( Quyển 2) Chương 18:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 18:

"Lần sau mày sẽ nói dối tao nữa chứ?" Day hỏi. It lắc đầu dựa vào vai Day ướt đẫm nước mắt của It.

“Tao muốn nghe câu trả lời của mày.” Day lại nói.

"Ưm.... tao sẽ không nói dối mày nữa." It nói trong tiếng nấc.

"Chà, vậy thì tốt. Mày không nên nói dối tao nữa. Mày có biết tao đã đau lòng thế nào khi biết mày lừa dối tao không? Mày có nhận ra rằng tao đã tin
tưởng mày nhiều như thế nào không? Khi tao tin tưởng ai đó và họ phá vỡ lòng tin đó, mày có biết nó đau thế nào không?" Day tiếp tục bày tỏ tình cảm của mình với It để cậu hiểu.

"Ai'Day, tao xin lỗi." It kêu lên. Cậu càng nghe nhiều về cảm giác của mình đối với Day, cậu càng nhận ra hành động của mình sai lầm như thế nào.

"Hãy tưởng tượng nếu vai trò bị đảo ngược. Điều gì sẽ xảy ra nếu tao nói dối mày và hủy hoại niềm tin của mày dành cho tao? Mày sẽ cảm thấy thế nào?" Day hỏi lại. It liên tục lắc đầu.

"Hừ... tao sẽ không lừa dối mày nữa... Xin mày cũng đừng lừa dối tao." It nức nở vì hiểu ý của Day.

"Nếu mày phạm sai lầm này một lần nữa, tao phải làm gì với mày đây, It?" Day hỏi, nhưng It không trả lời.

"Nếu mày phạm phải một sai lầm khác thì chẳng phải tốt nhất là chúng ta nên tách ra sao? Như vậy tao sẽ không phải tiếp tục ra lệnh cho mày nữa. Mày sẽ có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Mày sẽ thoải mái hơn... Là đó là những gì mày mong muốn?" Day thử hỏi. It ngay lập tức nhìn lên. Đôi mắt cậu sưng húp, và khuôn mặt cậu đẫm nước mắt.

"Huhu... Day! ...mày định bỏ tao đúng không? ...huhu...mày không muốn ở bên tao nữa đúng không?...huhu..." It khóc và đánh vào ngực Day cho đến khi Day phải nắm lấy cả hai tay để ngăn cậu lại.

"It, dừng lại!" Day nói một cách hung dữ khiến It chết lặng trước khi lại khóc nức nở.

"Mày, lại đây...tao nói rằng tao sẽ rời xa mày khi nào...hửm?" Day nói trước khi tựa đầu It vào vai anh.

"Huhu... Tao sẽ nói với ba... rằng mày sẽ rời bỏ tao." It khóc nức nở trước Day. Day thở dài thườn thượt.

"Có một người vợ như mày cũng giống như nuôi một đứa trẻ vậy. Tại sao mày không thể ở bên tao tốt như khi đua xe trên đường đua?" Day nói đùa. lt tiếp tục khóc không ngừng vì những gì Day đã nói. It thẳng thắn thừa nhận rằng hiện tại cậu đang bị suy sụp về cảm xúc. Chỉ cần nghe Day nói những lời đó thôi đã khiến It buồn đến mức bật khóc như một đứa trẻ và có lẽ sẽ còn làm thế nhiều lần nữa.

"Tao xin lỗi...tha thứ cho tao." It lại nói.

"Không, nói điều này cũng vô ích. Mày đã xin lỗi rất nhiều rồi. Lời xin lỗi của mày chẳng nghĩa lý gì nếu mày không cố gắng cải thiện bản thân... Nếu mày thực sự muốn xin lỗi tao thì hãy nghe tao nói. Đôi khi đừng quá bướng bỉnh về nó." Day cố gắng giải thích trước khi để It khóc một lúc. Anh để It khóc cho đến khi cậu cảm thấy nhẹ lòng.

“Day.” It gọi tên Day bằng một giọng trầm.

"Cái gì?" Day đã trả lời.

"Tao có thể mặc quần không? ...tao không muốn như thế này." It nói một lần nữa. Day khẽ mỉm cười.

"Được thôi." Day nói trước khi để It ngồi xuống giường. Day đứng dậy và đi lấy cho It một chiếc quần lót và áo sơ mi. Day tháo sợi xích khỏi mắt cá chân của It. It đứng dậy và mặc quần vào ngay lập tức. Cậu giật mình khi Day nắm lấy mắt cá chân của cậu và đeo lại sợi xích cho cậu.

“Day... không, tao không muốn đeo những sợi xích này nữa." It nói với giọng run run. Day nhìn lên dữ dội.

“ Mày vẫn đang trong thời gian sửa sai, It.” Day nói với giọng gay gắt.

"Vậy... khi nào nó sẽ được tháo ra?" It hỏi lại trong khi nhìn Day khóa sợi xích quanh mắt cá chân của mình.

"Bất cứ khi nào tao muốn cởi nó ra, tao sẽ cởi nó." Day nói với giọng điềm tĩnh. It ngồi và gập người lại.

"Mày sẽ không để tôi đi đâu phải không? Mày cũngsẽ để tao một mình trong phòng chứ?" It hỏi lại.

"Ừm... Tao sẽ không để mày ra ngoài... nhưng tao sẽ không để mày một mình. Tao vẫn sẽ ở đây, nhưng tao sẽ phải tiếp tục đi xuống để kiểm tra cửa hàng." Day nói. Mặt It xịu xuống, và cậu bắt đầu bĩu môi một chút.

" Mày đi rửa mặt đi. Tao đi xuống lấy chút đồ ăn cho mày ăn." Day bình tĩnh nói.

"Day... Papa có biết chuyện này không? Mày đưa ba đến Chonburi mà đúng không?" It trầm ngâm hỏi.

"Papa không biết chuyện mày đua xe. Tao chỉ nói với ba rằng mày bỏ trốn để đi du lịch. Về việc bỏ ba ở Chonburi thì đừng lo lắng. Tao đã gọi người đến đón ba rồi." Day nói. It ngồi dậy và nhìn xuống.

"Sao vậy?" Day hỏi sau khi nhìn thấy vẻ mặt của lt. It đang nhìn vào sợi dây xích.

"Tao muốn tháo dây xích." It nói trong khi nhìn Day cầu xin.

"Không." Day đáp lại bằng một từ ngắn gọn.

"Mày có biết tại sao tao trói mày lại không?" Day hỏi.

"Mày không muốn tao đi bất cứ đâu." It trả lời bằng một giọng nhẹ nhàng.

"Đó là một phần lý do, nhưng không phải là lý do chính. Mục đích chính là để mày có thời gian suy ngẫm về bản thân và những gì mày đã làm. Tao muốn mày thực sự suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Sau đó, mày có thể quyết định trong khi bị giới hạn trong này, cho dù điều đó đúng hay sai. Có quá nhiều tự do, đó là điều tốt hay xấu? Điều này sẽ khiến mày thực sự suy nghĩ về những gì mình đang làm trước khi lại làm điều gì đó liều lĩnh. Mày có hiểu điều tao muốn không?" Day nói trong một loạt hỏi nói với một nụ cười.

"Ừm... Phi, chị không ngạc nhiên à?" It hỏi lại khi thấy cô chủ cửa hàng trạc 30 tuổi vẫn tươi cười.

"Có gì phải ngạc nhiên chứ? Trong tiệm bánh này thường có những cặp đôi như Day và em đến. Chị đã nhìn thấy họ nhiều đến mức điều này đã trở thành một điều bình thường với chị rồi... nhưng chị vẫn hơi sốc bởi vì chị không nghĩ Day sẽ có bạn trai." người chủ nói vì cô biết Day khá nổi tiếng với phụ nữ, ngay cả khi không ai trong số họ có thể chiếm được trái tim của Day.

"Đó là một câu chuyện dài, Phi." Day nói lại trước khi gọi món ăn. It bắt đầu gọi bánh. Cậu sẽ gọi mọi thứ trong thực đơn nếu Day không ngăn cậu lại. Chiếc bánh mà It gọi đã được phục vụ ngay lậptức. Cậu nếm thử ngay lập tức.

“Ngon quá, Day." It nói, mỉm cười khi nếm miếng bánh đầu tiên.

"Nong lt, em thực sự rất thích ăn bánh..." Belle nói đùa.

' Tao sẽ không ăn nhiều hơn thế này. Tao sẽ béo lên.' Tiếng một chị ngồi bàn sau nói đủ to để It nghe thấy.

' Mày đang nói về cái gì vậy? Nó chỉ là một chút bánh thôi.  Đừng sợ như vậy.' một cô gái khác nói với bạn mình. It nghe thấy họ, nhưng cậu không nghĩ gì về nó. Cậu ngồi và ăn bánh của mình.

' Mày không biết điều này, nhưng hầu hết những người ăn bánh ở tiệm nhiều đều béo lên... hôm nọ, tao xem chương trình thực tế của Hàn Quốc có tên là Let Me In. Một trong những phụ nữ trong chương trình đã từng rất xinh đẹp. Cơ thể cô ấy có thể trạng tuyệt vời. Bạn trai của cô ấy đã cố gắng cầu hôn cô ấy mỗi ngày cho đến khi cô ấy chấp nhận. Sau khi họ kết hôn, cô ấy béo lên. Chồng cô ấy đã lừa dối cô ấy. Tao chỉ không muốn kết thúc như vậy nếu tao béo lên thôi.' Các thiếu nữ bàn tán xôn xao chuyện này khiến It lập tức dừng ngay chiếc thìa đang xúc bánh vào miệng.

' Béo lên thì bạn trai không yêu à?...Mình có mập không nhỉ?' It nghĩ thầm trước khi nhìn xuống bản thân.

"Sao vậy?" Day đột ngột quay sang hỏi cậu vì It từ đang mỉm cười khi ăn chiếc bánh yêu thích của mình chuyển sang cau mày. Cậu rõ ràng đang suy nghĩ về một cái gì đó. It ngước nhìn Day. Belle cũng ngạc nhiên nhìn It.

"Day... Tao có béo không?" It hỏi Day khiến Belle phải lấy hai tay che miệng vì cười.

"Hehe... Em giết chị mất, Nong It. Điều gì khiến em nghĩ đến việc hỏi những điều như vậy?" Belle hỏi với một tiếng cười nhẹ.

"Mày ở đằng kia suy nghĩ lung tung lời nói của người khác làm gì, mặc dù không liên quan đến mày." Day giơ tay xoa đầu It. Day cũng đã nghe lỏm được các cô gái trẻ nói chuyện, nhưng anh không nghĩ It sẽ suy nghĩ quá nhiều như thế này.

“Nói cho tao biết ngay bây giờ đi.” It hỏi lại.

"Mày sợ tao không yêu mày sao?" Day hỏi lại. It gật đầu. Day vươn người và khẽ thì thầm với It.

' Mày không cần sợ bị béo. Tao sẽ giúp mày đốt cháy calo mỗi ngày... người ta nói, nếu quan hệ tình dục ít nhất một lần một ngày thì sẽ đốt cháy tới 100 calo. Chúng ta có thể thực hiện 3 lần trong một đêm. Điều đó sẽ đốt cháy tới 300 calo mỗi ngày. Tao đảm bảo là mày sẽ không béo đâu, nhất định đấy.' Day nói khiến It đỏ mặt.

"Thằng khốn... Mày thật hư..." It nhẹ giọng nói.

"Vậy thì màg có hiểu rằng việc mày sợ béo là vô nghĩa không? Nếu mày lo lắng, hãy nói với tao, tao sẽ giúp mày." Day lại nói.

"Tao không lo lắng về nó nữa." It nói trước khi ngay lập tức xúc bánh vào miệng. Những lời nói của người phụ nữ hoàn toàn biến mất khi cậu tiếp tục ăn chiếc bánh của mình.

"Hai người đang nói chuyện gì vậy? Nói cho tôi biết nữa. Tôi tò mò lắm." Belle hỏi.

"Ồ, tôi vừa nói với cậu ấy..." Day định nói nhưng It đã dùng tay bịt miệng Day lại trước khi anh kịp nói.

"P'Belle, chị không cần phải nghe anh ấy đâu. Day thật điên rồ." It nói. Mặt cậu nóng bừng. Belle cười thật tươi.

"Hehe, đừng nói với tôi là cậu đã nói với cậu ấy rằng cậu sẽ đốt cháy calo bằng cách quan hệ tình dục nhé." Belle nói đùa. It bị đóng băng.

"P'Belle... làm sao chị biết? Chị có phải là một nhà tâm linh nào đó như Riew Jitsampat hay Jane Yanthip không?" It hỏi ngay lập tức khiến Belle mở to mắt.

"Này... Chị đùa mà. Hóa ra điều chị đoán là đúng. Hehe." Belle nói khiến It càng đỏ mặt hơn trước.

"Hehe... nếu mày không nói gì thì P'Belle cũng đâu có biết đâu, It." Day cười ngặt ngẽo. It nhanh chóng ăn chiếc bánh của mình để che đi sự xấu hổ của mình.

Reng... Reng... Reng...

Điện thoại của Day đổ chuông. Day cầm nó lên để xem trước khi hơi cau mày. It quay lại nhìn.

"Ai đang gọi vậy, Day?" It hỏi.

“Kim.” Day nói ngắn gọn. It sững sờ. Cậu biết không còn gì giữa Kim và Day nữa. Cậu biết họ đã hiểu nhau hơn và có thể trở thành bạn tốt của nhau, nhưng điều đó vẫn khiến It cảm thấy bối rối trong lòng mỗi khi họ nói chuyện. Cậu nghĩ đến khuôn mặt của Kim.

"Ừm... Kim đã gọi cho mày. Mày có thể trả lời nó. Anh ấy chắc chắn có việc gì đó khẩn cấp đấy." It nói lại. Day không muốn cho Kim số của anh. Chính It là người đã nhất quyết đòi cho trong buổi họp mặt trung học. It hiểu rất rõ đối phương. Khi Day nghe người yêu nói điều này, anh đã trả lời cuộc gọi.

"Có chuyện gì vậy Kim?" Day trả lời cuộc gọi trong khi It đang nghe anh nói.

[ Day, cậu có ở căn hộ của mình không?] Kim hỏi. Giọng có vẻ hơi căng thẳng.

"Bây giờ tôi không có ở đó. Tôi đang ở tiệm ở tỉnh khác ... Có chuyện gì vậy?" Day hỏi lại.

[ Cậu có ở đó với It không?] Kim hỏi lại.

"Hừm... có chuyện gì sao?" Day hỏi lại.

[ Chà... Ừm... khi nào cậu quay lại Bangkok? Vui lòng gọi và cho tôi biết nhé. Tôi có vài điều muốn thảo luận với cậu.] Kim nói.

"Có chuyện gì gấp sao? Nếu vậy bây giờ có thể nói chuyện được không?" Day tò mò hỏi.

[ Không sao đâu. Tốt hơn là nên nói chuyện sau khi cậu quay lại. Thế thôi nhé.] Nói xong, Kim lập tức kết thúc cuộc gọi. Day nhìn vào điện thoại của mình với vẻ mặt bối rối.

"Day, có chuyện gì với Kim vậy?" It tò mò hỏi.

"Tao không biết. Anh ấy nói có chuyện muốn bàn. Anh ấy bảo tao gọi điện cho anh ấy khi tao quay lại Bangkok." Day thờ ở nói.

"Kim là ai?" Belle hỏi mà không cần suy nghĩ khiến lt khựng lại một chút.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro