( Quyển 2) Chương 24:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 24:

“Hừm, thậm chí còn không quan tâm chúng ta đang ở đâu." It nói. Lời nói của cậu phát ra như một lời tuyên bố gián tiếp. Cậu quay sang xem phim để che giấu sự bối rối của mình.

“ Mày không thích tao làm điều đó phải không?” Day nhẹ nhàng hỏi.

"Đúng!" It cố trả lời một cách mỉa mai.

“Được, vậy tao sẽ không hôn mày nữa vì điều đó khiến mày cảm thấy khó chịu." Day nói với giọng bình tĩnh. Thực ra anh chỉ muốn trêu người yêu một chút thôi. It ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn Day với vẻ cau mày.

"Tao không có ý là tao không thích những nụ hôn của mày. Tao chỉ có ý là tao không thích mày đến và làm việc đó ở một nơi như thế này thôi." It nói lại. Day nhìn thẳng về phía trước và không trả lời. Anh chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình phim. It mím môi lại với vẻ khó chịu. Cậu ngồi thẳng dậy và giận dữ tránh xa Day. Day mỉm cười một chút sau khi thấy It dễ dàng trở nên khó chịu vì anh. Hai người tiếp tục xem phim cho đến khi kết thúc. Khi họ bước ra khỏi rạp chiếu phim, không ai nói gì cả. It cáu kỉnh đi trước Day. Về phần Day, anh chỉ có thể đi sau It với hai tay đút trong túi. Anh cười nhạo It từ phía sau. Anh nhìn It và nhận ra It rất nhạy cảm với anh. Day phải thừa nhận, anh thích nhìn It khi nhạy cảm hay tức giận.

"Cậu sẽ đi đâu tiếp theo?" Ball hỏi sau khi bước ra khỏi rạp và gặp hai người ở bên ngoài.

"Tôi đói. Cậu có muốn đi ăn cùng không, Ball?" It hỏi trong khi trừng mắt giận dữ với Day. Day vẫn im lặng. Anh không đưa ra bất kỳ đề nghị hay phản đối nào về bất cứ điều gì.

"Cậu muốn đi ăn ở đâu?" Ball hỏi.

“Tôi muốn ăn sushi." It trả lời.

"Hừm...còn anh thì sao, P' Day?" Ball hỏi Day. Ball cảm nhận được không khí căng thẳng giữa Day và It sau khi họ rời rạp. Ball thừa nhận anh thường xuyên lén nhìn It. Sau khi nhìn thấy cảnh Day và It hôn nhau, anh không dám nhìn nữa. Mặc dù anh đã nói với chính mình rằng anh sẽ cố gắng không nghĩ quá nhiều về It ngoài tư cách một người bạn, nhưng anh không thể không nhìn chằm chằm vào It mỗi khi họ gặp mặt trực tiếp.

“Bất cứ điều gì." Day lặng lẽ trả lời.

“Vậy thì đi ăn sushi thôi.” Ball kết luận vì muốn làm It vui. Ba người họ đi về phía quán sushi. Suốt thời gian đó, It đi trước Day và nói chuyện với Ball. Day theo sau họ. It chỉ muốn chọc tức Day thôi. It thường lén nhìn lại Day. Cậu nhận thấy Day không có thái độ hay biểu hiện gì không vui khi thấy cậu ở quá gần Ball.

"Hai người cãi nhau à?" Ball hỏi.

"Không, không hẳn." It trả lời. Mặc dù cậu nghĩ rằng anh đang cố tình làm điều này nhưng cậu không cảm thấy thoải mái về điều đó. Sau khi vào quán, họ ngồi ở chiếc ghế cạnh cửa sổ. It ngồi trên chiếc ghế gần cửa sổ nhất. Day ngồi cạnh cậu. Ball ngồi ở phía đối diện. Ba người đàn ông gọi món họ muốn ăn. Họ ngồi nói chuyện nhưng người duy nhất nói chuyện chỉ có It và Ball.

Đột nhiên!

"P'Day, anh đi đâu thế?" Ball hỏi khi Day đứng dậy. It cũng tỏ ra bàng hoàng khi thấy Day đột nhiên đứng dậy mà không nói gì.

“Phòng vệ sinh.” Day nói ngắn gọn trước khi bước ra khỏi cửa hàng. It nhìn Day với ánh mắt buồn bã. Cậu cắn nhẹ môi trong khi để tâm trí mình băn khoăn. Ball bí mật theo dõi hành vi của It nhưng không hỏi It về điều đó. Sau khi đồ ăn được dọn ra, Day vẫn chưa quay lại. It ngồi ăn một cách cứng ngắc.

Dù trước đó đói và phải đi bộ nhưng It vẫn chỉ ngồi ăn có một tí đồ. It thường nhìn ra ngoài nhà hàng. Cậu không nghe nhiều về những gì Ball đang nói. Một lúc sau, It bắt đầu tỏ ra khó chịu khi không thấy Day đi về.

"It... tôi cần cậu thành thật... cậu và
P'Day đang cãi nhau phải không?" Ball hỏi lại. It ngồi với đôi đũa của mình. Cậu di chuyển cơm trên đĩa của mình tới lui.

"Một chút." It trả lời. Trong thâm tâm, cậu vẫn không biết liệu mình hay Day mới có quyền tức giận hay tổn thương.

Ball nói: “Tôi sẽ không hỏi hai người đang tranh cãi về vấn đề gì. Tôi nghĩ tốt hơn cậu nên gọi cho P'Day. Tôi không muốn nhìn thấy vẻ mặt của It như thế này. Càng nhìn cậu như vậy, tôi càng nhận ra cậu yêu P'Day đến nhường nào và quan tâm đến anh ấy đến nhường nào. lt nhanh chóng lấy điện thoại ra. Nỗi buồn và khát khao chiến thắng của cậu lúc đầu đã tan biến. It nhanh chóng gọi điện cho người yêu.

[ Có chuyện gì thế?] Khi giọng nói của Day trả lời cuộc gọi, nó khiến tim It đập loạn nhịp.

"Mày ở đâu?" It hỏi ngắn gọn.

[ Trong xe.] Day trả lời khiến It dừng lại.

"Mày đang làm gì trong xe...? Mày nói mày đi vệ sinh mà? ...và mày đã đi lâu rồi. Đồ ăn cũng đã đến. Mày không muốn ăn à?" It hỏi vì tò mò. Giọng cậu hơi run run. Ball nhìn It. Anh cảm thấy tiếc cho It.

Anh cũng cảm thấy phẫn nộ với việc Day đã khiến It trở nên như vậy. Đôi mắt của It đã đỏ hoe nhưng cậu đã kìm được nước mắt vì đang ở trước mặt Ball. Ball biết rất rõ điều này.

[ Không, tao không đói. Mày đang đói mà, mày có thể ăn. Tao sẽ đợi cuộc gọi sau. Nếu chỉ có vậy thôi, tao sẽ hút một điếu thuốc trước.] Day nói trước khi kết thúc buổi nói chuyện.  It cầm điện thoại trên tay. Ball nhíu mày lại với nhau.

"P'Day ở đâu, It?" Ball hỏi.

“ Trong xe." It trầm giọng trả lời. Cậu cảm thấy buồn, tội lỗi và bối rối. Bây giờ cậu không thể ăn được gì cả. Hôm nay hai người cùng nhau đi xem phim không vui như cậu nghĩ.

“ Cậu không định ăn nữa à It?” Ball hỏi với giọng căng thẳng khi thấy It đặt đũa xuống. It dựa lưng vào ghế. Cậu trông như muốn khóc.

"Tôi no rồi. Cậu có thể tiếp tục ăn, Ball." It vừa trả lời vừa nở một nụ cười với Ball.

"Tôi không thể ăn sau khi nhìn thấy cậu như thế này... Tôi nghĩ cậu nên đi tìm P'Day, It." Ball nói.

“Nhưng...” It không muốn Ball bị cản trở vì mình.

"Không, nghiêm túc mà nói... tôi đang nói sự thật. Tôi không muốn thấy cậu làm vẻ mặt như vậy." Ball nói. It nhìn Ball với cảm giác tội lỗi trong lòng.

“Bữa ăn này tôi sẽ tự trả.” Ball nói trước khi ra hiệu cho nhân viên đến và đưa hóa đơn cho anh. Sau khi Ball trả tiền bữa ăn, It bước ra ngoài cửa hàng. Cậu đi tìm Day ở bãi đậu xe.

Day đang đợi người yêu đến với mình, đúng như dự định của anh. Day biết rất rõ một người như It sẽ phản ứng thế nào trong tình huống này. Anh biết chính xác cậu sẽ làm gì khi phát hiện ra mình không quay vào để ăn cùng. Vì vậy, Day cho phép It ở lại trong nhà hàng với Ball, chỉ có hai người họ.

' Hừ, hơi mất thời gian một chút nhưng cũng đáng.' Day đang mỉm cười trong lòng khi nhìn thấy bóng dáng gầy gò của It đang đi về phía xe với Ball theo sát phía sau. It tăng tốc khi nhìn thấy Day đang tựa vào xe hút thuốc. Ánh mắt It rất tức giận khi nhìn thấy Day.

"Tại sao mày phải làm điều này?!" It hét lên khi đứng trước mặt Day.

"Mày đang nói về cái gì vậy?" Day hỏi với giọng bình tĩnh. Anh hành động như thể không biết It đang nói về điều gì.

"Sao mày không vào trong và ăn cùng tao? ...sao mày phải ra xe? Mày không lo lắng cho tao chút nào sao?!" It lại hét lên khi đôi mắt tròn xoe của cậu bắt đầu ngấn nước. It luôn yếu đuối khi nhắc tới Day.

"Tại sao tao phải lo lắng cho mày...? Mày đang ăn với Ball... phải không?" Day vừa nói vừa nhìn Ball. Ball vẫn đứng đẳng sau It. It có vẻ choáng váng một lúc.

Đột nhiên...

It giận dữ xô vào ngực Day.

"Tại sao mày lại phải làm điều này với tao... hả...mày giận tao đến thế sao...? Đó là lý do tại sao mày không nói gì à?!! Tao đã làm gì sai? Tại sao mày lại bỏ đi?" It nói với một tiếng nức nở nhẹ. Ball, người đang nhìn chằm chằm vào phía sau It sững sờ khi nghe thấy người anh thầm thích khóc.

"Chính xác thì ai mới là người đang tức giận? ...mày có thể ngừng nói về chuyện này ngay bây giờ. Mày không thấy xấu hổ khi người khác nhìn thấy sao?" Day bình tĩnh nói trong khi nhìn thẳng vào Ball. It đứng đó với đôi môi mím chặt. Nước mắt bắt đầu rơi từ khóe mắt cậu.

"Mày đã sẵn sàng quay lại chưa? Nếu mày đã sẵn sàng rời đi thì hãy lên xe đi." Day nói với giọng trầm lặng. It không nói một lời, nhưng cậu vẫn đồng ý vào trong xe. Cậu không nói lời tạm biệt với Ball. Vừa bước lên xe, cậu đã vùi mặt vào bảng điều khiển. Day nhìn chằm chằm vào Ball.

"Bây giờ cậu có thể quay lại rồi." Day lặng lẽ nói với Ball, nhưng anh nói điều đó với một nụ cười nhếch mép.

"Đợi đã. P'Day." Ball gọi Day trước khi anh kịp mở cửa xe.

"Cái gì?" Day hỏi lại.

"Day, làm ơn... đừng làm cậu ấy tổn thương như thế này nữa... Tôi biết rằng tôi không có quyền yêu cầu điều này ở anh, nhưng tôi thực sự không thể chịu đựng được khi nhìn thấy It như thế này." Ball nói.

"Khi nhìn thấy It như vậy, cậu cảm thấy thế nào?" Day hỏi. It không thể nghe thấy hai người nói chuyện vì cậu đang khóc trong xe.

"Tôi cảm thấy tổn thương... nhìn cậu ấy khóc cũng rất đau. Tôi đau khi thấy It thể hiện rằng cậu ấy yêu và quan tâm đến anh đến nhường nào. Dù tôi đã nói sẽ đưa cậu ấy ra khỏi trái tim mình nhưng không có nghĩa là tôi có thể làm được. Tôi nên cắt bỏ những cảm xúc này ngay lập tức nhưng It yêu anh. Cậu ấy quan tâm đến anh. Mọi hành động của anh đều ảnh hưởng đến trái tim cậu ấy. Đó là lý do tại sao tôi không muốn anh khiến It cảm thấy như vậy một lần nữa." Ball nói trong một loạt câu về cảm xúc thật của mình. Day mỉm cười nhẹ trước khi tiến lại gần Ball.

"Cậu sẽ nói gì nếu tôi nói với cậu... rằng tôi cố tình làm điều này vì tôi muốn cậu bị tổn thương và nhận ra... lt yêu tôi đến nhường nào... Tôi nghĩ việc làm tổn thương It và khiến It bị tổn thương là điều đáng giá. Nó cho cậu thấy và khiến cậu nhận ra rằng tôi là người It cần, người It thực sự quan tâm và người It yêu là ai. Điều này sẽ khiến cậu dễ dàng từ bỏ hơn rất nhiều. Này, tôi chỉ ở đây để giúp đỡ cậu. Haha. Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi sẽ đưa vợ tôi về nhà ngay bây giờ.” Day nói với giọng bình tĩnh. Ball choáng váng. Anh nhìn Day khi Day mở cửa xe và ngồi vào trong. Ball cảm thấy như không thể tin vào tai mình. Anh không nghĩ Day lại cố tình làm It cảm thấy tội lỗi và khóc chỉ để đảm bảo anh biết trái tim It thuộc về ai.

Giờ đây, Ball thực sự tin rằng Day là một người rất ranh mãnh khi nghĩ đến việc làm như vậy. Mặt khác, nó cho thấy Day tin tưởng It đến mức nào. Day phải biết tấm lòng của It thì mới có thể đoán trước được It chắc chắn sẽ đến với mình. Day tin rằng It sẽ không nghĩ đến ai khác khi không có
mình ở bên.
.
.
.
Sau khi lên xe, Day lập tức lái xe rời khỏi bãi đậu xe. It cảm nhận được chiếc xe đang di chuyển. Đầu cậu khẽ cử động. Mắt cậu đỏ và sưng tấy. Day đưa tay đẩy đầu It ra khỏi bảng điều khiển.

"Ngồi thẳng lên. Mày sẽ đập đầu vào bảng điều khiển mất." Day nói với giọng bình tĩnh. It quay lại nhìn Day.

"Không... mày... ừ... mày không còn lo lắng cho tao nữa phải không?" It hỏi. Giọng cậu run rẩy.

"Ai đã nói thế?" Day hỏi với giọng trầm. Đôi mắt anh thỉnh thoảng lại nhìn It vì anh vẫn đang lái xe.

"Chà, mày bỏ tao ngồi ăn một mình với Ball. Tại sao mày lại nói là ghen tị với cậu ấy? Sao mày có thể bỏ tao với người khác?!" It hét lên với giọng run rẩy.

Day dừng xe khi đèn đỏ trước khi quay lại nhìn It.

"Mày thật tham lam...mày cần phải trưởng thành lên. Mày đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Nếu mày hỏi tao thì ai mới là người thực sự tức giận ở đây chứ? Chẳng phải mày đã giận tao đến mức không muốn nói chuyện sao? Mày là người không nói gì với tao." Day hỏi lại. It cắn môi.

"Chà, sao mày lại mỉa mai tao... Lại nữa..." It đáp lại.

"Tại sao tao không thể nói như vậy?" Day hỏi lại trước khi tiếp tục lái xe.

Reng... reng... reng... reng...

Điện thoại của Day đổ chuông. Day cầm nó lên xem trước khi nhận cuộc gọi. It ngồi và nhìn vào khuôn mặt của Day. Bàn tay mảnh khảnh của cậu lau đi những giọt nước mắt đang chảy dài trên đôi má mịn màng của mình.

"Vâng, ba... chúng con vừa rời khỏi rạp chiếu phim." một lúc sau giọng Day vang lên. Điều này cho It biết rằng ba cậu đã gọi cho Day.

"Nhà bà nội? Vâng... Vâng, chúng con sẽ đến đó ngay bây giờ." Day nói trước khi cúp máy.

“Ba gọi điện và bảo chúng ta đến nhà bà ngoại." Day kể lại cho It biết.

"Tap không muốn đi. Tao muốn về chung cư." It kêu lên vì vẫn còn bị Day làm tổn thương.

"Nào... đừng hành động như vậy, It." Day nói với giọng gay gắt. Sau đó lt ngồi im lặng trong khi quay mặt khỏi Day. Cậu khóc thầm trong im lặng. Day biết It lại khóc. Anh đã nhìn thấy It giơ mu bàn tay lên lau nước mắt.

"Nếu mày cứ khóc thì mày sẽ bị đau đầu. Khi mắt mày sưng tấy đến mức không thể nhìn thấy thì đừng đến khóc với tao. Tao không muốn nghe đâu, It."
Day lại nói. It cắn môi để kìm nén tiếng nức nở. Day không nói gì thêm cho đến khi đi được nửa đường từ Bangkok đến Pathum Thani.

Anh đưa tay kéo It về phía mình. It đồng ý tựa đầu vào Day mà không chống cự. It vùi mặt vào ngực Day và khóc thêm nữa.

"Huhu... huhu... tao không thích khi mày như thế này... huhu... mày làm như không quan tâm đến tao... huhu... Mày... không, đừng lo lắng cho tao... tao không thể chịu đựng được loại cảm giác này, Day... huhu..." It nức nở. Day đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu It. Anh biết It đang cảm thấy thế nào.

"Suỵt... đừng khóc nữa... bây giờ. Nếu ba mẹ nhìn thấy mày như thế này, mày sẽ không xấu hổ chứ?" Day cố trêu chọc người yêu.

Đột nhiên!

Day hơi khựng lại khi It dùng hết sức cắn vào ngực anh. Day không hề kêu la hay tỏ ra đau đớn.

"Bây giờ mày đã hài lòng chưa?" Day nhẹ nhàng hỏi. Sau đó It từ từ rời miệng ra khỏi ngực Day.

"Lúc này, mày đang cắn tao rất mạnh. Đừng để tao cắn lại mày." Day cười khúc khích nói. It ngẩng đầu lên nhìn Day một chút.

"Mày không còn giận tao nữa phải không?" It hỏi.

“Không phải mày là người giận tao sao?” Day trêu chọc lại.

"Tao không tức giận, tao chỉ khó chịu khi mày nói như vậy như thể mày sẽ không chạm vào tao nữa thôi."  It trầm giọng nói. Day mỉm cười nhẹ trước khi dùng ngón trỏ lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt lấm lem nước mắt của It.

"Mày nghĩ tao có thể chịu đựng được bao lâu khi không chạm vào mày. Hửm?" Day hỏi.

“Nếu bây giờ tao không phải đưa mày đến nhà bà nội để gặp ba thì tao sẽ ghé qua khách sạn vài tiếng." Day nói khiến It dừng lại.

"Đồ khốn... Mày lại hứng tình nữa à?" It vừa nói vừa thoát khỏi lồng ngực rắn chắc của Day với khuôn mặt đỏ bừng.

“Ồ, mày có thích việc tao như thế này hay không?” Day hỏi lại. It hơi cúi đầu xuống. Cả mắt và mặt đều đỏ bừng. Cậu ngượng ngùng gật đầu.

' Tao thích.' It trả lời bằng giọng yếu ớt. Day khẽ mỉm cười.

"Day, mày không cần phải cười như vậy đâu. Lái xe nhanh đến nhà bà nội đi." It nói để che đậy sự xấu hổ của mình. Day sau đó lái xe đi ngay lập tức. Họ đến nhà bà. Day và It bước ra khỏi xe ngay khi Hia Wa bước tới từ một ngôi nhà khác trong khu nhà.

"Cái quái gì vậy? It, có chuyện gì vậy? Sao mắt em lại sưng lên vậy, Đồ khốn? Cậu đã làm gì với Nong của tôi vậy, Day?" Wa chào Hia của mình và hỏi Day khi nhìn thấy đôi mắt của It.

"Hia, không sao đâu... Day chỉ thích trêu chọc em thôi." It nhanh chóng cầu xin Hia của mình ngay lập tức. Wa kéo đứa em nhỏ tuổi hơn vào lòng.

"Mày dám ôm người khác ngoài tao... It?" Day hỏi với giọng bình tĩnh khiến It khựng lại một chút. Cậu lập tức rời khỏi lồng ngực Hia của mình và quay lại bên cạnh Day.

"Hia Wa chỉ đùa thôi." It nói với giọng khàn khàn. Cậu sợ Day sẽ lại giận.

“ Tôi sắp phát điên rồi... Tôi là đàn ông, Ai'Day." Wa hét lên. Day không coi trọng Wa lắm. Day nắm tay It dẫn vào nhà bà nội mà không để ý đến những gì Wa vừa nói. Wa đứng đó và tiếp tục la hét.

“ Thời gian trôi qua, Hia của mày càng trở nên ngớ ngẩn và trẻ con hơn." Day càu nhàu một cách thờ ơ. It bật cười m khi Wa chạy theo đuổi kịp hai người.

“Có phải tôi vừa nghe cậu nói về tôi không?” Wa hỏi lại.

"Hia, tại sao ba em lại bảo bọn em đến đây?" It tò mò hỏi. Wa chưa kịp trả lời thì Day và It đã bước vào phòng khách. Họ tìm thấy một nhóm người thân của It đang tụ tập trong căn phòng lớn. It và Day giơ tay bày tỏ sự kính trọng đối với tất cả người thân, trong đó có bà.

"It, có chuyện gì thế? Sao mắt con sưng thế?" Bà nội hỏi. It liếc nhìn Day một chút.

"Con có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra. Có lẽ thằng bé đã cứng đầu với Day. Nếu thằng bé không bướng bỉnh thì có lẽ đã không bị mắng như thường lệ." Ba It nói về con trai mình.

“Con chỉ hơi mệt thôi ba ạ." It cau mày trả lời. Cậu ngồi trên ghế sofa cạnh mẹ. Day ngồi xuống cạnh cậu.

"Thôi, đừng bướng bỉnh nữa. Đừng nghịch ngợm với Day quá. Bà thông cảm cho Day... chắc Day mệt vì làm việc quá nhiều và không được nghỉ ngơi đầy đủ. Con có phải làm Day kiệt sức nhiều hơn không It?" Bà tỏ ra quan tâm, mặc dù nghe giống như đang mắng mỏ hơn.

“ Ừm." It nhẹ nhàng trả lời. Cậu không thể cãi lại hay gì cả. Day nở một nụ cười có chút hài lòng. Ở đó chỉ có những người đứng về phía anh.

"Mày không cần phải làm vẻ mặt như vậy." It nói với Day trước khi quay lại nhìn một người đàn ông tóc vàng. Frank đang ngồi trên một chiếc ghế sofa khác trong phòng.

"Này!!! P'Frank, anh về khi nào thế? Jay Pim cũng về à?" It giật mình hỏi. Day tỏ ra nghi ngờ vì anh không biết những người nước ngoài mà It đang chào hỏi.

* Chú thích: Jay = thuật ngữ chỉ chị gái của người Trung Quốc hoặc có tổ tiên là người Trung Quốc.

"It... em hoàn toàn không đến thăm anh...em không quan tâm đến anh." người nước ngoài tên Frank cười nói. Quan trọng hơn, anh có thể nói tiếng Thái rất lưu loát.

"Hehe hehe... anh nghĩ tốt hơn là em nên giải thích cho Day biết P'Frank là ai trước. Nếu không, Day sẽ trừng mắt nhìn P' nFrank cho đến khi cơ thể anh ấy bị thủng lỗ chỗ mất." Wa nói đùa sau khi nhìn thấy Day nhìn Frank. Wa không nghĩ rằng anh rể của mình lại thực sự quan tâm đến It đến vậy.

"A... Đây là chồng It sao?" Frank hỏi với giọng điệu bình thường. It ngay lập tức chuyển sang màu đỏ. Người thân của cậu đều ngồi cười lặng lẽ.

"P'Frank!! Hãy lịch sự. Không ai dạy anh cách cư xử cả à?" It nói để che đậy sự bối rối của mình.

“It." Day gọi tên người yêu một cách dữ dội. Dù không biết Frank là ai nhưng anh không muốn It thiếu tôn trọng người lớn tuổi. Đặc biệt là những   người nước ngoài này vì anh nghĩ họ cũng có thể là thành viên trong gia đình It.

"Cái gì? Mắng anh ấy... P'Frank không có lịch sự. Anh ấy luôn nói đùa như vậy." It nói với giọng nghèn nghẹt. Những người thân đều nhìn cậu với ánh mắt tươi cười vì họ hài lòng khi thấy Day đã kiểm soát được It.

"Day, đây là Frank, con rể của Kow. Frank, đây là Day. Đó là chồng của It, như anh đã nói." Wa mỉm cười giới thiệu với họ.

“Anh ấy có phải là bạn trai của Ploy không?” Day tò mò hỏi.

"Chết tiệt, P'Day...anh điên à? Làm sao anh ấy có thể là bạn trai em khi người đó là chị gái em, đó là chồng của P'Pim. Anh chưa bao giờ gặp họ vì Jay Pim đã cùng P'Frank sống ở nước ngoài. Họ hiếm khi quay lại Thái Lan lắm." Ploy nhanh chóng giải thích.

"Rất vui được gặp anh." Day chào. Frank gật đầu với một nụ cười.

"Đừng nói với con là ba đã gọi con và Day đến để gặp P'Frank đấy ba nhé?" It trầm ngâm hỏi bà mình.

"Ừ, bà nội mời mọi người cùng ăn tối nên ba gọi điện hẹn hai đứa đến gặp mọi người ở đây." Ba It đáp lại.

“Còn Jay Pim thì sao?” It đã tìm kiếm chị mình nhưng cậu không thể tìm thấy cô.

"Jay Pim lên lầu để kiểm tra xem Salmon đã tỉnh chưa rồi." Wa trả lời. It cau mày.

"Cá hồi... Cá? Chị ấy mua cá hồi cho bữa tối à?” It hỏi lại.

"It, đồ ngốc... Salmon. Cháu của em đấy. Con trai của Frank và Jay Pim." Wa nhanh chóng nói. Đôi mắt của It mở to khi cậu nhớ lại.

"Đúng rồi. Anh đặt tên cho con trai mình là Salmon. Làm sao em có thể quên được nhỉ? Em nhớ khi anh về Thái Lan để sinh thằng bé thì em đã nghĩ không biết anh chị định đặt tên con là gì, cuối cùng chị ấy đặt tên thằng bé là Salmon." It nói đùa .

" Vợ anh khi ốm nghén thì cô ấy chỉ muốn ăn cá hồi thôi.” Frank mỉm cười đáp.

"Hehe. Nhân tiện, em chỉ mới nhìn thấy mặt con trai anh chị một lần thôi. Đó là ngay sau khi thằng bé chào đời. Bây giờ thằng bé bao nhiêu tuổi rồi?" It hỏi.

“Năm tuổi.” Frank trả lời. Bây giờ Day nhận ra rằng Frank có thể là bất cứ ai, nhưng anh vẫn ngồi im lặng để họ hàng của It chào hỏi và nói chuyện với nhau.

"Cái gì? Bây giờ em có muốn có con không, It? Hồi đó em chơi bời quá nhiều và không để ý nhiều đến cháu trai mình khi thằng về thăm ba mẹ ở Thái Lan còn gì?" Wa trêu chọc nói.

"Anh có thể ngừng nói chuyện được không, Hia Wa?" It hét lại, không coi trọng anh họ mình. Cậu ngồi và nghĩ về khuôn mặt của đứa cháu họ bé nhỏ của mình. Cậu không thể nhớ được nó chút nào.

“Dad." giọng một cậu bé vang lên. Cậu bé được mẹ bế xuống cầu thang và đặt trên sàn nhà. Cậu bé lập tức chạy về phía ba mình đang ngồi trên ghế sofa. It nhìn cậu bé với vẻ mặt choáng váng.

"Salmon... khi con đến Thái Lan... ba đã dạy con điều gì?" Frank hỏi lại.

"Con quên mất, xin lỗi... ba." cậu bé trả lời với nụ cười tươi. Gia đình Frank dạy con trai họ nói tiếng Thái. Vì vậy, khi đến Thái Lan, cậu bé được thông báo rằng cậu bé không được phép nói tiếng Anh.

"Jay, xin chào." It giơ tay chào Jay Pim. Cô gái cũng mỉm cười giơ tay bày tỏ sự kính trọng với It và Day.

"Salmon... đây là chú It của con và bạn trai của chú ấy. Hãy nhanh chóng chào họ đi." Pim nói. Cô chưa dạy con trai cách gọi họ hàng của người Trung Quốc. Salmon quay sang It và Day trước khi giơ tay thể hiện sự kính trọng.

"Ồ... sao con trai của chị dễ thương thế? Salmon là trai hay gái vậy?" It hỏi đùa.

"Cháu là con trai..." Salmon trả lời trước khi từ từ trốn sau lưng ba mình. Cậu bé nhìn Day đầy lo lắng.

"Day... mày có thể cười với cháu trai tao được không? Mày sẽ làm thằng bé sợ nếu cứ nhìn chằm chằm vào thằng bé như vậy đấy." It nhanh chóng nói khi nhận thấy Salmon sợ Day.

“Salmon, tới chỗ chú It đi." It gọi cháu trai lại. Cậu cảm thấy rất may mắn khi có được cậu bé này là cháu trai của mình. Salmon vẫn ngại đến gần It vì Day.

"Tiếp tục đi... cậu ấy không đáng sợ đâu." Frank nói với con trai mình. Salmon từ từ tiến về phía It. Cậu hé đứng sát phía bên kia, giữa It và mẹ It. Cậu bé không dám đến gần Day.

"Chú muốn cắn vào má cháu. Chú có thể cắn một miếng được không?" It trêu chọc.

“ Chị sẽ cho em biết tay. Con chị chỉ cần có một vết xước nhỏ thôi thì em cũng xác định đi, It." Pim trêu lại, thực chất chỉ đang nói đùa.

"Ồ, em ghen tị quá. Salmon... Salmon... Chú của con đẹp trai không?" It hỏi cháu trai mình. Salmon gật đầu, nhưng cậu bé vẫn lo lắng liếc nhìn Day.

"Câu trả lời đó rất hay. Hehe. Chú dẫn con đi ăn kem nhé." It mỉm cười nói trước khi quay sang Day.

"Day... đến chào cháu trai tao đi." It nói. Day đưa tay về phía mặt Salmon khi cậu bé trốn bên cạnh It.

"Rất vui được gặp con, Salmon." Day nói. Salmon rụt rè đưa tay về phía Day trước khi nắm lấy tay anh.

"Xin chào ạ." Salmon trả lời. Điều này khiến mọi người mỉm cười.

"Anh chị rất giỏi nuôi dạy con cái. Anh chị đã khiến thằng bé một mình với người lạ rất tốt." It nói.

"Đó không phải là một điều tốt... thằng bé quá dễ dàng tiếp cận một người lạ. Điều đó không tốt." Day nói thẳng.

"Day... đây là một đứa trẻ..." It hét lại.

“Bởi vì nó là một đứa trẻ nên mày cần phải lo lắng hơn bình thường.” Day đáp lại. Pim và Frank quay lại nhìn nhau mỉm cười. Những người thân khác
cũng khẽ mỉm cười.

Pim nói: “Sau khi nhìn thấy điều này, chị sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều."

It lập tức quay lại nhìn.

" Chị thoải mái hơn với điều gì?" It hỏi lại.

"Chà, Frank và Pim sẽ để Salmon ở đây... với hai đứa trong khi họ đi nghỉ. Ở nhà không ai có đủ thời gian rảnh để chăm sóc thằng bé. Vì vậy, ba đang định hỏi con và Chao Day có thể chăm sóc Salmon không." bố của It là người nói lớn điều này.

"Cái gì?!" Day và It cùng lúc hỏi.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro