người gây ra chuyện này. Chính It đã đá anh ta. Những khách hàng ngồi gần đó đã bị sốc. Họ chạy trốn ngay lập tức.

"Này... thằng khốn! Mặt tao không được đẹp mà mày còn dám tán tao như mặt mày đẹp lắm ấy. Chân tao đẹp hơn mặt mày. Mặt tao thì bình thường. Nói cái nữa đi hả?!" It hét lên khi cố gắng tiếp cận người đàn ông một lần nữa, nhưng Day đã ngăn cậu lại trước.

"Cái quái gì vậy? Chủ cửa hàng đâu rồi? Tại sao lại cho côn đồ vào tiệm bánh của mình?" người đàn ông hét lên khi đứng dậy. It nghiến răng và cố gắng đá người đàn ông một lần nữa, nhưng Day đã tóm lấy cậu và giữ cậu từ phía sau.

"Tôi nghĩ tốt hơn hết là anh nên rời đi. Còn hóa đơn của anh, tôi sẽ tự lo liệu. Hoặc nếu anh muốn ở lại và hoàn thành việc này, tôi sẽ thay mặt vợ tôi tiếp tục." Day nói với giọng điềm tĩnh. Nam vừa bước ra khỏi bếp chỉ kịp nheo mắt lại một chút.

“Vậy thì như Hia của tôi đã nói, anh có thể nói cho Hia biết anh thích cái nào hơn.” Nam đáp lại một cách thờ ơ. Người đàn ông kinh tởm nhìn cô rồi nhanh chóng bước ra khỏi tiệm bánh. Anh ta ngượng ngùng trước nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình. Họ không dám can thiệp. Khi họ nhìn thấy ánh mắt của Day, họ không muốn gây rối với anh.

"Chết tiệt! Đó là những gì tao nghĩ." It hét lên sau anh. Day quay sang nhìn It.

"Mày đang nhìn cái gì vậy? Tao không sai. Đó là tên khốn đó." It nói với Day.

"Chà, ai đã đến để yêu cầu tao không gây rắc rối ngay từ đầu?" Day hỏi. It sững người và cảm thấy hơi khó xử. Còn Nam thì đi xin lỗi khách cho đến khi mọi chuyện trở lại bình thường.

"Quả nhiên là em nhầm. Cứ tưởng P'Day sẽ ra tay cơ mà. Từ đâu mà ra thế nhỉ? Hehe." Nam nói đùa khi nhìn thấy cả hai. It quay sang nhìn Nam với vẻ áy náy trước khi giơ tay xin lỗi.

"P'Nam, em xin lỗi... em không cố ý gây rắc rối cho chị ở tiệm bánh." It nói, cảm thấy rất có lỗi.

"Không, không sao đâu. P'Day đã hứa với em là nếu trong tiệm bánh có hư hỏng gì thì anh ấy sẽ chịu trách nhiệm hết. Theo em thấy thì không có gì sai cả." Nam cười nói cho It biết chuyện mà Day gọi Nam đến để bàn bạc.

"Cảm ơn." It nói, giơ hai tay lên lần nữa.

"Hehe. Phiên bản này của It hay lắm. Chị đã lo P'Day sẽ đánh anh ta thật. Nhưng chính It lại là người đánh anh ta đấy." Nam hài hước nói.

"Giống như anh có một người vợ xã hội đen vậy." Day mỉm cười lặng lẽ nói.

"Mày nói nhiều quá. Tao nghĩ tốt hơn là chúng ta nên về nhà. Nếu chúng ta ở lại lâu hơn, có thể có điều gì đó khác sẽ xảy ra ở tiệm bánh của Nam." It nói. Day quay sang nhìn Nam một chút.

"Mau về đi, P'Day và It nghỉ ngơi đi. Khi nào hai người rảnh quay lại thăm em lần nữa. À hai người nhớ vác mặt đến đấy nhé." Nam nói. It ngay lập tức gật đầu trước khi cất tạp dề đi.

“Cảm ơn Nam.” Day nói với đàn em trước khi thanh toán hóa đơn của anh và chàng trai trẻ.

"Đừng lo lắng về điều đó. Điều này không mất nhiều thời gian để làm." Nam mỉm cười nói. It bước đến chỗ Day tay đang cầm hộp bánh mà Nam đã chuẩn bị sẵn cho Day.

"P'Day, chúng ta có thể quay lại rồi." It đề nghị.

"Mày chỉ giúp đỡ khách hàng mày đang hy vọng có nhiều bánh hơn." Day trêu chọc người tình. It nhăn mũi một chút.

"Không, P'Nam bọn em đi đây." It giơ tay chào Nam một lần nữa trước khi bước ra xe. Khi Day lên xe, lt quay lại nhìn Day.

"Sao vậy?" Day hỏi.

"Khi chúng ta ở cửa hàng của Papa, mày có thực sự khó chịu với tao phải không?" It hỏi bởi vì nó vẫn còn trong tâm trí của cậu.

"Hừ, mày còn chưa quên sao?" Day cười nhẹ.

"Ai có thể quên chuyện đó khi mày không nói chuyện với tao. Mày chỉ ngồi im lặng." It đáp lại.

"Tao không có tức giận gì cả. Tao chỉ không thích thấy mày ngồi tán tỉnh với người khác thôi. Tao làm vậy với mày, mày có đồng ý không?" Day hỏi. It lắc đầu.

"Tao không thích điều đó, nhưng tao biết rằng một người như mày sẽ không làm điều đó." It nói một cách tự tin. Day đưa tay xoa nhẹ đầu It.

"Tao biết." Day nói trước khi quay trở lại căn hộ. Đó là sự thật những gì It nói. Day không phải là dạng ngồi tán tỉnh các cô gái trẻ như nhiều người đàn ông khác.

"Ngày mai, mày có đến cửa hàng ở Chonburi vào ngày mai không?" It tò mò hỏi.

"Tao có đi. Sao mày lại hỏi?" Day hỏi lại.

"Vậy mày muốn mang tao đi cùng sao?" It hỏi lại.

"Đó là một câu hỏi kỳ lạ. Mày có nghĩ rằng tao sẽ để mày đi một mình không?" Day hỏi lại.

"À... Ngày mai tao không thể đi với mày sao?" It hỏi với giọng thờ ơ. Kết quả là, Day quay lại nhìn chằm chằm vào cậu.

"Mày đi đâu?" dáng người cao lớn hỏi với giọng nghiêm nghị.

"Đừng làm ầm lên. Ngày mai tao có thể đi xem phim với Nick được không?" It cố gắng hết sức để  cầu xin.

"Và mày không nghĩ sẽ mời tao đi à?" Day hỏi. Nó cau mày.

"Bất cứ lúc nào tao mời mày, mày đã bao giờ đi cùng tao chưa? Cho đến khi bộ phim mày muốn xem được phát hành, mày thậm chí còn không nghĩ đến việc đi." It càu nhàu.

"Mấy giờ mày đi xem phim?" Day hỏi lại.

"Vào buổi chiều." It trả lời, tự hỏi liệu Day có cho phép cậu đi hay không.

"Mai tao sẽ cố gắng làm việc xong nhanh và gọi cho mày. Mày xem phim xong thì hãy gọi cho tao để tao đến đón mày." Day nói. lt cau mày và quay đi.

"Còn chuyện gì nữa không? Tao sẽ để mày đi." Day nói lại.

"Mày đã bao giờ nghĩ đến việc nghỉ ngơi chưa?" It hỏi. Cậu nói với Day về việc đi xem phim vì cậu đã hy vọng Day sẽ đi xem phim với cậu.

"Chà, tao đã không đến cửa hàng ở Chonburi hơn một tuần nay rồi." Day nói.

"Ngày kia mày không thể đi xem cửa hàng sao?" It hỏi.

"Vậy thì, tao cho rằng mày cố ý nói điều này vì mày muốn tao đi xem phim với mày. Tao nói đúng không?" Day hỏi sau khi nhận ra tại sao It lại đề cập đến điều này.

"Mày cảm thấy thế nào? Mày bận rộn cũng không sao, tao, Nick và Neil có thể cùng đi xem, tao sẽ đi gọi Ball và Meen, tao cũng mời bọn họ cùng đi xem với tao nữa." It cố ý nói một cách mỉa mai.

" Nếu mày muốn bị xích cả ngày lẫn đêm trong phòng tao thì cứ thử đi." Day bình tĩnh nói khi It nhắc đến tên người từng là bạn gái cũ của It.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro