( Quyển 2) Chương 22:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 22:

"Tao hy vọng anh ấy sẽ không làm điều gì bạo lực với P'Kim." It lo lắng nói.

"Mày bị sao vậy? Tao cảm thấy như mày đang lo lắng quá nhiều cho Kim." Day hỏi trong khi nhìn It ngơ ngác. It hơi nhướng mày.

"Đương nhiên. Tao thực sự lo lắng cho anh ấy. Mày không lo lắng cho anh ấy sao?" It hỏi lại. Day nhìn It và mỉm cười nhẹ.

"Ừm, nếu tao nói với mày rằng tao lo lắng cho anh ấy thì con chó con trước mặt tao sẽ lại ngồi bĩu môi." Day nói lại.

"Không, tao sẽ không... Tao không ngu đến thế đâu." It cãi lại. Day hơi nhướng mày.

" Mày thừa nhận mày là chó sao? Trả lời đi, mày cũng không có phủ nhận." Day thấp giọng hỏi. It chợt cứng đờ vì vừa nhận ra điều Day vừa nói.

"Chết tiệt, mày thật sự muốn chọc tức tao." It nhẹ nhàng lẩm bẩm trước khi ngồi xuống ghế sofa. Day bước tới và ngồi xuống cạnh cậu.

"Chà, điều mày nói có đúng không? Nếu tao nói với mày rằng tao cũng lo lắng cho Kim, mày sẽ hiểu chứ?" Day hỏi lại.

"Đó là những gì tao đã nói với mày." It phản đối ngay lập tức.

"Hừ." Day chế giễu như thể anh không tin It. Điều này khiến It cau mày.

"Ồ... Tao thật ngu ngốc. Tao không thể phân biệt được gì cả." It nói với giọng trầm lặng. Day lắc đầu trước hành vi mỉa mai của It. It nhảy dựng lên và quay sang Day khi cậu nhớ ra điều gì đó.

"Này, tao vừa nhớ ra một chuyện." It mở to mắt nói.

"Cái gì?" Day hỏi lại.

lt nói: “Day, mày đưa tao rời khỏi trường đua của tên khốn đó, tao đã không thể nhận được hai trăm nghìn baht mà tao đã giành được từ cuộc đua... Mày đưa tôi trở lại trước khi tao kịp lấy được tiền." Day ngơ ngác nhìn người yêu.

"Mày còn muốn nhận tiền sao?" Day lạnh lùng hỏi. It đông cứng lại một chút trước khi bắt đầu bĩu môi.

"Chà, tao đã thắng cuộc đua... số tiền đó là của tao... làm sao tao có thể không nhận được? Đó là hai trăm nghìn baht đấy." It nói bằng giọng nhẹ nhàng. Lúc đầu cậu cảm thấy hơi nhạy cảm về những gì Day đã nói. Bây giờ, cậu bắt đầu cảm thấy sợ rằng Day có thể nổi giận. Day ngồi lặng lẽ. Thành thật mà nói, Nan đã gọi cho Day trước đó để nói với anh rằng Nan có số tiền mà It thắng được từ cuộc đua.

“Ồ, mày định làm gì với số tiền đó?” Day hỏi lại.

“Tao vẫn chưa biết... Tao chỉ muốn giữ nó bây giờ... vì dù sao thì tao vẫn chưa đủ tiền để mua chiếc xe máy.” It nói lại.

"Mày vẫn nuôi hy vọng có được một chiếc xe máy phải không?" Day hỏi với giọng nghiêm khắc. It ngồi im lặng. Thành thật mà nói, cậu vẫn muốn có được chiếc xe máy như trước đây.

“ Mày thực sự không muốn tao mua nó phải không Day?” It nhẹ nhàng hỏi. Cậu chỉ muốn chắc chắn thôi. Ngoài ra, cậu còn hy vọng điều này sẽ làm dịu trái tim của Day và khiến anh đồng ý mua cho mình một chiếc.

“Mày có muốn bị xích lần nữa không?” Day hỏi nhỏ, It ngay lập tức im lặng. Day đứng dậy. It nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Day.

"Mày đi đâu?" It nhanh chóng hỏi. Cậu sợ Day sẽ lại giận cậu.

"Hãy ngồi đây và đợi một lát." Day nói với giọng bình tĩnh trước khi bước vào phòng ngủ. It nhìn anh khó hiểu nhưng cậu vẫn đồng ý ngồi đợi Day. Một lúc sau, Day bước ra khỏi phòng với áo khoác và mũ bảo hiểm. Đó là chiếc xe mà Day đã giữ từ lâu nhưng vẫn ở tình trạng tốt.

"Tại sao mày lại mang áo khoác và mũ bảo hiểm ra ngoài?" It bối rối hỏi.

“Mặc áo khoác vào. Sau đó, đội mũ bảo hiểm của tao vào." Day đưa chiếc áo khoác da cùng với mũ bảo hiểm của mình cho lt.

"Tại sao mày lại muốn tao mặc chúng?" It hỏi lại. Cậu bắt đầu cảm thấy nghi ngờ.

“Tao đã bảo mày mặc nó." vào mà Day nói với giọng nghiêm khắc. Sau đó It đứng dậy mặc áo khoác và đội mũ bảo hiểm đúng như Day đã nói. Khi Day nhìn thấy It kéo khóa áo khoác, Day liền nắm lấy cổ tay lt và kéo ra sân trước. Lúc này đã gần trưa. Mặt trời đang chiếu sáng khi Day nhặt một sợi dây chuyền và đặt nó dưới ánh nắng chói chang.

“Ngồi xuống đi.” Day nói. It ngoan ngoãn ngồi xuống. Cậu nhìn Day qua hình ảnh phản chiếu trên chiếc mũ bảo hiểm.

“Ngồi đây cho đến khi tao bảo mày đứng dậy.” Day nói.

"Tại sao?" It hỏi ngay lập tức.

"Đợi đã. Mày sẽ hiểu tại sao tao bắt mày ngồi đây. Hãy ngồi đó và đừng phàn nàn." Day nói với giọng nghiêm khắc trước khi ngồi vào bóng râm ở chiếc bàn gần nhà. Anh đã ngồi xem It. It chắc chắn sẽ ngồi xuống và chờ đợi. Cậu không hiểu tại sao Day lại bắt cậu ngồi đây và làm việc này. Một thời gian
trôi qua, It bắt đầu bồn chồn. Cậu đổ mồ hôi rất nhiều do thời tiết nóng bức. It bắt đầu nhận ra rằng mình đổ mồ hôi nhiều đến mức cả mặt và tóc đều ướt đẫm. It quay lại nhìn Day, người vẫn đang ngồi đó nhìn.

"Day... Tao nóng quá." It nói. Day im lặng.

"Day!! Tao nóng quá... sao mày lại bắt tao ngồi đây?" It không thể chịu đựng được. Cậu buộc phải lên tiếng. Day tiếp tục ngồi đó, phớt lờ It. It không thể chịu đựng được nữa. Cậu nhanh chóng đứng dậy và đi về phía Day. Cậu cởi áo khoác và mũ bảo hiểm rồi trả lại cho Day trong vẻ khó chịu. Mặt cậu đỏ bừng vì nắng và hơi nóng từ mũ bảo hiểm. It nhanh chóng bước vào nhà. Trong nhà, máy điều hòa đã được bật sẵn. It vừa đi vừa điều chỉnh quạt để thổi vào mặt trong khi quạt tới lui chiếc áo phông để làm mát bản thân. Day theo lt vào nhà với vẻ mặt bình tĩnh.

"Mọi chuyện thế nào? Mày có nóng không?" Day hỏi.

"Tất nhiên rồi, tao nóng... Mày bắt tao ngồi dưới nắng, và tal thậm chí còn không biết tại sao. Chắc tao là một thằng ngốc mới đồng ý ngồi dưới nắng chói chang chỉ vì mày bảo tao làm vậy." It càu nhàu với Day khi Day ngồi trên ghế sofa. It ngồi trên sàn trước chiếc quạt lớn.

"Chà, tao muốn biết một người nóng nảy, dễ cáu gắt vì nóng như mày sẽ phản ứng thế nào khi phải ngồi ngoài trời nắng nóng. Nếu mày đi xe máy ở thời tiết Thái Lan thì sẽ chỉ như vậy thôi. Trời nắng nóng không những phải đi xe mà còn phải đối mặt với rất nhiều khói thải. May mà hôm nay trời không mưa, nếu không thì tao đã để mày ngồi dưới mưa rồi biết phải làm thế nào sẽ có cảm giác như đang lái mô tô trong trời mưa." Day nói khiến It đột ngột dừng lại.

"Chà, lẽ ra mày có thể tử tế nói với tao rằng trời mưa thì không có chỗ trú mưa, và đi xe máy sẽ rất nóng. Mày chỉ cần nói vậy thôi. Bây giờ tao đã hiểu rồi." It phản bác. Day nhếch lên một nụ cười nhẹ.

"Hừm. Người như tao không thích giải thích, tao tự dạy cho mày còn hơn, để mày trải nghiệm cảm giác thật thì tốt hơn." Day nói. It nhìn Day dữ dội một chút. Tuy nhiên, cậu cũng không buồn tranh cãi với anh. Cậu ngồi và suy nghĩ về điều đó. Những gì Day nói rất đúng. Cậu dễ bị kích ứng trong thời tiết nóng bức. Nói thì dễ, nếu cậu lái xe máy thì sẽ quen, nhưng có lẽ cậu sẽ không làm được điều này. Lúc đầu, cậu chỉ định lái một chiếc vì nghĩ nó ngầu.

“Hầu hết những người thích đi xe máy đều đi vì thích cảm giác mạnh. Họ không sợ nóng, không sợ điều kiện thời tiết. Một đứa trẻ như mày, thà đừng bắt đầu còn hơn. Nếu mày không thể xử lý được thì đó là tất cả những gì tao muốn nói." Day nói.

"Được rồi, tao biết. Nếu mày nghĩ tao không nên mua thì tao sẽ không mua... nhưng dù sao thì tao vẫn muốn lấy tiền của mình. Tao muốn giữ nó bên mình." It bất đắc dĩ nói. Day mỉm cười hài lòng.

"Vậy mày lên lầu tắm đi, tak đưa cậu đến đó, mày không đổ mồ hôi à?" Day nói. It nhanh chóng đứng dậy và chạy vào phòng tắm để tắm và thay quần áo. Sau khi tắm rửa và mặc quần áo xong, Day chở It đến trường đua của Nan. Anh gọi điện cho Nan để thông báo rằng anh sẽ ghé qua gặp.

"Ngồi đây đi Hia." Nan mời Day ngồi xuống sau khi nhìn thấy Day và It bước vào. Day và It ngồi xuống chiếc ghế sofa trong văn phòng của Nan.

"Đợi một chút, tôi sẽ đi lấy tiền." Nan nói trước khi bước vào căn phòng có chiếc két sắt. Anh cất giữ những vật có giá trị của mình ở đó. Một lúc sau Nan bước vào phòng với một chiếc phong bì màu nâu. Anh đưa phong bì cho It. It mở phong bì và nhìn số tiền bên trong. It mỉm cười.

“ Mày không đếm à?” Nan hỏi. It lắc đầu.

"Tao không cần đếm, tao tin mày." It ngồi xuống cắn môi đáp. Cậu nhìn khuôn mặt của Day một cách ngập ngừng vì dường như anh đang suy nghĩ điều gì đó. Day nhìn thẳng về phía trước.

"Mày có điều gì muốn nói?" Day lặng lẽ hỏi. It hơi nhướng mày. Cậu đã không nhận thấy thái độ của Day cho đến tận bây giờ. Nan nhíu mày lại với nhau.

"Không có gì đâu, không phải chuyện gì to tát đâu, tự em có thể giải quyết được mà." Nan nói lại.

" Mày đang làm tao thắc mắc tại sao mày không nói gì cả. Mày có định nói cho tao biết hay không?" Ngày hỏi lại.

"Chuyện gì vậy?" It hỏi trong khi hít một hơi thật sâu.

"Là về đứa trẻ đó. Hia, em không hề căng thẳng với cậu ta chút nào. Em chỉ thấy khó chịu thôi. Hơn nữa, em chỉ không muốn Hia phải đối mặt với chuyện đó. Em không nghĩ cậu ta là một mối đe dọa. Em không coi trọng chuyện đó.” Nan nói với giọng nghiêm túc.

"Chết tiệt. Mày đang nói vớ vẩn gì thế? Tao không hiểu mày đang nói gì. Cứ phun ra đi." It hét lại.

"Chà... đó là tên khốn mà mày đang chạy đua cùng." Nan nói.

"Ý mày là gì?" Day đột nhiên hỏi với giọng bình tĩnh. Đôi mắt anh nhìn Nan đầy mong đợi.

Nan nói: “ Cậu ta đến và hỏi em mỗi ngày khi nào It có thể thi đấu trở lại. Cậu ta muốn chạy đua với cậu ấy một lần nữa." It nhướng mày lên một chút. Day tiếp tục ngồi yên.

"Hắn không hiểu chuyện gì đã xảy ra ngày hôm đó à?" Day hỏi.

"Cậu ta biết, Hia. Em đã có cậu ta rồi. It không thể chạy đua được nữa. Cậu ta vẫn đến giục em liên lạc với cậu ấy. Lúc đầu, cậu ta xin số điện thoại vì cậu ta muốn nói chuyện riêng với It." Nan lại nói.

"Nan, đừng cho cậu ta số của tao." It nhanh chóng nhảy vào nói.

"Tao biết. Nếu tao làm vậy, Hia sẽ giết tao để trừng phạt vì đã cho người đàn ông khác số vợ của anh ấy." Nan trêu chọc It trước khi quay sang Day.

"Khi tao không đưa nó cho cậu ta, cậu ta yêu cầu tao gọi điện và nói với mày rằng cậu ta muốn đua lần nữa. Tao không biết tại sao cậu ta lại quyết tâm đến vậy. Tao rất khó chịu với đứa trẻ đó, đến nỗi tao muốn nhiều lần giẫm đạp cậu ta nhưng không thể, tao không muốn bắt nạt một đứa trẻ." Nan nói lại.

“Cậu ta vẫn tới đây mỗi ngày à?” Day hỏi.

"Vâng, Hia. Em chắc chắn hôm nay cậu ta sẽ quay lại hỏi em lần nữa. Hãy tin em."Nan nghiêm khắc nói. Day quay lại nhìn It. It lập tức lắc đầu.

"Tao không đua nữa, mày không cần nhìn tao, tao cũng không muốn bị mày giết đâu, Day." It lên tiếng. Cậu không muốn Day nghĩ rằng cậu vẫn muốn tiếp tục đua.

"Tao chưa nói gì với mày cả." Day nói lại trước khi quay lại nhìn Nan.

“Tối nay mày có thể để tao xử lý cậu ta.” Day nói.

Nan và It lập tức mở to mắt.

“Chính xác thì Hia định xử lý cậu ta như thế nào?” Nan tò mò hỏi.

“Tao định nói với cậu ta rằng It sẽ không cạnh tranh với cậu ta nữa thôi." Day nói với giọng bình tĩnh.

“ Cậu ta có dễ dàng nghe lời mày như vậy không Day? Tên khốn này là chủ trường đua vậy mà cậu ta vẫn không nghe lời Nan." It vừa nói vừa hỏi người yêu.

"Hai người hãy im lặng đi." Day nói với Nan và It trước khi họ im lặng. Họ không ép anh thêm nữa bằng những câu hỏi.

Sau một thời gian trôi qua, trời đã tối. Day và It ngồi trong văn phòng của Nan và đợi một lúc. Nan đi ra ngoài để ra lệnh cho cấp dưới của mình.

“ Mày đi đâu thế, Day?” It hỏi khi câun đang chơi game trên điện thoại trong văn phòng của Nan.

“Tao ra ngoài hút thuốc." Day nói lại.

"Để tao đi cùng. Tao muốn ra ngoài một chút." It nói. Day gật đầu đồng ý. Họ cùng nhau bước ra ngoài. Day bước tới tham gia cùng nhóm đàn em của mình trong khi hút thuốc. Hôm nay, đàn em của anh hỏi anh về xe đua. Vì vậy, anh đã nhìn vào một trong những chiếc xe để kiểm tra nó. Mọi người quay lại giơ tay chào Day. Anh gật đầu chào lại họ. Anh đứng và nói chuyện với đàn em của mình một lúc. It, người vừa bước đi để nói chuyện với Nan, giờ đang quay lại phía cậu.

"Day, tao đói quá. Tao còn chưa ăn tối mà." It nói với vẻ mặt cầu xin.

"Lát nữa tao dẫn mày đi ăn gì đó. Đợi đám khốn nạn đó đến đây trước đã." Day nói. It gật đầu chấp nhận. Một lúc sau, đàn em của Nan lại gần họ.

"Này, những người đó đang ở đây." một trong những đàn em nói. It và Day quay lại nhìn.

"Được rồi, mày có muốn tới nói chuyện với cậu ta không?" It hỏi.

“Sao mày không đi nói chuyện với cậu ta trước?” Day nói trước khi ngồi vào chỗ. Anh ngồi trên chiếc ghế gần đó, cùng phía với đối thủ của It. Anh quay lại và thấy It đang ở cùng nhóm Nan. Cậu nhanh chóng đi về phía anh cùng nhóm bạn của mình.

"Hey..." Bên kia nói. It nhìn trái và phải.

"Tên ai là "hey" chứ?" It hỏi trong khi đối phương bước tới và dừng lại trước mặt cậu. Đàn em của Nan đến đứng canh gác bên cạnh cậu. Day ngồi yên hút thuốc.

"Tao đang nói chuyện với mày, It. Tao muốn trả thù bằng một hiệp cuối cùng." Đối phương nói.

"Bọn mày có bị mất trí nhớ không? Tai là tiền bối của bọn mày. Hãy học cách nói chuyện với tao một cách tôn trọng đi." It nói với giọng chắc chắn.

"Tao không quan tâmmàyy có phải là tiền bối của tao hay không. Vậy mày nói sao? Mày có định thi đấu không? Tao đã đến đây và đợi mày mỗi ngày chỉ để có thể cạnh tranh với mày một lần nữa đấy." bên kia nói về ý định của chính mình.

"Tao sẽ không đua nữa. Mày sẽ phải đua với người khác." It vừa nói vừa quay lại nhìn Day. Anh đang dùng chân dập điếu thuốc.

"Tại sao? Lần này mày sợ sẽ thua tao sao?" bên kia nói lại.

"Nói cho tao biết, nếu tao thi đấu, lần này mày sẽ đặt cược cái gì?" It tò mò hỏi.

Bên kia nói: “Nếu thắng, mày sẽ nhận được 500.000 baht." Những người đứng gần đó đều chết lặng. Chưa có ai ở đây từng đặt cược số tiền lớn như vậy vào một cuộc đua trước đây.

"Nếu mày thắng thì sao? Tao có phải đưa cho mày 500.000 baht không?" It hỏi lại.

"Không." Đối phương nghiêm túc nói.

“Vậy thì mày muốn gì?” It hỏi lại.

"Mày." giọng nói của bên kia vang lên. Tiếng reo hò ngày một lớn. Đàn em của Nan đều choáng váng. Họ đã thấy Day có khả năng gì. Day lập tức đứng dậy. Anh bước tới và đứng cạnh It.

"Nói lại lần nữa đi. Mày muốn cậu ấy làm gì?" Day hỏi với giọng trầm. Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào người thanh niên trước mặt đầy nghiêm nghị.

“Tao muốn cậu ta." chàng trai nói.

"Nong... Cậu đang nói sai rồi. Bây giờ tôi cảnh cáo cậu, đừng nói như vậy nữa." Nan cảnh cáo.

"Có chuyện gì vậy? Tao không muốn gây rắc rối hay bắt cậu ta phải trả bất kỳ đồng baht nào. Tao chỉ muốn cạnh tranh và lấy cậu ta làm phần thưởng cho mình." chàng trai ở bên kia nghiêm túc nói.

"Chết tiệt... không phải nữa. Tại sao bọn mày luôn muốn dùng tao như một con bài mặc cả... tại sao bọn mày lại muốn tao?" It hỏi ngay vì thất vọng.

Cậu không hiểu tại sao chỉ có đàn ông theo đuổi và muốn có được cậu. Kể từ khi bắt đầu hẹn hò với Day, cậu không biết tại sao, nhưng giờ đây người cùng giới đã hướng về cậu.

"Nghiêm túc đấy, Nong... có phải mày thực sự muốn cậu ấy không?" Day chỉ vào It trong khi nhìn chằm chằm vào phía bên kia. Hầu như mọi người đều đứng yên.

"Đúng vậy." Đối phương đáp. Day mỉm cười trước khi bước về phía bên kia. Anh nhìn chàng trai trẻ từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân.

"Haha, mày có nghĩ tao ngu đến thế không? Bọn mày vẫn còn là sinh viên. Mày kiếm được nhiều tiền như vậy từ đâu? Tao sẽ nói rằng mày có thể tự mình kiếm được tất cả số tiền đó ... haha... nhưng xét khuôn mặt như của mày thì mày sẽ phải khá vất vả làm việc để kiếm tiền đấy. Tao không nghĩ vậy... hoặc có thể ba mẹ mày thích tiêu tiền cho con cái chỉ để chúng lãng phí." Day mỉa mai.

"Tao lấy tiền từ đâu không phải việc của mày. Mày không cần biết." người kia gay gắt nói. Đôi mắt của Day ánh lên sự giận dữ. Những người nhìn thấy anh đều không khỏi nổi da gà. Đôi mắt anh sắc như dao cạo. Khi Day nghiêm túc đến mức này, đôi mắt của anh sẽ xuyên thấu tâm hồn mọi người.

"Tao sẽ thẳng thắn hỏi bạn. Chính xác thì ai muốn lt?" Nan hỏi vì không muốn Day có vấn đề gì với đứa trẻ này. Anh không lo lắng về việc Day bị thương. Anh quan tâm đến đối phương nhiều hơn. Hơn nữa, đối phương dù sao cũng là một đứa trẻ, cho dù có miệng lưỡi thông minh và không có lễ phép đi nữa.

Đột nhiên...

Anh còn chưa kịp nói lời nào thì gáy của chàng trai trẻ đã bị bàn tay mạnh mẽ của Day nắm lấy. Day kéo chàng trai lại gần mình hơn, quay lại chỗ anh vừa ngồi. Đối phương giật mình vì không ngờ tới điều này. Bạn bè của chàng trai vội chạy đến giúp đỡ nhưng đàn em của Day đã đứng ra cản đường để họ không can thiệp.

"Tao hỏi mày lần cuối... ai đã yêu cầu It?....ai muốn... vợ tao?" Lời nói của Day như nọc độc. Anh nhấn mạnh từng chữ một. Bàn tay mạnh mẽ của anh đang siết chặt cổ đối phương. Chàng trai trẻ khuỵu gối, quỳ xuống đất, tay vẫn kẹp sau gáy. Chàng trai nhìn quanh.

"Sự lựa chọn là do mày. Nếu mày chọn không nói cho tao biết, tao có nên cho phép bạn bè của tao chà đạp bạn bè của mày không? Hay thay vào đó mày
muốn tao dẫm lên mày?" Day lại nói. It ngồi hài lòng nhìn đứa trẻ mồm mép thông minh mà Day đang xử lý.

"Tại sao mày muốn biết ai muốn It?" chàng trai trẻ hỏi.

Đột nhiên...

"Ôi, ôi, ôi, ôi, ôi... Đau quá." giọng của chàng trai trẻ vang lên to hơn khi Day tiếp tục bóp cổ cậu ta. Day quyết định thay đổi nó một chút. Anh nắm lấy cánh tay của chàng trai trẻ. Anh vặn nó ra sau lưng chàng trai trẻ, dùng hết sức lực cho đến khi nó phát ra âm thanh. Chàng trai trẻ co rúm người lại vì đau đớn khi xem. Trong thâm tâm Nan cầu nguyện rằng cánh tay của chàng trai trẻ kém may mắn này sẽ không bị gãy. Bạn bè của chàng trai muốn lao vào cứu nhưng cấp dưới và đàn em của Nan đã bao vây họ. Vì vậy, bạn bè của bên kia không đủ can đảm để can thiệp. Thật đáng tiếc vì người thanh niên này hiện đang quỳ dưới đất trong đau đớn.

Tay Day đã khóa chặt vào cánh tay chàng trai trẻ khi anh ngồi thoải mái trên ghế.

"Thành thật mà nói, nếu mày trả lời câu hỏi của tao một cách tử tế... Tao đã không làm tổn thương mày như thế này... thành thật mà nói, tao thực sự không muốn bắt nạt một đứa trẻ như mày." Day nói to.

“Anh ta không cho phép tao nói cho mày biết.” chàng trai nói. Giọng chàng trai trẻ bây giờ run rẩy vì cơn đau ở cánh tay.

"Aaaa..." Chàng trai lại kêu lên khi Day đẩy lưng chàng trai trẻ xuống và vặn cánh tay lên lần nữa. Điều này khiến đối phương khá tổn thương.

"Chết tiệt, Beer, cứ nói với anh ta đi. Chết tiệt, anh ta sẽ đánh gãy tay mày sớm thôi đấy." người bạn của chàng trai không khỏi lo lắng cho bạn mình. Anh không thể giúp đỡ bạn mình vì văn phòng của Nan chật kín cấp dưới của Nan. Họ ở khắp mọi nơi. Khi mới đến đó, họ không nghĩ sẽ có vấn đề gì. Anh chỉ nghĩ bạn mình sẽ đến thách đấu It ở một cuộc đua khác.

"Bạn của mày rất thông minh. Mày có thể cho tao biết ai muốn tao nhiều như vậy không?" It hỏi vì tò mò. Lúc này It đang đứng trước mặt chàng trai trẻ tên Beer. Chàng trai trẻ dịch chuyển một chút. Khuôn mặt chàng trai đau đớn. Chàng trai lưỡng lự không biết có nên nói với họ hay không.

"Nan... châm một điếu thuốc và đưa cho tao." Day nói. Nan lập tức làm theo lời anh. Day dùng bàn tay không bị khóa trên cánh tay của thanh niên để nhặt điếu thuốc. Anh mỉm cười trước khi rút điếu thuốc ra khỏi miệng.

“Thật ra tao đã ngừng sử dụng phương pháp của ngài ấy từ lâu rồi.” Day bình tĩnh nói.

"Ý mày là gì?" It tò mò hỏi. Không khí nghe có vẻ căng thẳng. Đó là một cảm giác khó chịu cho mọi người xung quanh.

“Bắt buộc mọi người phải nói... Tao đã ngừng làm việc này sau khi ngừng làm việc cho ngài ấy rồi." Day nói với giọng bình tĩnh. Chàng trai tên Beer quay đầu lại nhìn Day đầy nghi ngờ.

Đột nhiên...

Đầu điếu thuốc chĩa vào thái dương của chàng trai trẻ. Đôi mắt chàng trai ngay lập tức mở to và chàng trai bắt đầu run rẩy.

"Mày bước vào, tự mình gặp phải xui xẻo... Mày có nói cho tao biết hay không?" Day hỏi lại. Cấp dưới và đàn em của Nan đầu khó khăn nuốt nước bọt. Họ thật may mắn vì ngày hôm qua Day đã không trừng phạt họ theo cách này.

"Tao sẽ nói cho mày biết!! Tao sẽ nói cho mày biết..." Đối phương nhanh chóng nói với giọng bối rối. Chàng trai biết chắc chắn Day sẽ làm điều đó. Nhìn vào mắt Day có thể dễ dàng đoán được điều này.

"Được rồi... Tao đến nói chuyện với anh họ về việctôi o đua xe... anh ấy hỏi tao đang đua với ai. Khi tao nói tên It, bạn tao yêu cầu được xem ảnh của It. Vì vậy, tao đã đưa cho anh ấy xem. Sau đó, anh ấy đề nghị một điều... anh ấy sẽ chế tạo lại một chiếc ô tô cho tôi... nếu tao có thể cạnh tranh với Itvà giành chiến thắng...” chàng trai trẻ nói ngay lập tức.

"Tên anh họ của mày là gì?" It hỏi.

"P'Mac... anh ấy là con trai của chú tao." Beer nói khiến lt mở to mắt. Cậu lập tức quay lại nhìn Day. Day khẽ mỉm cười.

"Hừ... Mac, mày sẽ không ngừng chơi đâu nhỉ." Day gầm gừ.

" Cậu ta là ai?" Nan tò mò hỏi.

" Cậu ta là kẻ thù cũ... Mẹ kiếp... Cậu ta còn tới quấy rối tao. Lần trước cậu ta bị Day đàn áp, cậu ta không sợ!!" It giận dữ hét lên sau khi phát hiện ra Mac đứng sau việc này.

Đột nhiên!!

Chàng trai tên Beer bị It đá. Day buông tay ra và chàng trai ngã xuống đất. Bạn bè của chàng trai ngay lập tức chạy đến hỗ trợ anh.

"Tại sao mày lại đá tao? Chẳng phải tao đã nói với mày tất cả những gì mày muốn biết sao?" Chàng trai giận dữ hỏi.

"Tao đá mày vì mày sẵn lòng giao tao cho tên khốn đó Mac. Tiếp theo tao sẽ đá Mac..." It khó chịu nói.

" Mày có thể quay lại và nói với Mac... nếu điều này là sự thật, cậu ta có thể gặp mặt trực tiếp với bọn tao. Đừng dùng người khác làm con tốt... thật thảm hại." Day nói.

"Đi đi. Bọn mày có thể quay lại ngay bây giờ. Mẹ kiếp, tao đã cảnh báo bọn mày rồi phải không? Bọn mày không tin tao... giờ bọn mày lại tự làm mình bị thương đấy." Nan bước tới đuổi nhóm Beer đi. Trong thâm tâm, anh cảm thấy nhẹ nhõm vì Day không nổi cơn thịnh nộ. Day chỉ làm anh sợ một chút thôi. Bạn bè của Beer lập tức rời đi. Họ không muốn dính líu nữa.

"Chúng ta phải làm gì đây, Day... Xem ra tên khốn Mac đó đứng đằng sau chuyện này. Mẹ kiếp. Cậu ta không ngừng gây rối với tao. Cậu ta không biết sợ ai cả." It nói một cách nghiêm khắc.

"Có điều gì em có thể giúp anh không, Hia?" Nan hỏi.

"Vẫn chưa... Tao muốn gặp trực tiếp cậu ta trước. Tao muốn biết cậu ta còn dùng chiêu trò gì nữa. It, mày vẫn đói à?" Day nói trước khi hỏi người yêu.

"Tao đói. Tao tức giận nhưng tao vẫn đói." It nói.

"Ừm... Chúng ta có thể quay lại tìm thứ gì đó để ăn. Cảm ơn Nan. Chúng tôi sẽ quay lại ngay bây giờ. Không có gì phải lo lắng cả." Day nói với đàn em.

"Vâng, Hia." Nan trả lời trước khi dẫn Day và It ra xe của họ. lt gật đầu chào tạm biệt Nan trước khi lên xe cùng Day. Day lái xe đi.

"Tại sao thế giới lại nhỏ như vậy... người đó làm sao có thể biết người này? Người này biết người kia. Chết tiệt. Tất cả sẽ kết nối với nhau như một khúc ngoặt của số phận." It càu nhàu nói. Cậu có phần khó chịu vì Mac có liên quan. Cậu quay lại nhìn Day, người đang lặng lẽ lái xe.

"Day... Mày đang nghĩ về điều gì vậy? ...đừng suy nghĩ quá nhiều về Mac. Mày sẽ trở nên đãng trí mất." It nói. Day quay lại nhìn It một chút.

“Không, tao không nghĩ về Mac." Day nói. It có vẻ bối rối.

“Vậy thì mày đang nghĩ gì thế?” It hỏi.

"Tao đang nghĩ... Tao sẽ đưa mày đến bác sĩ... và bảo mày uống một ít thuốc hoặc tiêm để giảm mức testosterone. Mày đang tiết ra quá nhiều sức hút để thu hút người cùng giới, tao muốn mày tỏa ra nó ít hơn một chút. Tao nghĩ sức hút của bạn lại mạnh như vậy." Day nói với giọng nghiêm túc. Khuôn mặt của cậu thật vô giá.

"Mày nghiêm túc? Hay mày đang nói đùa?" It hỏi lại ngay, không thể đoán được tâm trạng của người yêu mình lúc này là gì.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro