( Quyển 2) Chương 13:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 13:

"It, ngồi đây." giọng Day vang lên khi anh bước vào một nhà hàng Thái bên trong Center World để tìm chỗ cho họ ngồi. lt đang bám lấy Nick, nhưng Day muốn It ngồi cùng anh.

"Tao sẽ ngồi với Nick." It nói cộc lốc với vẻ mặt thờ ở trong khi kéo tay Nick để ngồi cạnh mình. Nick nhìn Day một chút. Cậu muốn Day sẽ làm gì với người yêu bướng bỉnh của mình.

"Tao đã bảo mày đến ngồi với tao." Day nói với giọng nghiêm khắc, nhưng It phớt lờ anh. Cậu tiếp tục xem qua thực đơn trên tay cho đến khi Nick chọc người bạn thân nhất của mình để thu hút sự chú ý của cậu.

' It, tao nghĩ mày nên ngồi với chồng trước khi anh ta nổ tung.' Nick thì thầm với It khiến It phải liếc nhìn người yêu của mình. Cậu bắt gặp những ánh mắt dữ dội cho thấy Day không vui vì cậu không đến với anh.

“ Mày không muốn tao tức giận phải không?” Day hỏi lại. It có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Cậu biết mình phải làm gì để giải quyết vấn đề. Cậu chắc chắn đứng dậy và đi đến chỗ ngồi của Day trên bàn. Cậu ngồi xuống và gọi ngay đồ ăn.

Trong khi chờ thức ăn, Neil và Nan  ngồi nói chuyện về xe máy và ô tô. Còn It thì cắm đầu vào điện thoại chơi game. Biểu hiện của cậu cho thấy cậu mệt mỏi, nhưng Day không nói lời nào. Anh chỉ liếc nhìn It cho đến khi thức ăn được dọn ra.

"Cất điện thoại của mày đi. Ngừng chơi game và ăn một bữa ngon với bọn tao." Day ra lệnh. It sau đó đặt điện thoại của mình đi. Cậu ngồi và ăn với vẻ mặt khó xử cho đến khi Day ngừng ăn và đập thìa xuống. Anh tiến lại gần người yêu.

"Nếu mọi chuyện cứ như thế này... thì lần sau, đừng rủ tao đi đâu với mày, It." Day nghiêm khắc nói khiến It khựng lại một chút.

"Lần này tao đã làm sai cái gì?" It hỏi với giọng gắt gỏng.

"Chà, ai là người có vấn đề ngay bây giờ chứ?" Day đã trả lời.

"Thôi nào. Bình tĩnh nào, Day. Mày đang làm gì vậy? Hai người không thể nói chuyện này sau khi về phòng sao?" Neil nhanh chóng ngắt lời.

"Đừng hành động như một đứa trẻ.
Đừng đến khóc lóc và phàn nàn với tao khi tao không còn quan tâm đến mày nữa." Day lại đe dọa.

“Đó là việc của mày." It đáp lại một cách thờ ơ ngay lập tức khiến Day nhìn cậu với ánh mắt dữ dội.

"Này... món này ngon đấy It, thử đi." Nick nhanh chóng xoa dịu bạn mình để bầu không khí không còn khó xử nữa. It đồng ý ngồi ăn trong im lặng trong khi Day ngồi yên bên cạnh. Cả Neil và Day đều không quay sang nói chuyện với nhau. Day ngồi trò chuyện với Nan và Neil như bình thường. Về phần It, cậu chỉ nói chuyện với Nick một chút. Phần lớn, cậu giữ im lặng. Khi mọi người đã no nề sau khi ăn xong, họ chia tay nhau để đi mỗi người một ngả.

Cho đến khi...

"Nick... Tao muốn đi với mày." It nói với bạn mình. Nick lo lắng nhìn Day, người đang đứng bên cạnh người yêu của mình.

"Nếu cậu ấy muốn đi, hãy để cậu ấy đi." Day nói thẳng thừng.

"Sau đó, mày sẽ trở lại căn hộ?" Nick hỏi người yêu của bạn mình.

"Không, tao sẽ đi mua hàng trước." Day thờ ở nói, khiến It quay sang nhìn Day trong khi mím chặt môi.

"Tao đi đây." Đó là tất cả những gì Day nói trước khi bỏ đi. Anh không nói một lời nào với người yêu. It quay lại nhìn theo bóng lưng người yêu đang đi riêng về phía bãi đậu xe.

"Mày không đi theo anh ta sao?" Nick hỏi.

"Không... Mày không thấy anh ấy không muốn tao đi cùng anh ấy sao?" It nói với bạn mình bằng một giọng run run.

"Tại sao mày phải đi và làm cho cậu ấy khó chịu? Mày biết cậu ấy sẽ thế nào khi mày như thế này." Neil hỏi.

"Đừng mắng cậu ấy. Cậu ấy là tao của tôi, Neil. Bạn của mày không bình thường. Ai lại vứt bỏ người yêu của mình chứ?" Nick nói, đứng về phía người bạn thân nhất của mình.

"Nick, mày nếu là đồ ngốc thì tao cũng sẽ thả mày đi." Neil thản nhiên nói.

"Neil!" Nick gọi tên người yêu với một cái nhíu mày. Neil cười khúc khích trước khi ôm chặt lấy Nick và bóp chặt cái miệng mảnh khảnh của cậu để cậu chu môi ra một cách giận dữ.

"Đừng gây rắc rối nữa. Về phòng đi, It. Chúng ta về phòng đi, được không?" Neil nói với người yêu trước khi quay sang It. It chậm rãi gật đầu trước khi bước đến xe của Neil cùng với người bạn thân nhất của mình.

Suốt quãng đường về căn hộ, It ngồi im lặng. Cho dù Nick có hỏi It bao nhiêu câu hỏi, cậu cũng chỉ trả lời ngắn gọn hoặc sẽ hoàn toàn im lặng. Cuối cùng, Nick đã bỏ cuộc và để bạn mình một mình đối phó với cảm xúc của mình.

"Mày muốn lên phòng tao trước sao?" Nick hỏi khi thang máy dừng ở tầng của họ.

“Ừm." It trả lời trước khi ra khỏi thang máy trên tầng đến phòng của Nick và Neil.

"Tốt thôi, tao sẽ để mày làm những gì mày muốn." Nick nói với bạn mình. It đi đến ngồi trên ghế sofa và xem TV. Nick và Neil bước vào phòng ngủ của họ để nói về Day và lt.

"Tại sao bạn của mày lại như thế này? Anh ta lúc nào cũng thích làm cho It cảm thấy tồi tệ với anh ta." Nick càu nhàu khi cậu bước vào phòng ngủ với
người yêu.

"Bạn của mày cũng tự cho mình là trung tâm." Neil trêu lại. Nick lập tức quay sang lườm người yêu.

"Chà, nếu mày bỏ tao lại phía sau như Day đã bỏ It, tao sẽ nhảy lên người mày và cắn vào tai mày." Nick đe dọa. Neil bật cười trước lời đe dọa của người yêu

“Thật kinh khủng, lùn." Neil nói với một nụ cười.

Reng... Reng... Reng...

Điện thoại của Neil đổ chuông khiến Nick phải dừng lại và nhìn người yêu của mình.

"Nào. Để tao xem nào." Nick nghiêm nghị nói vì dạo này Neil và Nick đang có những cuộc thảo luận sôi nổi về chủ đề này. Neil đưa điện thoại cho Nick mà không quan tâm đến người đang gọi. Nick nhìn số đang gọi. Mắt cậu giật giật khi thấy đó là một số gọi từ nước ngoài.

“Cô ấy lại gọi.” Nick nghiêm khắc nói.

"Mày muốn tao làm gì với nó? Tao đã nói với cô ấy rằng tao có vợ rồi nhưng cô ấy vẫn gọi cho tao." Neil nói thẳng. Anh không có gì để giấu người yêu của mình. Nick giận dữ nhìn Neil, biết người yêu của mình không còn quan hệ tình dục với người đang gọi. Dù vậy, cậu vẫn không khỏi cảm thấy bất an khi người kia vẫn cứ dai dẳng gọi điện cho anh suốt như thế này. Nick ngay lập tức trả lời cuộc gọi.

[ Xin chào, anh yêu.] Một giọng nói ngọt ngào của một cô gái vang lên qua điện thoại khiến Nick ngứa miệng muốn vui vẻ.

"Cô có muốn nói chuyện với Honey không? Cô đã có sự cho phép của P'Bee Thiraphong chưa?" Nick hỏi lại khiến Neil phải nhịn cười. Bên kia bối rối.

[ P'Bee Thiraphong là ai vậy?] Đầu dây bên kia hỏi vì cô vẫn còn bối rối.

"Ồ... chà, cô muốn nói chuyện với Honey. Đó không phải là Passorn Thiraphong sao? Vậy cô đã xin phép vợ anh ấy, P'Bee chưa? Vợ của P'Bee có biệt danh là Honey. Cô không biết điều đó sao?" Nick hỏi lại.

[ Cậu điên à? Cậu đang nói về cái gì vậy? Tôi gọi để nói chuyện với người yêu của tôi. Hãy để tôi nói chuyện với anh ấy ngay bây giờ.] Một giọng nói rõ ràng qua điện thoại bằng tiếng Thái. Mặc dù người gọi hiện không ở Thái Lan, nhưng cô đã sống ở đây trước đây. Cô chỉ mới ra nước ngoài khoảng ba bốn năm trước.

"Xin lỗi? Không có người yêu của cô ở đây. Chỉ có người yêu của tôi ở đây." Nick trả lời.

[ Thằng khốn! Neil không đồng tính. Anh ấy không thích đàn ông. Neil là người yêu của tôi. Không phải của mày. Bảo Neil nói chuyện với tao ngay bây giờ.] Một giọng nữ lớn rít lên qua điện thoại khiến Nick phải kéo điện thoại cách xa tai.

"Đợi đã. Để tôi hỏi cô một điều. Ở Anh, họ phát sóng những bộ phim truyền hình Thái Lan nào vậy? Tôi đã xem một bộ phim truyền hình lakorn, và có một nhân vật phản diện trong bộ phim nghe giống hệt cô. Đó là gì? Họ nghe rất khó chịu. Nó là một con ma với giọng nói the thé và khuôn mặt táo tợn. Có vẻ như cô ấy đã nhập vào cô rồi." Nick vặn lại với Neil đứng bên cạnh, yên lặng lắng nghe.

[ Mẹ kiếp!! Đừng có chọc tức tao. Nếu mày làm thế, khi tao bay về Thái Lan, tao sẽ hại mày đấy.] cô gái đe dọa.

"Ồ, thật sao? Ối... Tôi sợ quá. Đi nào. Bay về ngay nếu cô dám. Tôi sẽ đợi cô ở sân bay. Cô có đến ngay bây giờ không?" Nick không sợ hãi vặn lại.

"Lùn, đừng thách thức cô ấy." Neil trách mắng vì không muốn người yêu lao vào đánh nhau.

[ Đó là giọng nói của Neil. Bảo anh ấy đến nói chuyện với tao ngay. Sao mày dám nhấc điện thoại của Neil?!] Bên kia lại đẩy để nói chuyện với Neil.

"Sao vợ lại không thể nghe điện thoại của chồng chứ? Còn cô là gì của tôi? Sao lại dám gọi cho chồng người khác thế hả?!" Neil giận dữ vặn lại.

[ Chết tiệt...] Cô gái lại chửi rủa.

"Đừng gọi nữa. Phiền quá. Anh ấy không quan tâm đến cô. Sao cô có thể gọi anh ấy một cách trơ trẽn như vậy? Cô không có nhân phẩm sao? Cô là loại lấy chồng xa vợ con sao? Hãy học cách suy nghĩ trước khi hành động. Bởi vì thế giới này đầy những người phụ nữ như cô, đàn ông sẽ luôn quay lưng lại với nhau và chiến đấu cho đến khi thế giới này mục nát. Cô đã biết anh ấy có chủ rồi. Cô không cần phải gọi lại nữa. Hãy để anh ấy yên, lêu lêu!!!" Nick hét lên hàng loạt câu trước khi thè lưỡi vào điện thoại và kết thúc cuộc gọi. Cậu ngay lập tức tắt hoàn toàn điện thoại của Neil.

“Cô ta khiến tao có tâm trạng tồi tệ.” Nick nói, giọng run run.

"Này, có chuyện gì vậy? Tao thấy mày vừa nói thẳng với cô ấy. Mày vẫn còn khó chịu à, lùn?" Neil trêu chọc về người phụ nữ được gọi là bạn gái cũ của anh từ khi anh ở Anh. Anh không yêu cô. Đó không phải là bất cứ điều gì nghiêm trọng. Anh chỉ hẹn hò với cô cho vui trong một thời gian ngắn.

Sau khi Neil trở lại Thái Lan, anh đã mất liên lạc với cô gái. An không biết cô gái đột nhiên lấy số điện thoại của mình từ đâu. Khi cô gái gọi cho Neil lần đầu tiên, anh đã phải mất một lúc để giải thích mọi thứ cho Nick cho đến khi cậu hiểu.

Nick liên tục trả lời các cuộc gọi của cô gái và lần nào cũng nói chuyện với cô gái một lúc. Bởi vì Neil nói với cô gái rằng anh hiện đã kết hôn và không còn là con người của anh trước đây. Dù vậy, cô gái vẫn gọi cho anh. May mắn thay, cô gái không có ở Thái Lan. Nếu không, Neil chắc chắn sẽ đau đầu hơn.

"Thật lòng mà nói, tao không thích tranh cãi với phụ nữ lắm. Nó giống như cãi lại chính mẹ mình vậy, nhưng tao không thể nhịn được." Nick nói, giọng khàn đi cho đến khi Neil đứng dậy và ôm người tình.

"Lại đây. Tao đổi số nhé, để cô ấy không gọi cho anh được nữa được không?" Neil nói với người yêu của mình.

"Lẽ ra tao nên nghĩ về điều này từ lâu." Neil nói trước khi hôn lên má Nick để làm dịu cơn giận. Nick bắt đầu mỉm cười. Thành thật mà nói, cậu không giận Neil chút nào. Cậu chỉ thất vọng với tình hình.
.
.
.
Reng... Reng... Reng...

Điện thoại của It đổ chuông khi cậu xem TV trong phòng khách của Neil và Nick. Bóng người nhỏ bé cầm điện thoại lên xem trước khi nhận cuộc gọi.

“Chào mẹ ạ." It chào mẹ.

[ Con đang ở đâu, It?] Mẹ của It hỏi.

"Con đang ở trong phòng của Ai'Nick... có chuyện gì vậy?" It hỏi với giọng buồn tẻ.

[ À, mẹ thấy Day về tiệm một mình nên định gọi điện hỏi xem con đi đâu. Sao con không về với Day?] Mẹ It hỏi.

"..." It im lặng, không trả lời câu hỏi của mẹ.

[ Hai đứa cãi nhau à?] Mẹ cậu hỏi.

"Chỉ là một vấn đề nhỏ thôi." It nói dối.

[ À, mẹ sẽ đi hỏi Day.] mẹ của It cố gắng đe dọa.

“Đừng." It vội kêu lên vì không muốn Day nghĩ rằng cậu lại chạy đến mách mẹ.

"Mẹ đừng lo. Không có gì đâu." It nói để mẹ yên tâm hơn.

[ Con có chắc không?] Mẹ của It hỏi lại.

"Ừ, thực sự không có gì đâu. Mẹ không cần phải hỏi anh ấy về chuyện đó." It nói với giọng cầu xin.

[ Chà, nếu con không có một cuộc chiến lớn thì tốt rồi. Con phải cố gắng bớt ích kỷ một chút. Khi Day không thể chịu đựng được nữa và rời đi, con sẽ không thể về nhà khóc với sổ mũi đâu.] Mẹ của It trêu chọc con trai mình.

“Mẹ...” It rên rỉ, nhưng điều này lại khiến trái tim cậu hơi run lên.

[ Ha ha... Mẹ nói đùa thôi mà. Day yêu con chết đi được. Day sẽ không vứt bỏ con dễ dàng như vậy đâu. Được rồi, đừng lo lắng. Chỉ vậy thôi.] Mẹ It cười nói trước khi cúp máy. It khẽ thở dài. Cậu ngái ngủ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại của mình.

"Đồ ngốc. Mày thậm chí còn không thèm nghĩ đến việc gọi cho tao, Day." It  lẩm bẩm trước khi tiếp tục nằm xuống và xem TV. Sau một thời gian trôi qua, It nhớ ra điều gì đó. Cậu lập tức nhấc điện thoại gọi cho một người bạn khác. It đợi một lúc để bên kia trả lời cuộc gọi.

"Four, mày có ở nhà không? ...ừm.... Tao sẽ đến. Tao có vài thứ cần mày giúp." đó là tất cả những gì It nói trước khi đứng dậy và gõ cửa phòng ngủ của Nick.

"Có chuyện gì vậy It?" Nick hỏi khi mở cửa.

“Không có gì, tao chỉ đến để nói với mày rằng tao sẽ trở về phòng của mình.” It nói với Nick, người có vẻ bối rối.

“Ừm." Nick đáp trước khi It chạy vụt đi. It lên phòng lấy chìa khóa xe vì định đến nhà một người bạn thân khác. Không mất nhiều thời gian để đến nhà Four.
.
.
.
“ Hôm nay mà ngày gì mà mày lại tới đây thế? Trời có sập không?" Four hóm hỉnh chào.

"Anh ấy để tao có thời gian cho riêng mình." It nói lại.

"Được rồi, tao có thể giúp gì cho mày?" Four hỏi.

"Gear có ở đây không?" It hỏi về một người bạn khác của cậu. It đã yêu cầu Four mời Gear đi cùng.

"Cậu ấy đang đến. Đáng lẽ cậu ấy phải dừng lại. Tao nghĩ Night đang đi cùng cậu ấy." Four nói khi thấy xe của Gear đỗ trước cửa nhà mình.

"Ồ... P'It, xin chào. P'Day đâu?" Night chào đón khi cậu thấy It ở đó một mình. Gus bước về phía Four.

"Anh đến một mình... Ừm... Night, nếu Day gọi điện hỏi thăm anh, hãy nói với anh ấy rằng em không biết anh đang ở đâu nhé." It nói với Night ngay lập tức.

Người thanh niên cau mày.

"Có chuyện gì vậy?" Gear hỏi khi ra khỏi xe để đi theo Night. It nhìn Gear trước khi nói.

"Mày có chắc về điều này không, It? Nếu Day phát hiện ra, anh ta sẽ giết mày." Gear nói với giọng căng thẳng sau khi nghe yêu cầu của người bạn thân nhất của mình.

“Tao không định để anh ấy phát hiện ra." It lại nói.

"Chà, P'It, anh có thực sự nghĩ rằng P'Day sẽ không đến tìm anh không?" Night cũng lo lắng hỏi It.

"Tao sẽ nói chuyện với mẹ tao trong một phút nữa. Gear, Four, hãy giúp tao." It nói với bạn bè của mình.

"Tao rất lo là Day sẽ đánh bại chúng ta. Chết tiệt." Four nói.

"Chà, chính xác thì kế hoạch của mày là gì?" Gear hỏi.

"Mày cứ qua nhà ba mẹ ngủ đi. Khoảng 9 giờ tối mày qua đón tao nhé." It nói ra suy nghĩ trong đầu.

"P'It, anh nói như thể nó đơn giản vậy. Làm sao anh biết P'Day sẽ không cố gắng đón anh về chung cư... Anh biết P'Day như thế nào rồi đấy. Có bao giờ anh ấy có thể xa anh chứ?" Gus lên tiếng sau một lúc khiến It dừng lại một lúc.

"Ồ, vâng." It trầm ngâm nói.

"Vậy... It, tao nghĩ lần này kế hoạch của mày sẽ thất bại." Gear nói đùa, mặc dù bạn bè của anh muốn nghĩ rằng mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ như It đã hy vọng.

"Tao nghĩ mày nên chờ thời cơ tốt hơn, sau đó kêu bọn tao sẽ trợ giúp, bọn tao sẽ tới cứu mày." Four nói. Gus huých anh để nhìn vào cổng trước. Một chiếc ô tô quen thuộc đang rẽ vào đường lái xe.

' Mẹ kiếp, tao còn chưa kịp nói hết câu với nó.' Four nói nhỏ nhưng đủ to để It nghe thấy. Thân hình bé nhỏ cảm thấy ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

"P'Day, em nhớ anh rất nhiều." Night nói để làm dịu tình hình. Cậu nhanh chóng chạy đến ôm lấy anh trai mình khi anh bước ra khỏi xe. Day lập tức xoa đầu em trai nhưng mắt lại dán vào tấm lưng gầy guộc đang đứng đờ đẫn.

' Chết tiệt. Tao quên mất rằng anh ấy đã cài đặt một thiết bị định vị trong xe của tao.' It khẽ lẩm bẩm.

"Tất cả bọn mày đang làm gì ở đây với nhau?" Day bước đến và hỏi một cách bình tĩnh.

"Ồ... tất cả bọn tao đều lên kế hoạch gặp nhau để trò chuyện và đi chơi với nhau. Đúng không?" Gear nói lại để Day không quá nghỉ ngờ It.

"Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi? Hãy gọi cho tao khi mày đi đâu đó." Day nói với giọng nghiêm khắc nhưng It biết rằng Day đang nói với mình.

"Mày thậm chí sẽ quan tâm sao?" It hỏi lại mà không quay sang Day.

"Này, vì chúng ta đã tụ tập với nhau như thế này rồi thì tao nghĩ đây là thời điểm tốt để chúng ta uống chút gì đó phải không?" Four nhanh chóng ngắt lời.

"Ồ, mày nói đúng. Mày không vội, phải không Day?" Gear reo lên, nhưng Day vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào lưng It. It vẫn không dám nhìn vào mặt Day vì nó có thể tưởng tượng Day sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt như thế nào.

"P'Day." Night gọi anh trai mình, với giọng cầu xin.

"Hừm, được rồi." Day khẽ trả lời.

"Chà, chúng ta hãy ngồi cùng nhau và uống bên hồ bơi. Đi nào, lũ khốn." Four gọi khi dẫn mọi người về phía bể bơi. It không có đủ thời gian để đi bộ. Cậu bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy trước khi cậu có thể di chuyển. Night lo lắng nhìn anh trai mình. Cậu sợ Day sẽ bạo hành It.

"Mày có thể đi trước. Hãy để tao nói chuyện riêng với lt một lát." Day nói trong khi nhìn Gear và Four. Hai người quay đầu nhìn nhau một chút.

“Được rồi, nhưng đừng mất quá nhiều thời gian.” Gear trả lời trước khi kéo người yêu đi theo mình và để Day nói chuyện với It. Gear biết rằng nếu anh không cho phép Day nói chuyện với It, chắc chắn Day sẽ mất bình tĩnh.

"Mày đưa tao đi đâu?" It hốt hoảng hỏi khi Day kéo tay cậu đi theo.

"Hãy nói chuyện trong xe." Day nói với giọng nghiêm nghị. Mặc dù It đã cố gắng chống lại anh nhưng cậu không thể cạnh tranh với sức mạnh của Day.

"Chúng ta có thể nói chuyện ở đây. Tại sao mày lại muốn nói chuyện trong xe?" It hỏi, giọng run run vì rất sợ tâm trạng của Day khi anh như thế này.

"Tao không đưa mày trở về, tao nói vào trong xe nói chuyện, liền ở trong xe nói chuyện đi, It!" Day nói với giọng căng thẳng đến nỗi It giật mình. Day mở cửa ghế sau và đẩy It vào ghế trước khi leo lên ngồi cạnh cậu. Vừa đóng cửa lại, It  lập tức tiến sát mép cửa bên kia.

"Mày sợ cái gì?!" Day nói với giọng nghiêm nghị trong khi kéo cánh tay của It về phía mình.

"Day... mày làm tao đau đấy." It nói vì Day đang siết chặt tay It.

"Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, nói cho tao biết mày muốn đi đâu?!" Day nói với giọng gay gắt.

“Tao... chỉ qua nhà Four thôi... tao không đi đâu cả." It lập tức bịa ra một cái cớ.

"Tao không quan tâm! Học cách nói với tao bất kể mày đi đâu đi. Ngay cả khi mày đến nhà của ba mẹ mày, mày cũng phải nói với tao." Day một lần nữa ra lệnh. It nhìn khuôn mặt người yêu với đôi mắt run rẩy.

"Vậy bây giờ mày quan tâm đến tao sao? ...còn khi chúng ta ở nhà hàng thì sao? Mày không quan tâm tao sẽ đi đâu. Mày cứ để tao ở đó một mình. Vậy tại sao mày vẫn mong đợi tao nói cho mày biết tao đang đi đâu?!!!" It hét lại với Day.

"Chà, chẳng phải tao đã nói cho mày biết tao sẽ đi đâu sao?...tao đã nói với mày rằng tao sẽ quay lại cửa hàng của ba mày. Còn mày, mày đã nói rằng mày sẽ quay lại căn hộ với Ai'Nick. Mọi người đều mọi người sẽ đi đâu." Day nói. lt cố gắng gỡ tay mình ra khỏi tay Day, nhưng Day đã giữ chặt lấy cậu.

"Tao không có nói cho mày biết, mày chỉ là đi theo tao mà thôi. Đúng rồi, tao ở ngay chỗ này." It châm chọc nói.

"Còn nữa, tao đến nhà bạn tao. Tao không đến gặp Meen hay gặp Ball. Vậy tại sao mày lại tức giận như vậy?!" It hỏi sau một lúc. Day nghiến răng trước
khi hít một hơi thật sâu.

"lt, mày có thể nói cho tao biết chúng ta đang cãi nhau vì cái gì không?" Day vừa hỏi vừa cố kìm nén cảm xúc. lt im lặng, không trả lời vì biết rõ mình là người có lỗi.

"Tất cả bắt đầu từ chiếc xe moto, phải không?" Day hỏi.

"Mày giận tao không cho mày mua xe. Thế là mày lấy xe chạy một mạch qua đây, khiến chúng ta đánh nhau đến tận bây giờ. Đúng không?" Day hỏi lại với ánh mắt nghiêm túc.

"It, tao đã nói với mày rồi, mày rất hư. Tao không để ý, nhưng tao muốn mày có ranh giới và không để mọi chuyện đi quá xa. Những ngày này, tao sẽ không về nữa, quá tàn nhẫn với mày. Tao biết rằng mày cũng không muốn tao quay lại ác ý với mày. Vì vậy, xin đừng cố chọc tức tao để khiến tao nổi cơn thịnh nộ đến mức này." Day nói với giọng căng thẳng. It ngồi yên một lúc.

“Tao chỉ muốn một chiếc moto.” It nói với giọng trầm.

"Tao đã nói gì với mày về vấn đề này rồi. Tao đã nói với mày rằng hãy tự kiếm tiền và mua nó." Day nhắc lại. Có vẻ hơi khó chịu khi Day vẫn không muốn mua nó cho cậu.

"It." Day hét lên dữ dội khi nhìn thấy cách cư xử của người yêu mình vài phút trước.

"Nếu tao có thể tiết kiệm tiền của mình, mày thực sự sẽ để tao mua nó phải không?" It hỏi, quay sang nhìn Day.

“ Ừm." Day vừa đáp vừa hắng giọng.

"Vậy nếu như tao có thể tự mình tích tiền, chờ tao đi mua, mày cũng không thể ngăn cản tao." lt mở đường cho mình nói.

"Nếu mày có thể tiết kiệm tiền của chính mình mà không cần rút tiền từ khoản tiết kiệm mà ba mẹ mày để lại cho mày, tao sẽ không phản đối điều đó chút nào." Day hứa.

"Thật sao?" It hỏi lại, thầm nghĩ điều gì đó trong đầu.

" Phải." Day trả lời.

"Vậy thì, tao xin lỗi vì đã không nói cho mày biết tao sẽ đi đâu." sau khi người yêu đồng ý, lt cũng quyết định xin lỗi.

"Nếu mày đang nói điều này bởi vì mày nhận ra những gì mày đã làm là sai và sẽ không làm điều đó một lần nữa thì thật tuyệt khi nghe điều đó. Tuy nhiên, nếu mày chỉ nói điều này để thoát khỏi rắc rối, gao dám cho mày thử nó một lần nữa. Sau này, nếu mày không nghe lời tao nữa, tao sẽ xử lý mày theo cách riêng của tao." Day cảnh báo một lần nữa.

“Tao biết." It đáp lại.

"Vậy tại sao mày và Gear lại đến nhà của Four?" Day còn băn khoăn.

"Tao nhớ họ, vậy tại sao tao không thể đến?" It hỏi lại.

"Chà, mày có thể đến gặp họ ... nhưng đừng để tao phát hiện ra rằng mày đang định làm điều gì đó mà mày không nên làm. Nếu không, mày chắc chắn sẽ cảm nhận được cả bàn tay và bàn chân của tao." Day đe dọa. It khẽ nuốt nước bọt.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro