( Quyển 2) Chương 20:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 20:

Day nói với It: "Mày đứng đó nhìn cái gì thế? Đến giúp tao mang đồ vào bếp đi." Cậu lập tức chạy tới giúp đỡ. Day mang đồ vào bếp. Sau đó, anh mang một cốc nước khác đến cho Kim, người đang ngồi trong phòng khách.

"Cho tôi một phút, tôi sẽ vào đó nói chuyện với mày. Bây giờ mày có thể ngồi với Kim." Day nói trước khi bước vào phòng ngủ. It quay lại và mỉm cười nhẹ với Kim, nhưng cậu không biết phải nói về điều gì. It nhìn vào mặt Kim suốt thời gian đó.

"Có chuyện gì vậy It?" Kim ngạc nhiên hỏi khi nhận thấy It đang nhìn mình.

"Không... không có gì..." It nhanh chóng phủ nhận. Cậu không biết tại sao nhưng trước mặt Kim, cậu dường như không thể làm được điều gì đúng đắn.

“Tôi thấy cậu đang nhìn chằm chằm vào tôi nên tôi nghi ngờ đó không phải là điều gì cả.” Kim nói.

"Ừm... tôi xin lỗi vì đã thô lỗ... chỉ là...mặt anh đẹp quá." It lo lắng nói. Trong tâm trí cậu, cậu không khỏi so sánh mình với Kim một lần nữa.

"Tôi là đàn ông, sao cậu không nói tôi đẹp trai?" Kim hỏi lại.

"Ừm..." It đang định nói xong thì cánh cửa phòng ngủ cọt kẹt mở ra, cắt ngang lời cậu. Day người đã vào phòng thay quần, bước ra và ngồi cạnh It.

“Anh muốn nói chuyện gì với tôi vậy, Kim?” Day vừa hỏi vừa nắm lấy tay lt và xoa nhẹ. Kim nhìn tay Day đang nắm tay It với ánh mắt buồn bã.

"Day... Tôi nghĩ tao nên vào phòng. Như vậy, mày và P'Kim có thể nói chuyện với nhau thoải mái hơn." It nói vì nghĩ rằng có lẽ Kim đã đi đến bàn chuyện riêng với Day.

"Đừng rời đi... ngồi đây." Day nói với giọng gay gắt trước khi quay sang Kim.

"Nếu anh có điều gì muốn nói thì anh có thể nói trước mặt tôi và It. Chúng ta đến như một người...dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải đi nói với cậu ấy
về điều đó." Day nói với giọng nghiêm túc. It khựng lại và nhìn chằm chằm vào Day một chút. Cậu không ngờ Day lại nói ra điều gì đó trước mặt Kim. Kim nhìn It trước khi thở dài.

"Chà... tôi có một chút vấn đề... vì chuyện này nên tôi không thể quay lại ngủ ở căn hộ của mình... Tôi không thể về nhà được... nên... tôi muốn đến sống với cậu một thời gian... được không?" Kim hỏi bằng giọng nhẹ nhàng khiến It sững người một lúc trước khi quay lại nhìn Day.

"Vấn đề gì vậy? Tại sao anh không thể quay lại căn hộ của mình?" Day hỏi lại.

"Chà... tôi... à..." Kim ngập ngừng không muốn nói, và trông anh có vẻ căng thẳng.

"Day... Mày không cần phải gây áp lực buộc Kim phải nói ra điều đó. Anh ấy có thể gặp một vấn đề gì đó mà không thể nói với ai khác." It nhảy vào nói sau khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Kim.

"Kim, chính anh đã nói là có điều gì đó muốn thảo luận. Nếu anh không thể nói ra thì tôi có thể giúp gì được?" Day bình tĩnh hỏi. Kim khẽ mím môi lại.

"Chà... tôi có vấn đề với một người... nên tôi không muốn quay lại căn hộ vì anh ta biết nơi tôi sống. Anh ta thậm chí còn biết nhà tôi ở đâu." Kim nói với giọng thờ ơ.

"Anh đang gặp vấn đề với ai?" Day hỏi với giọng nghiêm khắc.

"Day... Tôi không mong đợi bất cứ điều gì từ cậu. Tôi chỉ cần một nơi để ở. Tôi có thể cầu xin cậu. Tôi hứa, khi tôi sẵn sàng, tôi sẽ kể cho cậu mọi chuyện." Kim nói. Day nhìn thẳng vào Kim.

“Chắc chắn là tôi đã gây rắc rối cho cậu rồi... Tôi xin lỗi vì đã làm phiền cậu." Kim nói nhẹ nhàng khi nhìn Day với vẻ buồn bã và tiếc nuối.

"Day... Mày có thể để P'Kim ở lại với chúng ta lúc này." It nói vì cậu cảm thấy thông cảm cho Kim, mặc dù Kim và Day đã từng có quá khứ với nhau. Dù mỗi lần ở bên Kim, It đều cảm thấy bối rối trong lòng nhưng cậu không khỏi cảm thấy có lỗi và thông cảm cho Kim.

"Anh ấy không thể ở đây vì chúng ta không còn phòng ngủ dư. Mày biết đấy, tao đã biến phòng ngủ dự phòng thành phòng làm việc của mình rồi." Day quay sang nói với It.

“Day." It trầm giọng gọi tên người yêu. Day quay sang Kim, người đang ngồi trong khi siết chặt nắm tay.

"Anh có thể đến nhà tôi. Night cũng ở nhà này, nhưng em ấy đang ở cùng bạn trai tại nhà em ấy. Ở đó chúng tôi còn phòng trống. Ở đó chắc chắn anh sẽ thoải mái hơn ở đây." Day lại nói khiến Kim nhìn Day vì anh choáng váng. It bắt đầu mỉm cười.

"Đúng vậy, anh có thể tới ở nhà em ấy." It cười nói.

"Cậu có chắc là tôi có thể ở lại... và tôi sẽ không làm phiền cậu không, Day?" Kim thấp giọng hỏi. Day gật đầu.

“Vậy anh có mang theo đồ đạc của mình không?” Day hỏi.

"Tôi đã đóng gói một số thứ rồi, nhưng tôi không có ý định làm phiền cậu lâu." Kim đáp lại.

"Được rồi, chúng tôi đưa anh về nhà nhé. lt, tối nay chúng ta sẽ ngủ ở đó... Chúng ta có thể mang đồ về nhà và nấu ở đó. Được chứ?" Day quay sang hỏi người yêu.

"Ừm." It trả lời trước khi đi thu dọn đồ đạc. Họ thu dọn đồ đạc và Day lái xe đến nơi Night đang sống. Day đã để Kim đi theo sau anh trên ô tô đến nhà anh.

"Tao tưởng lần này mày sẽ không giúp P' Kim." It nói khi đi đến nhà Day.

"Anh ấy là bạn của tao. Dù sao thì tao cũng phải giúp anh ấy." Day nói một cách thờ ơ. It ngồi im lặng. Cậu không hỏi thêm gì cho đến khi họ đến nhà Day. Night ra mở cổng vì trên đường Day gọi báo tin về Kim. Day đã cho Kim đỗ xe vào trong gara. Sau khi anh lái xe vào và đỗ xe, Day lái xe vào phía sau xe Kim.

“Xin chào P'Kim.” Night giơ tay tỏ vẻ kính trọng với bạn của anh trai mình. Kim mỉm cười chấp nhận.

"P'Day... Tối nay anh có thể cho P'Kim ngủ ở phòng em. Ba mẹ Gear cho em qua nhà họ ngủ vì họ hàng của ba anh ấy sắp đến thăm. Họ muốn gặp em." cậu bé nói, Night kể về ba mẹ người yêu của mình, người mà Day biết rất rõ.

"Ừm... Khi nào em đi?" Day hỏi em trai mình.

"Chỉ một phút nữa thôi ạ. Gear đang trên đường đến đón em." Night mỉm cười đáp lại.

“Nào, nếu cậu ta không đến thì em có định gọi điện báo cho anh biết không?” Day hỏi em trai mình với giọng nghiêm nghị khiến Night có vẻ hơi lo lắng.

“Em lẽ ra đã nói với anh... Em đang định gọi điện và nói cho anh biết." Night nhẹ nhàng nói.

"Hả... Cậu vẫn nghiêm khắc với Night à? Có một số việc vẫn không hề thay đổi." Kim cười nói.

“Ngay cả khi Night đã có bạn trai, tôi vẫn sẽ lo lắng cho em ấy." Day nói trước khi Night bước tới và ôm lấy eo Day một cách cảm kích.

“Day, bây giờ mày có thể đưa P'Kim cất đồ đạc của anh ấy vào phòng rồi." lt nói sau khi đứng im một lúc.

"Ừm... vào nhà thôi. Night, giúp It xếp đồ vào bếp nhé." Day ra lệnh cho em trai trước khi dẫn Kim vào trong nhà.

"P'It, anh có thể cùng P'Day vào trong. Em sẽ xách mọi thứ vào trong cho anh." chàng trai nói.

"Không, không sao đâu. Anh sẽ giúp em mang mọi thứ vào trong." It đáp lại. Tuy nhiên, trong thâm tâm, cậu muốn đi theo Day. Da y đưa Kim lên tầng hai tới phòng ngủ của Night. Day mở cửa và dẫn Kim vào trong.

"Anh sẽ ngủ trong phòng của Night. Phòng tắm ở hướng này. Hãy cứ thoải mái như ở nhà. Đừng ngại." Day nói với giọng bình tĩnh. Kim đặt chiếc vali của mình lên giường Night trước khi quan sát căn phòng.

“Vậy cậu sẽ ngủ ở đâu?” Kim hỏi Day lần nữa.

"Phòng ngủ cũ của tôi. Nó ở phía bên kia hành lang. Tối nay, It và tôi sẽ ở nhà với anh." Day nói.

"Cảm ơn cậu rất nhiều, Day." Kim nói. Day gật đầu. Kim bước tới chỗ Day và nắm tay anh. Day hơi cau mày. Kim nhìn xuống tay Day và cố nuốt nước
bọt.

"Tôi rất ghen tị với It... Cậu ấy lúc nào cũng có được bàn tay của cậu. Đôi bàn tay mà tôi đã từng nắm lấy. Tôi ước mình có thể nắm tay cậu." Kim nói với giọng buồn.

"Nhưng điều đó là không thể." Kim nói trong khi nhìn vào khuôn mặt của Day và mỉm cười nhẹ với anh.

"Một ngày nào đó, anh sẽ tìm thấy bàn tay của một người sẵn sàng nắm tay anh đến hết cuộc đời, Kim. Tôi chắc chắn về điều đó." Day nói đầy khích lệ với bạn mình. Anh định rút tay ra khỏi tay Kim nhưng cửa phòng đã bị mở trước. It sững người trong giây lát khi nhìn thấy Kim nắm tay Day. Kim nhanh chóng buông ra và mỉm cười với It.

"Ừm... à... Tao đang định hỏi liệu mày có muốn tao cất đồ vào tủ lạnh hay mày chuẩn bị nấu bữa tối?" It hỏi Day.

" Mày đói rồi phải không?” Day hỏi. It chậm rãi gật đầu.

"Sau đó, chúng ta sẽ xuống nấu bữa tối. Kim có thể chợp mắt hoặc dọn đồ đạc. Sau đó, khi đã sẵn sàng, anh có thể xuống nhà." Day quay lại nói với Kim trước khi rời khỏi phòng Night. Anh muốn để Kim nghỉ ngơi một lát. It cố gắng đi theo sau Day.

"Ừm... It." Kim gọi Itt trước.

" Ừm." It trả lời.

"Vừa rồi... không có chuyện gì xảy ra... Tôi không muốn cậu suy nghĩ quá nhiều về những gì cậu đã thấy." Kim nói to.

"Tôi không nghĩ gì cả... Kim, đừng lo lắng." It mỉm cười nói với anh. Cậu lập tức bước đi. It nói với Kim điều này vì muốn anh không khó chịu, nhưng thực lòng mà nói, It đã suy nghĩ quá nhiều về mọi chuyện. Sau khi xuống lầu, cậu thấy Gear đã đến.

Gear đang đứng nói chuyện với Day và Night.

"Này, lt." Gear chào bạn mình lần thứ hai trong ngày hôm nay.

“ Mày đến đón Night phải không?” It hỏi lại. Gear gật đầu trước khi nhìn về phía sau lt.

"Đây là bạn tôi, Kim. Anh ấy là người mà tôi đã nói sẽ ở lại đây. Kim, đây là Gear, bạn trai của Night." Day giới thiệu Gear và Kim với nhau. Gear gật đầu chào Kim trong khi Kim mỉm cười đáp lại.

"Ừm... Bọn tao sẽ rời đi ngay bây giờ. Tao phải đi đón anh họ của ba tao." Gear nói với Day.

“Được rồi, hãy nói với ba mẹ mày rằng khi nào rảnh tao sẽ ghé qua thăm họ." Day nói với người yêu của em trai mình vì ba mẹ Gear yêu Day như con đẻ của họ.

"Ừm... Tao sẽ nói với họ. Night, chúng ta nên lên xe và đi ra ngoài ngay bây giờ đi." Gear nói với người yêu.

“Day, tao sẽ đi đóng cổng lại sau họ.” lt quay sang Day nói với anh trước khi đi theo Gear. Night đã đi ra ngoài và đang đợi trong xe.

"Tại sao tao chưa từng gặp người bạn này của Day trước đây thế?" Gear nói với It.

“Anh ấy là bạn với Day ở trường trung học. Anh ấy chơi cùng nhóm bạn với tên Neil và Fu." It nói.

"Chết tiệt, anh ấy trông đẹp trai quá. Vừa rồi tao còn bị choáng váng. Nếu không phải đã có vợ thì tao đã chơi với anh ta một chút rồi." Gear nói đùa nhưng anh không nghiêm túc.

"Đợi đã. Tốt nhất mày nên dừng lại. Nếu Night nghe thấy mày, mày chắc chắn sẽ mất một tai." It nói lại với bạn mình.

"Tao chỉ nói đùa thôi, nhưng mày không sợ Day sẽ vô tình làm tổn thương mày vì anh ta sao? Tao đã nhìn
thấy ánh mắt của Kim, bạn của Ai'Day. Khi tao nhìn thấy Day, có vẻ như đã có chuyện gì đó đang xảy ra." Gear nói. It đóng băng một chút.

“Hai người đó đã có một số quá khứ với nhau khi còn học trung học.” It nói nhỏ với một trong những người bạn thân nhất của mình. Gear dừng lại một lúc.

"Chà... nếu đó là sự thật... thì tại sao mày lại cho phép Day đưa anh ta đến ở lại đây?" Gear đã hỏi lại bạn mình ngay lập tức vì anh không biết về mối quan hệ trong quá khứ của Day và Kim.

"Đó là một câu chuyện dài. Hơn nữa, tao không biết tại sao nhưng tao cảm thấy tiếc cho P' Kim." It nói, điều mà cậu cảm thấy sâu sắc trong lòng. Cậu cảm thấy có lỗi với Kim vì cậu biết rất rõ Kim rất yêu Day nhưng Day lại yêu cậu.

Điều này khiến It cảm thấy mình là người gián tiếp làm tổn thương tình cảm của Kim. lt từng nghĩ rằng nếu cậu gặp một người khác như Jumper, người cố gắng can thiệp giữa cậu và Day thì người đó sẽ dễ xử lý hơn nhiều.

Trong thâm tâm, cậu biết Kim không muốn cướp Day đi hay xen vào giữa hai người họ. Dù vậy, It cũng không khỏi có lúc cảm thấy bất an. Có thể nói, It lúc này đang rất bối rối về suy nghĩ và cảm xúc của mình.

"It!!" Gear gọi tên bạn mình lớn đến mức khiến It giật mình.

"Cái gì... tại sao mày lại hét lên?" It chửi lại bạn mình.

"Mày đang nghĩ gì vậy? Tao đã gọi tên mày vài lần rồi." Gear nói lại. It nhẹ nhàng thở dài.

"Ồ, có lẽ mày nên đi rồi. Night đã đợi trong xe rất lâu rồi." It nói với bạn mình. Gear bước tới xe của anh và lái đi. Sau khi đóng cổng vào nhà, lt quay vào trong tìm người yêu. Tiếng cười có thể được nghe thấy từ nhà bếp. It đi xem.

"Hehe... Tôi nhớ... hồi cậu đánh học sinh ở trường..." Giọng Kim cười vang lên. Anh đang giúp Day rửa rau trong khi Day đang ướp bít tết.

“Hahaha..." Day cười lớn. Anh không nói gì cả. Anh quay lại thì thấy It đang đứng ở cửa bếp. It mỉm cười nhẹ với Day trước khi bước tới gặp Day.

"Gear đã rời đi chưa?" Day hỏi.

" Ừm... Tao có thể giúp gì cho mày không, Day?" It hỏi người yêu. Day hơi nhướng mày.

"Xin mời ngồi. Tốt nhất là... đừng quên mày từng suýt đốt cháy bếp của tao đấy." Day trêu chọc người yêu.

"Hừm... cậu không tự thiêu đấy chứ, It?" Kim quay lại hỏi thăm.

"Không nghiêm trọng lắm đâu... Night và tôi đang giúp nhau nấu ăn. Đó chỉ là một chút lỗi kỹ thuật thôi." It mỉm cười nói trước khi nhìn Kim cắt rau như một người chuyên nghiệp.

"Kim, anh cũng biết nấu ăn à?" It hỏi bạn của người yêu. Kim mỉm cười.

“Đúng, nhưng tôi không giỏi lắm. Tôi đã nấu ăn từ khi còn học trung học... Tôi còn nhớ, hồi đó tôi đã làm cho Day nếm thử và thử mọi thứ tôi làm. Cậu ấy thường được dùng làm chuột thí nghiệm của tôi." Kim cười nói. Anh không suy nghĩ nhiều về những gì mình đang nói, nhưng điều đó khiến It im lặng.

"Kim, anh cũng nên chuẩn bị một ít nước sốt salad đi. It, ngồi đợi một lát. Mày muốn ăn loại nước sốt salad nào?" Day hỏi người yêu.

“ Mày muốn gì cũng được." It nói trước khi bước ra khỏi bếp ngay lập tức. Day cau mày.

"Kim, bây giờ anh có thể chuẩn bị mọi thứ rồi." Day nói trước khi đặt đồ đạc xuống và rửa tay. Anh bước ra ngoài thì thấy It đang ngồi trong phòng khách xem TV. Thân hình mảnh khảnh đang lướt qua các kênh với ánh mắt trống rỗng. Day ngồi xuống cạnh cậu. It quay lại nhìn người yêu và thắc mắc tại sao anh lại bước ra khỏi bếp.

"Sao vậy?" It hỏi.

"Tao không có chuyện gì cả. Mày mới là người mà tao nên hỏi điều đó." Day bình tĩnh nói.

"Sao vậy? Tao chưa làm gì cả." It trả Lời. Day giật chiếc điều khiển từ xa khỏi tay cậu. Anh cầm nó trong tay.

"Đó là lý do tao để Kim giúp tao... là vì anh ấy muốn giúp. Chỉ là anh ấy là bạn tao nên bọn tao phải giúp đỡ lẫn nhau. Tao biết mày sẽ suy tư khi thấy anh ấy giúp tao. Tao sẽ không làm vậy đâu." Day nói với giọng nghiêm túc khiến It hơi cứng người.

“Tao không nghĩ gì về điều đó cả." It nói dối một chút.

"Mày nói rằng mày không nghĩ gì về điều đó, nhưng khuôn mặt của mày đang kể một câu chuyện khác.Màyy không nhận ra điều này sao..." Day nói trước khi đặt ngón tay lên môi It.

Vuốt!

Day đặt ngón tay lên môi It. Anh làm nhẹ nhàng nên sẽ không làm cậu đau.

"A... Mày cắn môi tao à?" It hỏi trong khi lấy tay che miệng lại.

"Tao đã nói rồi, nếu có điều gì làm phiền mày, hãy nói thẳng với tao. Đừng nói dối." Day nói trong khi nhìn It một cách dữ dội. It hơi cau mày.

"Tao biết mày giỏi... hiểu biết nhiều... Tao xin mày. Hãy sinh một đứa con trai để mày dùng nó luyện tập kích nổ bom nhé." It nói đùa vì biết người mình yêu rất chu đáo và quan tâm đến cảm xúc của mình. Anh luôn như vậy và điều đó khiến It cảm thấy thoải mái hơn một chút.

" Mày không phải chó... nhưng mày có cái miệng rất thông minh, rất tốt. Lại đây." Day khóa cổ It rồi nghiêng người về phía trước cắn thật mạnh vào môi It. Nó không đủ để làm rách da.

"A, ừ... Day... Ưm..." It gọi to, nhưng lời nói của cậu không rõ ràng. Cậu dùng tay còn lại đánh vào vai Day một cách trêu chọc cho đến khi Day chuyển từ cắn môi sang đưa chiếc lưỡi ấm áp của mình vào khuôn miệng mềm mại của It. Bàn tay đang đập trên vai Day lập tức dừng lại. Chiếc lưỡi ấm áp của anh tinh nghịch trêu chọc chiếc lưỡi nhỏ nhắn của It, đẩy nó tới lui. Day hôn cậu vì anh muốn It cảm thấy tự tin hơn vào bản thân và tin tưởng hơn vào tình yêu của anh dành cho mình. Day nhấc It lên đùi mình. It vòng tay qua cổ Day và hôn đáp lại.

"Ưm...ưm...” It rên rỉ nhẹ nhàng khi Day
mút chiếc lưỡi nhỏ bé của mình. It rùng mình khắp người trong khi cảm thấy cồn cào trong bụng. Đôi tay khỏe mạnh của Day ôm chặt eo It vào người anh trong khi kéo cậu lại gần hơn.

"Day... cậu sẽ... Ừm..." Kim, người đang bước ra khỏi bếp để hỏi Day một câu, cứng người khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. It ngay lập tức cố gắng rời xa Day, nhưng cậu không thể đi xa vì anh vẫn đang ôm chặt lấy vòng eo thon gọn của cậu. Khuôn mặt mịn màng của Kim trở nên tái nhợt. Day quay lại nhìn Kim đầy giận dữ.

"Sao vậy?" Day hỏi lại.

"Chà... tôi đang định hỏi xem cậu có muốn tôi nướng bít tết hay không. Tôi có thể nướng chúng cho cậu." Kim hỏi bằng giọng yêu thương. Đôi mắt tròn xoe của anh hơi cụp xuống.

"Không sao đâu. Tôi sẽ tự nướng chúng. It thích ăn đồ tái vừa của cậu ấy. Anh sẽ không thể nướng theo cách cậu ấy thích. Tôi không còn sức để nghe cậu ấy phàn nàn nữa." Day nói lớn tiếng.

"Chết tiệt... Tao không phải là người hay phàn nàn kinh niên như mày đang ám chỉ đâu." It khó chịu nói với người yêu khiến Kim khẽ mỉm cười.

"Ừm, bây giờ tao sẽ đi nướng bít tết. Mày có muốn ăn gì khác không?" Day hỏi It một cách thiếu kiên nhẫn.

“Có mì Thượng Hải không, Day?” It hỏi khi cậu nhớ ra điều gì đó.

"Ở đây chắc có một ít. Những thứ tao mua trong cửa hàng trước đó chắc vẫn còn ở đây. Tại sao? Mày có muốn ăn Salad Thượng Hải không?" Day cố ý hỏi. It gật đầu. Day nở một nụ cười nhẹ.

"Vậy chúng ta sẽ làm chút gì đó để ăn. Đợi một chút. Đừng đi đâu nhé?" Day lại nói chuyện với It. It gật đầu trước khi liếc nhìn thấy Kim đang đứng ở chỗ cũ.

“Ừm.” It trả lời. Nghe được câu trả lời của cậu, mặt It bị Day kéo vào một nụ hôn. Anh chỉ tập trung vào It, người đã rất choáng váng vì Day đã làm điều này trước mặt Kim. Day đứng dậy và đi vào bếp. Cậu không dám nhìn mặt Kim. Cậu cảm thấy xấu hổ và có chút tội lỗi. Kim mỉm cười dịu dàng với lt trước khi theo Day vào bếp.

"Day, cậu biết mọi thứ về It." Kim nói khi cả ba ngồi xuống ăn tối. It đang thưởng thức món bít tết của mình. Kỹ năng nướng của Day là tốt nhất. Đó chỉ là cách cậu thích nó.

“Hehe hehe, nếu tôi không hiểu thì cậu ấy sẽ nổi cơn thịnh nộ trong nhà mất.” Day vừa nói vừa múc salad vào đĩa của It. Kim chỉ có thể nhìn mà cảm thấy có chút ghen tị nhưng cũng không nghĩ nhiều nữa.

"Day... Tao không thích ăn hành. Tại sao mày lại đặt chúng vào đĩa của tao?" It phàn nàn khi thấy món salad có hành tây trong đó

"Kim, anh có cho hành vào đó không?" Day hỏi Kim.

" Ừm, sao vậy?" Kim lơ đãng hỏi.

"Ồ, tôi quên dặn anh là đừng cho hành vào. Lúc nào làm tôi đều bỏ đi vì It không ăn nó." Day nói khiến Kim có chút cứng người.

"Ồ không... Tôi xin lỗi, It. Tôi không biết." Kim nói lại với It.

“Không sao đâu, Kim... Anh có biết là tôi không ăn chúng đâu." It nhanh chóng nói vì không muốn Kim cảm thấy có lỗi.

"Nhưng mà Day. Hãy lấy đi. Sao mày không lấy hết chúng đi. Hãy tự mình lấy và ăn đi." It vừa nói vừa múc hết hành vào đĩa của Day khiến Kim mỉm cười.

"Mày đang làm gì vậy? Hành tây trong món salad không phải để ăn." Day nói, không hề nghiêm túc.

"Tao không biết rằng hành tây trong món salad cay không thể ăn được. Làm sao tao biết chúng được dùng vào việc khác và không thể ăn được chứ?" It mỉm cười nói.

“Trông It giống một đứa trẻ vậy, phải không?” Kim trêu chọc.

"Ôi, Kim... Sao bây giờ anh lại nói chuyện giống Day vậy? Tôi không phải con nít." It lập tức rên rỉ. Day chỉ lắc đầu và mỉm cười. Kim lén nhìn mặt Day rồi mỉm cười nhẹ nhàng. Kim chưa bao giờ thấy Day cười ngoại trừ khi ở cùng Night... nhưng hôm nay khi đến, anh thấy Day cười nhiều hơn vì It. Kim bây giờ tin rằng có lẽ không ai khác có thể khiến Day cười như vậy ngoại trừ It.

"Nói thật cho tôi biết đi... P'Kim. Tôi đã hỏi anh nhiều lần rồi. Cổ tay anh bị sao thế? Tôi có thể thấy những vết đỏ mờ quanh cổ tay anh?" It trầm ngâm hỏi. Khi đang ngồi trên ghế sofa ở chung cư, cậu đã nhìn thấy cổ tay của Kim. Cậu đã nhận thấy chúng có màu đỏ như thế nào. Khi cậu hỏi về điều đó, Kim sững người một lúc trước khi kéo tay áo dài xuống che nhẹ cổ tay. Day nhìn anh không rời mắt.

"Không có gì đâu. Chắc là tôi đã va phải cái gì đó. Tôi không biết. Ngứa quá. Tôi đã gãi cho đến khi nó đỏ lên, nhưng bây giờ nó gần như biến mất rồi." Kim vừa cười vừa tránh ánh mắt của Day vẫn đang nhìn mình.

"Ồ..." It trả lời mà không suy nghĩ nhiều. Ba người ngồi xuống và ăn bữa tối của mình cho đến khi no nê. Kim tình nguyện tự mình rửa bát. Anh muốn báo đáp công ơn của Day vì cho phép anh ở lại nhà mình. Day không phản đối. Anh đưa It vào phòng khách xem TV.

Reng... reng... reng... reng...

Điện thoại của Day đổ chuông. Day cầm nó lên xem trước khi nhận cuộc gọi.

"Chuyện gì vậy?" Day chào bên kia. It tò mò quay lại nhìn xem ai đang gọi.

[ Tên khốn tàn bạo... hiện giờ cậu đang ở đâu?] một giọng nói quen thuộc hỏi.

"Tôi đang ở nhà. Anh có chuyện gì vậy?" Day hỏi lại.

' Day, ai đang gọi vậy?' It thì thầm.

' P'Kom.' Day trả lời ngắn gọn.

[ Ừm, đó là giọng bạn trai của cậu, tôi nghe thấy cậu ấy, phải không?] Kom hỏi đùa vì anh có thể nhận ra giọng nói của It.

" Ừm." Day trả lời.

[ Không, không có gì đâu. Ngài ấy chỉ muốn gặp cậu thôi. Thế nên ngài ấy   bảo tôi gọi điện hỏi xem cậu ở đâu. Cậu có ở chung cư không? Khun Kamol muốn qua thăm cậu.] Kom buồn bã đáp lại. Day hơi nhíu mày.

"Có chuyện gì với Khun Kamol thế, P'Kom?" Day hỏi lại.

[ Hehe hehe...ừm vì ngài ấy có việc muốn nhờ cậu giúp. Cũng không nhiều lắm đâu.] Kom trả lời.

"Không, tao sẽ không để mày giúp anh ta làm gì cả." lt, người nghe rõ giọng nói đó, nhanh chóng xen vào. Điều này khiến Kom cười điên dại.

[ Bạn trai của cậu thật tệ. Hãy nói với bạn trai của cậu rằng ngài ấy không muốn câu làm điều gì xấu. Ngài ấy chỉ cần cậu giúp tìm ai đó. Chà, người này thực sự là một người mà cậu biết. Vì vậy, ngài ấy muốn đến nói chuyện với cậu để nói về người đó trước.]  Kom nói khiến Day càng bối rối hơn.

"Là ai? P'Kom... Người đó chắc chắn rất quan trọng phải không? Nếu không, tại sao ngài ấy lại phải làm đến mức này mà không tự mình đi tìm?" Day cho biết, biết rất rõ tính cách của sếp cũ.

[ Cậu có thể nói chuyện với ngài ấy về điều đó khi gặp mặt trực tiếp. Khi nào thì thuận tiện cho cậu?] Kom hỏi lại.

"Hãy làm việc này đi, P'Kom... ngày mai. Tốt nhất là anh nên đưa ngài ấy đến nhà tôi... Tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh. Bảo ngài ấy đến đây gặp tôi." Day nói trước khi đưa cho Kom địa chỉ và hướng dẫn cách đến nhà anh trước khi cúp máy.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro