( Quyển 2) Chương 17: [ R18+]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 17: [ R18+]

Chát!!

Khuôn mặt nhẫn nhụi của It lập tức biến sắc sau cú tát của Day. It hơi loạng choạng vì chưa chuẩn bị. Cậu cảm thấy tê liệt khi vị máu tràn vào miệng. Mọi người xung quanh hoàn toàn im lặng. Tất cả đều sững sờ vì không ai ngờ Day lại đánh It.

"Có đau không?" Day khẽ hỏi. It quay sang nhìn Day với ánh mắt rực lửa. Cậu vừa sốc vừa buồn khi Day tát vào mặt cậu. Máu tươi từ khóe miệng chảy ra.

"Day... tao..." It nói với giọng run run khi cậu ôm lấy má bị Day tát. Day di chuyển đến gần It hơn. Anh nắm chặt lấy cằm cậu bóp mạnh. Đôi mắt anh lóe lên cả sự tức giận và buồn bã.

"Tao hỏi mày có đau không!! Hả, It?!! Mày có cảm thấy đau như tao bây giờ không?!" Day hét lên. Anh xô lt lại. Cơ thể của cậu bây giờ dựa vào chiếc xe mà cậu đã từng tham gia cuộc đua.

"Này! Day... đừng làm gì cậu ấy." Gear ngay lập tức hét lên trong sợ hãi. Anh sợ Day sẽ làm Itbị tổn thương.

"Day... Mày làm tao đau... ự... thả tao ra." lt cố xô người Day ra nhưng Day đã dùng tay véo mạnh vào cằm It.

"Mày có cảm thấy giống tao không It?....tao đã nói gì với mày rồi hả?! Tao đã cảnh cáo mày rồi phải không?!" Day tiếp tục hét lên. Sự bình tĩnh trước đó của anh đã biến mất.

Bốp... Bốp... Bốp...

It dùng nắm đấm đấm vào ngực Day với hy vọng thoát ra nhưng Day không chịu buông cằm cậu ra. Anh bóp chặt lấy hai má It khiến It đau cả miệng. Cậu đã rất đau vì môi của cậu đã bị vỡ khi Day tát cậu.

"Dừng lại... Mày làm tao đau đấy... Day..." It nước mắt không tự chủ được tuôn ra. Cậu không chỉ đau mà còn vô cùng khiếp sợ với tâm trạng của Day lúc này.

"Ai'Day!! Bình tĩnh, Chết tiệt! Four, đến giúp tao kéo Day ra khỏi cậu ấy đi." Gear không thể chịu đựng được khi nhìn thấy điều này nữa. Anh đã phải ca thiệp để kéo tay Day ra nhưng Day đã nắm chặt hơn. Tay Day run lên vì tức giận và áp lực lên cằm lt. Four đến để giúp đỡ vì mọi thứ bắt đầu vượt quá tầm kiểm soát. Vì vậy, Four đã giúp kéo Day ra khỏi It. Night và Gus cũng chạy tới. Night cố kéo It đi trước.

"Này... bình tĩnh nào, này..." Night không biết làm thế nào để giúp đỡ. Cậu chỉ có thể cố gắng bảo Day bình tĩnh lại.

"Im đi!! Hai bọn mày buông tao ra!! L Gear!! Four!! Hai người thực sự muốn chết phải không?!!..." Day người bị Ittl kéo ra hét lớn. It đứng đó, run rẩy và khóc theo Night và Gus.

"Phi... P'Day... Làm ơn, đừng làm gì P'It... anh ấy sợ." Night nói với anh trai mình bằng một giọng run run.

" Sợ sao? Hừ... Mày cũng sợ tao sao?!! Nếu sợ tao thì sao mày có gan dám làm trái lệnh tao hả?!" Day vừa nói vừa sợ It bỏ đi nhưng Night đã lao tới đẩy anh trai mình lại. Nan cũng đến để giúp Gear và Four cố gắng ngăn chặn Day. Anh cảm thấy mình cũng phải có trách nhiệm vì đã không nói với Day về It, vì vậy có đổ thêm dầu vào lửa cũng không phải là vấn đề lớn.

"Huhu...mày có thể nghe tao nói trước được không!! ...Huhu...tại sao mày lại nói rằng mày sẽ không bao giờ làm tổn thương tao nữa...Hả?" It hỏi với giọng run run.

"Mày vẫn chưa nghe lời tao. Vậy tại sao tao phải nghe mày hả It?!" Day lại hét lên.

"Mày nghĩ rằng tao không đủ thông minh để tìm ra lý do tại sao mày đua à? Tao biết tại sao. Mày sẵn sàng mạo hiểm mạng sống của mình, tất cả chỉ vì một chiếc moto chết tiệt." Day khịt mũi.

"Ưm... Tao không mạo hiểm mạng sống của mình... Huhu... ra y thấy đấy... Tao ổn... không có gì xảy ra cả." lt nói, xác nhận tất cả những gì Day vừa nói. Day nghiến răng.

"Ừ...không có gì xảy ra, lần này thôi nhưng mày nghĩ rằng mày sẽ luôn may mắn như vậy sao?! Mày có biết tao đã sợ như thế nào khi biết mày đang đua không? Điều gì sẽ xảy ra nếu mày bị đâm hoặc có gì đó điều tồi tệ hơn sẽ xảy ra? Mày nghĩ tao sẽ cảm thấy thế nào? Mày có biết tao sẽ bị tổn thương như thế nào không?! Mày có biết không, It?!" Day nói lớn khiến It hơi sững người. Khi đôi mắt dữ dội của Day nhìn vào khuôn mặt của It, cậu có thể thấy bên trong anh đang bị tổn thương sâu sắc như thế nào. lt có thể nhìn thấy nỗi đau phản chiếu trong mắt Day.

"Huhu... Tao xin lỗi. Tao rất xin lỗi... Xin đừng giận tao, Day... Huhu." It bước đến chỗ Day và ôm lấy anh.

Gear, Four và Nan đều rút lui và thả Day vì họ thấy It là người tự mình tiếp cận Day. Day đứng yên với nắm tay siết chặt.

"Mày và tao sẽ có một cuộc nói chuyện dài. Đi với tao!" Day đẩy It ra trước khi nắm cổ tay cậu và kéo cậu về phía ô tô. Nhóm bạn của họ chạy theo sau họ.

"Chết tiệt... Tao nghĩ mày nên..." Gear chuẩn bị can thiệp một lần nữa. Day dừng bước và quay lại. Anh nhìn vào khuôn mặt của những người đuổi theo anh và It. Anh giơ tay chỉ vào mặt mọi người.

"Nếu bọn mày không im lặng hoặc không cho phép It rời đi với tao thì tao sẽ không quan tâm đến bất kỳ ai trong số bọn mày. Night, bao gồm cả em. Mặc dù tao sẽ không làm bất cứ điều gì tổn hại đến bọn mày. Night, anh cũng không cho phép em cản đường anh." Day gay gắt tuyên bố trước khi lập tức kéo It đang khóc nức nở.

"Mày không cần phải can thiệp vào họ." Nan nói với giọng căng thẳng khi thấy Gear định đuổi theo bạn mình lần nữa.

" Tại sao? Đó là bạn của tao." Gear hỏi lại.

"Hia... anh ấy yêu It rất nhiều. Mày nghĩ anh ấy sẽ tức giận đến mức nào? Mày có thực sự nghĩ rằng anh ấy có khả năng giết người mình yêu không? Nhiều nhất, anh ấy có thể làm tổn thương cậu ấy một chút. Nếu chúng ta tiếp tục can thiệp, mọi thứ sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn. Sau đó, It có thể bị tổn
thương nghiêm trọng hơn." Nan nói.

"Em nghĩ Nan đúng... P'Day yêu P'It rất nhiều. Anh ấy sẽ không làm bất cứ điều gì quá quyết liệt với P'It đâu." Night đồng tình với Nan. Gear ngừng cố đuổi theo Day và It. Anh chỉ có thể cầu nguyện rằng Day sẽ không quá tức giận với It hay làm tổn thương It.
.
.
.

Bốp...

Day ném It vào xe của anh.

"Huhu... Huhu." It nức nở. Cậu cảm thấy choáng ngợp, nhưng cậu không thể nói bất cứ điều gì.

"Lên xe đi! Đừng bắt tao phải nhắc lại." Day cảnh báo khiến It phải nhanh chóng mở cửa xe để vào trong. Day đi quanh xe và ngồi vào phía tài xế.

Rầm!

Tiếng Day đóng sầm cửa lại vang lên thật to. Chiếc xe lắc lư do lực tác động khiến It giật nảy mình. It ngồi yên, run rẩy. Anh không dám nhìn Day. Cậu cứ cúi đầu và khóc như thế. Day liếc qua It một chút trước khi nổ máy xe. Anh nhanh chóng lái xe đi. Suốt đường đi, Day không nói gì cả. Chỉ có thể nghe thấy tiếng xe tăng tốc. It bắt đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

"... Day...mày đưa tao đi đâu?" It hỏi với giọng run run.

"Ngồi yên và im lặng đi." Day nói qua hàm răng nghiến chặt. It nhận ra rằng Day vẫn còn rất tức giận. It đồng ý ngồi yên lặng. Cậu bắt đầu nhận ra con đường mà Day đang lái. Cậu nhận ra rằng Day đang đưa cậu trở lại tiệm ở Kanchanaburi. Dù mệt mỏi vì khóc nhiều nhưng It không tài nào ngủ được. Day nhanh chóng đến cửa hàng và đỗ xe phía trước. Day bước ra khỏi xe khiến lt cũng lao ra theo. Day đi mở trước cửa quán.

"Nào." Day nói. It nhanh chóng bước vào trong. Trong sâu thẳm, cậu sợ những gì cậu sẽ tìm thấy khi bước vào tiệm. Day bước vào trong trước khi khóa cửa sau lưng. Anh nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của It và kéo cậu lên lầu.

"Day... Day... Mày đang làm tao đau." It nói khi Day nắm chặt cổ tay cậu.

" Mày tưởng chỉ mình mày đau sao?" Day cứng nhắc nói trước khi mở cửa phòng. Anh tát It thật mạnh. lt quay sang nhìn Day với đôi mắt run rẩy. Day đứng nhìn It với ánh mắt khắc nghiệt.

"Mày thực sự muốn chiếc moto đó rất nhiều phải không?!" Day nghiêm nghị hỏi khiến It hơi giật mình. It mím môi, không dám nói gì. Day bước lại gần It. It sợ hãi lùi lại trong khi cúi thấp đầu.

"Nếu mày muốn tiền... Tao sẽ cho mày tiền... Mày muốn gì? Mày muốn tiêu bao nhiêu tiền? Cứ thoải mái lấy tất cả đi It! Tao sẽ cho mày tất cả tiền của tao. Bây giờ mày hài lòng chưa?" Day nói trước khi rút một số tiền và nhiều thẻ tín dụng khác nhau và ném tất cả vào It.

Đột nhiên...

Cả tiền và thẻ đều đập vào mặt và người It trước khi rơi xuống sàn. Đôi mắt cuối cùng đã ngừng khóc giờ lại tuôn trào nước mắt.

"Dừng lại đi... Tao sẽ không lấy nó." It nói với giọng khàn khàn.

"Cái gì?!! Hiện tại mày không muốn cái gì?!" Day hét lên.

"Huhu... Mày không cần phải mỉa mai, như thế này, Day... Huhu... Tao biết những gì tao đã làm là sai... nhưng mày không cần phải làm điều này... huhu.. " lt vừa nói vừa nức nở.

"Tại sao tao không thể làm điều này?!! Khi mày đang làm những gì mày đã làm, mày có nghĩ đến tao không?!! Tao yêu mày. Tao quan tâm đến mày. Mày có nhận ra rằng tao quan tâm đến mày nhiều như thế nào không?!! Mày thấy phải không? Tại sao, lt? Tại sao mày làm điều này? Mày muốn tao quay lại tàn bạo với mày phải không?" Day hét lên khi anh run lên vì tức giận.

"Hơ...không..." It nức nở cho đến khi cơ thể cậu bị ném xuống giường.

"Mày buộc tao phải tàn nhẫn với mày, It." Day nghiến răng nói trước khi đi về phía cửa phòng ngủ.

"Hả... đi đâu vậy?" It hỏi ngay.

"Đợi ở đây. Đừng bước ra khỏi căn phòng này dù chỉ một bước." Day quay lại cảnh báo It bằng giọng nghiêm khắc trước khi bỏ đi. It gục xuống chiếc giường rộng và khóc nức nở. Cậu không nghĩ Day lại nổi giận như vậy. It biết rằng mình đã phạm một sai lầm lớn khi nói dối. Cậu ngồi và cố gắng nghĩ ra cách để làm cho cơn giận của Day qua đi. Cậu có thể nghe thấy tiếng mở cửa phòng ngủ. Mắt It mở to khi nhìn thấy thứ trong tay Day. Cậu lập tức lắc đầu.

"Huhu... Không, Day... Huhu...mày không thể làm thế này, Day... huhu." It vội đứng dậy và định chạy ra khỏi phòng ngủ, nhưng Day đã túm lấy cổ áo sơ mi của cậu trước khi cậu có thể đến đó.

"Huhu... Day... Tao là người... Huhu... mày đối xử với tao như thể tao không phải là người... huhu." It hét lên khi cố vùng vẫy để thoát ra. Day khóa cánh tay quanh cơ thể mỏng manh của It rồi ném mạnh cậu xuống giường.

"Chà, đó là vì mày muốn tao trở thành loại người này. Đó là lý do tại sao tao phải làm điều này." Day nói với giọng gay gắt trước khi ném It trở lại giường một lần nữa. Day nhanh chóng theo cậu vào giường.

"Hả... Day... Mày định làm gì tao... Làm ơn... đừng làm thế." It kêu lên khi Day đã cởi hết khuy quần của cậu. Mặc dù It đang vùng vẫy để thoát ra nhưng cậu không thể trốn thoát. It nhanh chóng lấy một chiếc gối và dùng nó để che giữa cơ thể mình. Sau khi Day cởi quần ra, anh quay lại nhìn vào mắt cá chân của It.

Đột nhiên! Úp! Đập!

It đá mạnh vào lưng Day. Cậu loay hoay tới lui để không khóa sợi xích quanh mắt cá chân. Day thậm chí còn không nao núng. Anh lấy sợi xích mát lạnh và quấn quanh mắt cá chân phải của It. Xích đã được khóa chắc chắn vào vị trí.

Day đang hít thở sâu vì anh đang mệt mỏi. Anh nhặt đầu còn lại của sợi xích và đi tới khóa nó vào lan can ban công bên ngoài phòng ngủ. It đã rất sợ hãi. Cậu lao đến giật lấy sợi dây xích và cố gắng ngăn Day bước tới để khóa nó vào vị trí.

"Huhu... Day, tao sẽ nghe lời mày.... Huhu... đừng xích tao lại... làm ơn." It cầu xin Day.

"Tao phải thay đổi thói quen của mày. Tao đã chiều mày quá nhiều." Day nói trong khi giật mạnh sợi dây xích. It không thể giữ mình lại. Cơ thể cậu giật mạnh về phía Day do lực tác động. Day lấy đầu dây xích còn lại khóa vào lan can ban công. Sợi xích đủ dài để It có thể đi quanh phòng hoặc vào phòng tắm, nhưng không đủ dài để cậu rời khỏi phòng ngủ.

"Huhu... Chết tiệt!!... Tao thừa nhận rằng tao đã phạm sai lầm... huhu... nhưng tao là một con người, Day. Tại sao mày phải làm điều này với tao? ...huhu... Mày định làm gì tao và tại sao mày lại cởi quần tao Hả...hả... mày là một kẻ tâm thần...tao sẽ nói với ba tao...hả..." It đã cố gắng cầu xin Day, nhưng bên kia không quan tâm. Anh cứ để mặc cho cậu khóc.

"Tiếp tục!! Nếu màu đủ can đảm để nói với ông ấy, thì hãy tiếp tục... và mày nghĩ ba mày sẽ tin ai? Mày hay tao?!" Day lại hét lên. It kéo chăn che nửa thân dưới. Sau đó, cậu nằm xuống giường và khóc trong một chiếc gối lớn. Cơ thể It run lên vì khóc nức nở. Day mệt mỏi ngồi xuống chân giường. Anh không muốn quay đầu lại nhìn người yêu mình khóc nhiều như vậy.

"Tao đã hứa với ba mày sẽ chăm sóc mày thật tốt nhưng mày lại bắt tao thất hứa. Nếu ông ấy biết việc mày làm, ông ấy sẽ nghĩ thế nào? Ông ấy sẽ cho rằng tao không có khả năng chăm sóc con trai ông ấy!" Day nói với giọng gay gắt.

"Huhu... huhu." It chỉ biết nức nở. Cậu không thể nói bất cứ điều gì để đáp lại.

"Hừ, tất cả bọn mày đều nói dối tao. Bọn mày cho rằng tao thực sự ngu ngốc như vậy sao..." Day nói với giọng châm chọc khi nghĩ về số lượng người đã giúp nói dối về việc It đua xe. Càng nghĩ về việc It đua xe, Day càng trở nên tức giận.

Bốp!!

Day hơi giật mình khi It đá mạnh vào giữa lưng anh. Day người đang ngồi ở chân giường, quay lại đối mặt với It.

"Mày đang làm cái quái gì thế, It?!" Day hét lên dữ dội. It nhìn khuôn mặt anh với đôi mắt đẫm lệ.

"Tránh xa tao ra!! Huhuhuhuhu... đừng lại gần tao. Mày muốn trói tao ghê lắm à... Hừm... thế này có vui không? Nếu mày hài lòng thì cút đi!" It hét to đến nỗi cổ họng bắt đầu đau rát.

"Mày dám đá tao hả It?" Day nhảy vọt về phía lt. Anh leo lên người It và cưỡi lên It.

"Phải!! ...Bởi vì mày định tát tao lần nữa, và mày muốn xích tao lại!" It hét lên khi cố gắng thoát khỏi Day. lt cố gắng đẩy Day. Day nắm lấy cả hai cổ tay của It và ghì chặt chúng xuống.

"Muốn biết tại sao tao cởi quần của mày sao?" Day nghiêm khắc hỏi. It nhìn Day với đôi mắt run rẩy.

"Tại sao?!" It hỏi lại. Day khẽ mỉm cười.

"Bởi vì tao có thể dễ dàng chịch mày trong khi mày đang bị trói." Day nói khi giật lấy chiếc chăn được dùng để che nửa dưới của It.

lt ngay lập tức đá Day để giữ anh tránh xa vì cậu không muốn Day bạo lực với mình tối nay. Cậu biết lúc này Day đang tức giận như thế nào. Day chắc chắn sẽ không nương tay chút nào. Day nắm lấy mắt cá chân bị xích của It và xoay cậu lại trên giường. Sau đó, Day bất ngờ kéo It về phía mình.

Ư...

"Đau quá!! ...huhu... đừng cắn tao... Day, đau quá." It kêu lên khi Day cắn mạnh vào đùi trong của nó. Sau đó, anh di chuyển lên để nằm trên It một lần nữa. Đôi môi ấm áp của anh nghiền nát đôi môi mảnh mai của It một cách thô bạo. lt cố gắng di chuyển khuôn mặt của mình nhưng Day ngăn
không cho cậu quay đi. Những giọt nước mắt lăn dài trên má cậu cho đến khi chúng thấm vào miệng của cả hai. Day và It đều có thể nếm được những giọt nước mắt mặn chát của cậu. Day hôn cậu mãnh liệt trong khi luân phiên cắn môi cậu.

"Huhu, ưm... Ưm..." It rên rỉ đau đớn. Môi của cậu không chỉ bị vỡ ra khỏi nơi cậu bị Day tát mà giờ nó còn bị đau do những nụ hôn cưỡng bức. Dù nụ hôn có lúc bạo liệt nhưng không thể phủ nhận rằng đằng sau nụ hôn của Day vẫn còn một chút khao khát và dịu dàng. Chiếc lưỡi nóng bỏng liên tục quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ của cậu liên tục cho đến khi It phải thở hổn hển. Day thô bạo hé môi trước khi cắm ngập răng vào chiếc cổ trắng ngần của lt. Mũi của anh cọ vào cổ họng trắng của cậu khi anh tiếp tục để lại những vết cắn trên khắp It. Cả hai tay của It bị ghì chặt trên đầu.

"Hơ... đau quá... Day... đau quá." It chỉ biết khóc nhưng điều này không làm Day yếu đi chút nào. Anh tiếp tục cắn và mút cổ It, che dấu vết trên đó. Day bật dậy và ngồi trước mặt It. Day gần như muốn tắt thở. It tiếp tục khóc, cảm thấy tức giận và oán giận. Day cởi bỏ phần quần áo còn lại của lt, cũng như áo sơ mi của chính anh l. Anh ngồi trên eo thon của It.

"Aaaa... a..." It thở hổn hển khi Day ngay lập tức giật mình tấn công núm vú của cậu. Day lướt nhanh chiếc lưỡi ấm áp của mình trên núm vú của lt và cắn chúng liên tục. It ngay lập tức cảm thấy đau và ngứa ran ở bụng dưới. Cậu lấy bàn tay mảnh khảnh của mình và cố đẩy đầu Day ra nhưng không đủ sức.

"Hưm, ư, ư, ư." It rên rỉ. Day gầm gừ trong khi gạt tay lt ra. Anh dùng tay còn lại cởi khuy quần và trượt chúng xuống đầu gối. Hông của It bị Day nâng lên, để lộ ra cái khe dài của nó.

"Day... đừng làm thế... Hức... Day... đừng... Ưm..." It vừa khóc vừa van xin. Day giữ một biểu cảm bình tĩnh trên khuôn mặt của mình. Day lấy những ngón tay thon dài của anh và cho vào miệng. Anh phủ chúng bằng nước bọt trước khi nhét chúng vào lối vào của lt. Anh không thể đứng dậy để lấy gel từ tủ quần áo, vì vậy anh đã sử dụng thứ tốt nhất tiếp theo.

"Đừng căng thẳng!!" Day giật mình khi nhận ra lt đang căng thẳng. Khuôn mặt nhẫn nhụi của cậu đẫm nước mắt. Day di chuyển ngón tay của mình vào và ra. It biết mọi thứ bây giờ là không thể dừng lại. Cậu cần thư giãn để không bị đau quá nhiều. Day di chuyển các ngón tay của anh ra vào một lúc trước khi gỡ chúng ra. Anh hướng dương vật ấm áp của mình về phía lỗ nhỏ của It. It bướng bỉnh đặt tay lên bụng Day. Cậu cố gắng dùng cả hai chân để đẩy mình ra về phía đầu giường, nhưng Day đã khóa chặt cậu tại chỗ.

Đột nhiên...

"Ưm... Aaaaaaaa." It kêu lên khi Day đẩy dương vật vào trong cậu. Mặc dù Day đã kéo giãn cậu một chút nhưng điều đó không đủ để ngăn It khỏi bị thương. Vị trí khó xử và xích mích ngay lập tức nảy sinh. It nằm ngửa và khóc không ngừng.

"Hừm." Day khẽ rên rỉ khi anh cảm thấy sự ấm áp và mềm mại bao quanh dương vật của mình. Lỗ nhỏ của cậu bóp chặt dương vật của anh. Day dùng cả hai tay nâng vòng eo thon của It. Anh đặt đầu gối của mình bên dưới It để nâng hông và mông lên khỏi giường.

"A... A... A... Day... Day... Mày thô bạo quá... Day... Tao khó chịu..." It kêu lên. Day di chuyển hông trong khi kéo eo It di chuyển để đáp lại tác động của anh. Anh thâm nhập vào cậu sâu nhất có thể trong khi đâm vào cậu mạnh mẽ hơn. lt có thể cảm thấy ma sát trong suốt thời gian.

"Hưm.... Aaaaa..." Day rên rỉ thỏa mẫn. Dù biết người yêu bị tổn thương nhưng Day tin rằng It cũng đang cảm thấy sung sướng. Day dùng tay còn lại vuốt ve dương vật của It. It cắn vào chiếc gối mà cậu đang nằm để giảm bớt cơn đau và cảm giác ngứa ran mà cậu đang cảm thấy.

"Day... aa... aa..." It rên rỉ sau cú va chạm. Day không ngừng thúc vào trong cậu. Mồ hôi của Day nhỏ giọt trên cơ thể của It. Day tiếp tục thúc vào cậu không ngừng. Anh không giảm tốc độ. Chiếc giường lắc lư dưới tác động. Dương vật của It được vuốt ve nhanh chóng. Nó hấp dẫn đến mức cậu gần như không thể thở nổi trước tốc độ của Day.

"Chết tiệt... aaa... aaaa." Day lắc hông mạnh hơn trước. Day thả mình vào trong It. It cũng thả mình ra. Day đi chậm lại một chút.

"Aaaaaaa... " It rên lên vì kiệt sức nhưng Day không để It nghỉ ngơi lâu. Day móc dương vật của mình ra, nắm lấy It và xoay cậu nằm ngửa ra.

"Day, làm ơn dừng lại...đủ rồi...ưm...ư." It hét lên bằng một giọng mệt mỏi khi Day đút dương vật vào lần nữa. Anh dùng cả hai tay để bế It lên bụng. Anh đặt cậu ngồi trên đùi mình. Cơ thể của họ được kết nối với nhau. Day ngậm lấy tấm lưng mịn màng của lt và đung đưa trong It. Cơ thể cậu thả lỏng trước tác động khi cậu run lên.

"Day... đừng bú tao nữa... Day... Đau quá... Tao mệt rồi... Day... Aaaa... Aaa... Aaa." It rên rỉ và ré lên. It bắt đầu cảm thấy sợ cách yêu thương mãnh liệt của Day. Mặc dù nó mang lại cho cậu cảm giác ngứa ran, nhưng cũng có đau đớn. Cậu sợ rằng mình sẽ phải chịu đựng sự chăm sóc và chết vì Day yêu anh nhiều như thế này.

"Không, tao sẽ không dừng lại... Aaa... hưm." Day nói với một tiếng rên rỉ run rẩy. Day tấn công It trở lại vì tức giận. Anh cắn mút khắp người cậu. lt run lên vì sợ hãi. It không còn sức lực để chống cự. Cậu nghiêng người về phía trước và đặt tay lên tấm đệm. Day nảy hông theo nhịp. Anh đung đưa hông
ra vào thật mạnh.

Tiếng mông It va vào chân trước của Day vang lên. Tiếng thở hổn hển của anh lớn đến nỗi It phải ngậm chặt miệng lại. Mồ hôi chảy dài trên mặt cậu. Cậu nhận thấy toàn bộ cơ thể mình đang run rẩy. Đôi chân của cậu cũng vậy. Day cảm thấy tốt. Anh dùng hết sức đẩy hông không ngừng. Anh phớt lờ tiếng rên rỉ của It suốt thời gian đó.

"Aaaa... Ưm..." Day rên rỉ khi nhận ra mình sắp được bắn lần thứ hai. Sự kích thích đạt đến cực điểm. Cậu cũng sắp bắn ra một lần nữa, mặc dù Day không chạm vào dương vật của cậu.

Day đâm sầm vào It. Cậu có thể cảm thấy bụng mình thắt lại khi Day lại tiết ra chất lỏng ấm áp bên trong cơ thể cậu. Dươmg vật của cậu bắn ra ngoài và tràn lên chân của Day. lt ném mình trở lại giường trong sự mệt mỏi. Sau khi được thả ra, cậu nghĩ rằng Day có lẽ sẽ dừng lại ở đây, nhưng cậu đã nhầm.

Hình phạt của cậu kéo dài cho đến khi bầu trời bên ngoài bắt đầu sáng. Cậu ngủ thiếp đi vì kiệt sức sau khi không thể chịu đựng được nữa. Lúc này là khoảng 6 giờ sáng. Đây là lúc Day quyết định dừng lại. Anh làm sạch cơ thể của It và sau đó là cơ thể của mình. Anh leo lên giường, nằm cạnh người yêu và chìm vào giấc ngủ sau một thời gian ngắn.
.
.
.
11 giờ...

Day quay sang nhìn người bên cạnh đang ngủ ngon lành. Anh ra khỏi giường và nhẹ nhàng đắp chăn cho It trước khi đi tắm. Sau khi tắm xong, anh thay quần áo. Day đi xuống tiệm vì anh có thể nghe thấy tiếng nhân viên bước vào tiệm.

"Ôi Day. Cậu quay lại salon thật đấy. Vừa đến tiệm nhìn thấy xe cậu đỗ bên ngoài làm tôi giật cả mình. Tôi cứ tưởng mắt tôi bị nhầm. Hì hì. Lâu lắm rồi tôi mới gặp. Tôi quay lại để chăm sóc tiệm. Nếu cậu không quay lại sớm, tôi đang định tự mình lấy nó."Belle vừa cười vừa nói đùa. Day khẽ mỉm cười. Các nhân viên khác cũng vui vẻ giơ tay bày tỏ sự kính trọng với Day khi thấy sếp của mình quay trở lại salon.

"Chà, Nong lt yêu quý của tôi đâu rồi? Cậu ấy không đến đây với cậu sao?" Belle hỏi lại khi không thấy It xuống cùng Day.

"Cậu ấy đang ngủ. Ồ, P'Belle, làm ơn kêu ai đó gọi đồ ăn cho tôi và It nhé." Day hỏi Belle.

"Được rồi... nhưng cậu đến đây khi nào? Cậu đến thăm hay cậu đến đây để làm việc?" Belle ngạc nhiên hỏi.

"Tôi đã đưa ai đó đến trại giam." Day nói ngắn gọn trước khi bước vào văn phòng của mình. Belle trở nên tò mò khi nghe điều này. Cô nhanh chóng đi theo Day vào văn phòng của anh.

"Cậu đã làm gì, Day? Đừng nói với tôi đó là Nong lt." Belle lập tức bị sốc. Day ngẩng đầu lên nhìn Belle một chút. Anh không nói một lời nào. Belle ngay lập tức biết rằng cô đã đúng.

"Day, tại sao cậu lại làm điều này... Nong It đã làm gì, lần này là gì? Và chính xác thì cậu đang làm gì với cậu ấy? Đừng bận tâm. Tôi sẽ đích thân đến gặp Nong It." Belle tức giận nói.

"Chị có thể tự mình đi và xem xét, P'Belle." Day nói thẳng thừng. Belle gầm gừ trước khi lao ngay vào phòng ngủ của Day. Belle mở cửa phòng. Cô đi thẳng vào giường.

Cô nhìn vào khuôn mặt của It và ngay lập tức thấy có một dấu tay đỏ trên khuôn mặt nhẫn nhụi của cậu. Điều này khiến Belle vô cùng tức giận. Đôi
mắt của cậu đã nhắm nghiền, nhưng chúng đỏ và sưng lên vì khóc.

"Ôi... Nong It của chị, tại sao Day lại ác với em như vậy?" Belle phàn nàn trước khi đi quanh giường. Cô ngồi nhìn It nhưng Belle sửng sốt khi thấy một sợi
dây xích kéo dài từ It ra ban công.

"Chết tiệt... sao cậu ấy lại làm thế này?" Belle hỏi trong sự tức giận và sốc. It nghe thấy và từ từ mở mắt ra.

"P'... P'Belle." lt gọi tên Belle bằng giọng khàn khàn trước khi nhận ra cậu đang khỏa thân. Cậu vội kéo chăn đắp từ cổ xuống cho cậu.

"Nong lt, em khỏe không? Tại sao Day lại làm điều này với em?" Belle lo lắng hỏi. It từ từ đẩy mình ngồi dậy. Cậu gặp một chút khó khăn khi thực hiện động tác này vì cậu cảm thấy cơn đau lan tỏa khắp cơ thể. Đêm qua, Day không nhẹ nhàng chút nào. Belle giúp đỡ It để cậu có thể ngồi thoải mái. It ngồi dựa vào đầu giường. Belle đặt một cái gối sau lưng cậu.

"Em có thể cho chị biết em đã làm gì để khiến Day làm điều này với em không? Thông thường, Day rất yêu em. Cậu ấy trân trọng em đến chết. Chị không hiểu tại sao chị lại thấy em như thế này." Belle nói khi cô nhẹ nhàng vuốt má It. Belle biết lt đã bị Day trừng phạt khá nhiều. Cô có thể nhìn thấy những dấu vết trên khắp cổ cậu.

"Anh ấy giận em... bởi vì em đã lén lút ra ngoài và đua ở trường đua." It trầm giọng nói.

"It, em đang nghĩ cái gì vậy... sao em lại nghịch ngợm như thế... Em cần phải trưởng thành... Day cũng cần phải làm như vậy. Thay vì nói về nó và nói một cách tử tế, cậu ấy quay lại với cuộc sống của mình, những phương pháp cũ độc ác và tàn bạo." Belle không thể ngăn mình phàn nàn. It nhìn vào mắt cá chân của mình. Nó đang ló ra khỏi chăn. Cậu có thể nhìn thấy sợi xích quấn quanh chân bằng một ổ khóa lớn.

"P'Belle, chị có thể tháo dây xích ra được không... Em không muốn bị xiềng xích như thế này." It cầu xin Belle. Belle nhìn mắt cá chân của It trong khi cảm thấy thương hại. Cửa phòng ngủ của Day mở ra. Chủ nhân của căn phòng đã trở lại và ngay lập tức bước vào phòng. It quay mặt đi khỏi Day.

"Day... tại sao cậu lại làm thế này với Nong It? Hãy cởi xích cho cậu ấy đi." Belle thay mặt It hài lòng nói với Day.

"Tôi chắc chắn sẽ cởi nó ra khỏi người cậu ấy Belle, nhưng không phải bây giờ." Day nói thẳng thừng khi nhìn It đang ngồi trên giường.

"Nhưng tôi nghĩ..." Belle cố nài nỉ Day giúp It một lần nữa.

"Chúng ta có rất nhiều khách hàng trong tiệm ngay bây giờ. Tôi nghĩ chị nên đi xuống cầu thang và chăm sóc khách hàng, P'Belle." Day nói lại, ngắt lời cô. Belle biết đây là một lời cảnh báo để không can thiệp.

"Nong It, chị sẽ mang cho em một ít cơm." Belle nói với It. Cậu ngay lập tức với lên để nắm lấy cổ tay của Belle.

"Belle, chị có thể vui lòng ở lại với em bây giờ..." It hỏi Belle. Cô nhìn tới nhìn lui, giữa Day và It.

"P'Belle có việc phải làm." Day nói với giọng gay gắt khiến It từ từ buông cổ tay Belle ra.

"Đợi chị chút. Khi nào chị chăm sóc khách hàng xong, chị sẽ trở lại ngồi nói chuyện với em." Belle nói với It để cậu yên tâm hơn. It gật đầu xác nhận trước khi Belle bước về phía cửa.

Bốp...

Belle đánh nhẹ vào bờ vai rộng của Day.

"Tôi khó chịu với cậu ... Cậu là một người tàn bạo." Belle nói với Day trước khi lao ra khỏi phòng ngủ của Day. Day lắc đầu trước khi quay sang nhìn It. Cậu đang ngồi trên giường. Cậu kéo
chăn đắp lại cho mình. Cậu quay lưng lại với Day và lặng lẽ nhìn ra ban công.

"Tại sao mày không đứng dậy và đi tắm sau khi thức dậy?" Day khẽ hỏi.

"Tại sao phải tắm khi tao không có quần áo để mặc?" It nói một cách mỉa mai. Cậu giật mình khi chiếc giường hơi lắc lư sau khi Day di chuyển đến ngồi trên giường. Tấm chăn trên người It hơi bị kéo xuống, để lộ bờ vai mịn màng của It. Tay It bấu chặt vào chăn.

Đột nhiên...

"Ối... tại sao mày cắn tao?" It kêu lên và quay sang Day cắn vào bờ vai mịn màng của anh. Cậu để lại vết cắn.

"Nào. Quay lại và nhìn tao." Day nói. It nghiến chặt răng và quay lưng lại với Day.

"Mày là người đã làm sai chuyện gì đó, sao mày có thể giận tao?" Day hỏi.

"Ngay cả khi tao sai thì mày vẫn không có quyền đối xử với tao như vậy." It nói. Day ôm lt và xoay cậu về phía mình.

"Đối với tao mà nói, đây là một sự trừng phạt nhỏ, nó..." Day bình tĩnh nói. It nhìn Day với đôi mắt run rẩy.

"Khi nào thì mày định cởi xích cho tao?" It hỏi lại.

"Tao cũng không biết, tùy mày. Đến khi nào thì mày mới thôi cứng đầu với tao như vậy? Vừa rồi tao bảo mày đi tắm, mày còn không có nghĩ sẽ đi tắm." Day nói. It đẩy Day ra xa cậu.

"Tao sẽ đi tắm... nhưng tao sẽ phải mặc gì đây?" It hỏi lại.

"Đi tắm trước đi. Tao sẽ tìm thứ gì đó cho mày." Day nói lại. It từ từ di chuyển để ra khỏi giường. Đôi chân cậu như nhũn ra.

Đột nhiên...

Cơ thể trần truồng của It được kéo vào vòng tay của Day. Day bế It thẳng vào phòng tắm. Họ có thể nghe thấy tiếng xích bị kéo lê trên sàn. It được đặt trong bồn tắm. Day bước ra khỏi phòng tắm, để hé cửa. Anh không thể đóng nó lại vì sợi xích chắn lối. It bật nước ấm trong bồn tắm. Cậu nhìn chằm chằm vào sợi dây xích quanh mắt cá chân với vẻ mặt buồn bã. Da xung quanh mắt cá chân của cậu đỏ lên vì cậu đã vặn vẹo đêm qua. Dấu vết trên người cậu từ đêm hôm trước hiện rõ mồn một. Các vết hẳn ở đùi trong và khắp phần còn lại của cơ thể. It nhấc cả hai đầu gối lên và ôm lấy mình. Cậu gục đầu xuống đầu gối, cảm thấy kiệt sức.

"lt... đi tắm đi. Đừng ngâm mình trong đó quá lâu. Mày sẽ bị ốm đấy." Day mở cửa và nói với giọng gay gắt khiến It giật mình. Cậu đồng ý đi tắm, nhưng nước ấm làm cho da cậu rất dễ chịu. Nó khiến cậu cảm thấy thư thái và giảm bớt rất nhiều đau đớn. It từ từ bước xuống khỏi bồn tắm. Day mang cho cậu một chiếc khăn. It nhận lấy, lau khô người rồi quấn khăn tắm quanh eo.

"Hãy mặc chiếc áo này vào ngay bây giờ đi." Day đưa một chiếc áo phông lớn cho It. It có thể nói một khi cậu mặc chiếc áo vào, nó sẽ đủ dài để che đi phần đùi của cậu.

"Còn quần thì sao?" It hỏi lại.

"Tao sẽ lấy cho mày một chiếc quần sau. Bây giờ, hãy mặc áo sơ mi." Day nói lại. It bĩu môi. Vì muốn Day tháo xích nên cậu đồng ý chỉ mặc áo phông. Đúng như cậu nghĩ, chiếc áo trễ xuống cho đến khi nó che phủ hoàn toàn phần giữa cơ thể cậu. It chuyển sang màu đỏ ngay khi cậu cảm thấy phần dưới của mình lộ ra.

"Lại đây." Day, người đang ngồi ở chân giường gọi người yêu bằng một giọng điềm tĩnh trong khi nhìn cậu. It bước đến chỗ anh với sợi xích quấn quanh mắt cá chân phải. Day kéo It ngồi lên đùi anh một cách mạnh mẽ. Anh ngồi lên người cậu, không ngồi hẳn trên người cậu. It nhanh chóng với tay lấy tấm chăn trên giường. Cậu che người lại vì chiếc áo phông của cậu hơi phồng lên vì cậu đang ngồi.

" Mày có thể ngồi đây, chúng ta sẽ nói chuyện vui vẻ được không?" Day nói sau khi đã trút giận vào đêm hôm trước. It có thể nói rằng ngày hôm nay bình tĩnh hơn. It vẫn im lặng, không trả lời Day.

"Nói cho tao biết, tại sao mày lại đi đua xe? Có phải vì mày muốn có một chiếc mô tô phân khối lớn không? Đúng không?" Day hỏi với giọng điềm tĩnh.

"Hừm." It trả lời.

"Cá cược bao nhiêu?" Day hỏi.

"Hai trăm nghìn mỗi cuộc đua." It trầm giọng đáp.

Cậu không trả lời với giọng to hơn vì cậu không biết tâm trạng của Day sẽ như thế nào.

"Mày dự định đua bao nhiêu cuộc đua?" Day hỏi lại.

"Bốn." It trả lời ngắn gọn.

"Chà, mày đã thắng hai cuộc đua. Mày đã không bị bắt cho đến cuộc đua thứ ba. Đúng không?" Day hỏi. It gật đầu.

"Mày đã bao giờ nghĩ về giá trị cuộc sống của mình chưa? Nó thực sự chỉ đáng giá 800.000 baht? Đó có phải là điều mày nghĩ không?" Day hỏi với giọng điềm tĩnh khiến It ngước đôi mắt run rẩy nhìn Day.

"Nếu có chuyện gì xảy ra với mày thì sao? Mày thực sự nghĩ rằng tao có thể lấy 800.000 baht đó và có thể mua lại mạng sống của mày sao?" Day hỏi lại khiến lt vòng tay qua cổ Day. Cậu giấu mặt vào hõm cổ Day trong khi cơ thể cậu run lên.

"Tiền, vàng, những thứ vật chất như xe hơi, tất cả đều có thể được thay thế. Nếumàyy mất bất kỳ thứ gì trong số đó thì mày luôn có thể lấy một cái mới. Nhưng nếu mày mất mạng sống của mình... Tao không thể tìm thấy bất cứ thứ gì hoặc bất cứ ai để thay thế mày. Mày có hiểu những gì taop đang cố nói với mày không?" Day lại hỏi khiến It lại bắt đầu nức nở.

"Huhu... Tao xin lỗi... Tao xin lỗi, Day." It nức nở và nói với giọng run run.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro