( Quyển 2) Chương 25:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 25:

“Papa, xin hãy nói lại lần nữa." It yêu cầu ba mình nhắc lại để chắc chắn rằng mình nghe đúng.

“ Ba đã nói là ba sẽ nhờ con và Day chăm sóc Salmon trong khi Pim và Frank đi nghỉ.” ba It lặp lại.

"Ba! Ba nghĩ sai khi nghĩ rằng Day và con sẽ có thời gian chăm sóc thằng bé. Day đã giúp ba trông coi cả hai chi nhánh của cửa hàng rồi. Con cũng đang phụ việc trong cửa hàng. Quan trọng hơn là con sẵn sàng nhận thêm việc chăm sóc một đứa trẻ trước đây." It lập tức hét lên. Điều này khiến Salmon hơi nhăn mặt vì sốc.

"It, con đang dọa cháu trai mình đấy. Con không thấy biểu hiện của thằng bé sao?" Mẹ It nói. Điều này khiến It nhận ra  mình đã đúng. Cậu nhanh chóng xoa lưng Salmon một cách nhẹ nhàng.

"Chú xin lỗi, Salmon. Chú không có ý làm con sợ." It nhanh chóng nói với đứa trẻ đang giật mình khi chú của mình hét lên trước mặt. Day nhìn vào hình ảnh It vuốt lưng Salmon. Một nụ cười nở trên khuôn mặt anh.

“Được rồi, chúng ta sẽ là người chăm sóc thằng bé." Day nói khiến It lập tức quay lại nhìn Day.

"Mày nói thật hay nói đùa vậy?" It hỏi ngay lập tức.

Cậu rất quan tâm đến cháu trai của mình, nhưng It không nghĩ cậu có thể giúp nuôi một đứa trẻ.

"It, em không thích Salmon à?" Pim hỏi.

"Chà... không...em rất thích cháu trai mình... nhưng em không nghĩ mình có thể chăm sóc thằng bé tốt như chị hoặc những người khác có thể làm." It nói với giọng căng thẳng.

“Con còn chưa chăm sóc thằng bé thì sao con biết mình không có khả năng chăm sóc thằng bé? Hơn nữa, con còn có người khác giúp đỡ, sao phải lo lắng thế? Nếu con cần giúp việc ở cửa hàng thì mẹ có thể giúp chăm sóc nó trong lúc con và Day đi làm." mẹ It nói. It quay lại nhìn Day.

"Mày nghĩ chúng ta có thể chăm sóc cho thằng bé không, Day? Mấy ngày nay mày mệt mỏi quá rồi." It nhẹ nhàng hỏi Day.

"Tao chỉ hơi mệt một chút thôi, mày lo lắng như vậy làm gì?" Day nói lại. It quay lại nhìn Salmon.

"Salmon, con có muốn sống với chú It không?" It hỏi cháu trai mình xem liệu Salmon có không muốn sống với họ không. Salmon trông xen kẽ giữa ba mẹ và lt.

"Mẹ... Con có thể ở lại với chú It được không?" cậu bé hỏi.

“Ồ, con có muốn sống với chú It không, Salmon? Mẹ sẽ để con quyết định." Pim gọi con trai để hỏi. Trước đó, cô đã giải thích với con trai rằng cậu bé sẽ ở cùng người thân ở Thái Lan trong khi Pim và Frank đi nghỉ. Cậu bé hơi cúi đầu. Dù rất muốn đi cùng mẹ nhưng cậu bé biết mình không thể.

“Con không biết." cậu bé nói nhẹ nhàng. Salmon không thân thiết lắm với họ hàng của mẹ mình.

"Được rồi, con cứ suy nghĩ đi, ngày mốt ba mẹ con sẽ rời đi. Chúng ta ra ngoài ăn cơm trước nhé." bà nội nói. Bà mong muốn con cháu có nhiều thời gian tìm hiểu nhau, gần gũi hơn với họ hàng. Sau khi mọi người nghe thấy điều này, họ đồng ý đến nhà hàng mà họ đã đặt chỗ trước.

"Day, tại sao mày lại muốn chăm sóc Salmon?" It hỏi Day khi lái xe đến nhà hàng.

"Ồ, tại sao mày không muốn chăm sóc Salmon?" Day hỏi lại sau một lúc.

"Tao hỏi mày trước." It hét lại với Day khi trả lời câu hỏi của cậu bằng một câu hỏi khác và từ chối trả lời.

"Tao không có lý do gì cả. Họ chỉ muốn chúng ta chăm sóc và đối xử tốt với thằng bé. Chỉ vậy thôi." Day trả lời với giọng điệu bình tĩnh. It khẽ cau mày.

"Chà, mày không thích trẻ con hay sao? Có vẻ như mày không muốn chăm sóc thằng bé." Day hỏi.

"Không, tao thích nhưng mày có nghĩ rằng mày có thể tự mình chăm sóc một đứa trẻ không? Tao vẫn phải phụ thuộc vào mày trong mọi việc." It nói với giọng khàn khàn.

It nói: “ Tao không muốn mày kiệt sức hơn khi phải chăm sóc Salmon và tôi cùng một lúc."

“Là vì mày không muốn tao mệt mỏi hơn, hay mày sợ tao chăm sóc Salmon tốt hơn mày? Mày sợ tao chăm sóc thằng bé nhiều hơn à?" Day nói với một nụ cười khúc khích. It đông cứng lại.

“Tao không trẻ con đến mức ghen tị vì điều gì đó như thế." It hét lại. Day cười lớn.

“Nếu không muốn tao mệt, mày phải giúp tao chăm sóc Salmon." Day nói với giọng nghiêm túc. Lý do chính khiến Day đồng ý chăm sóc Salmon là vì anh đã nhìn thấy cách It an ủi Salmon sau khi anh vô tình lên tiếng. Điều này khiến Day nhận ra rằng nếu
It phải chăm sóc một người kém trưởng thành hơn mình thì It sẽ học cách trưởng thành hơn và quan tâm đến người khác hơn. Vì Day trưởng thành hơn cậu nên It thường nổi loạn. Với Salmon, có lẽ sẽ không như thế này khi chăm con nhỏ.

“Salmon không muốn ở lại với chúng ta phải không?” It nói với vẻ thất vọng. Cậu không thể tưởng tượng được việc nuôi một đứa trẻ sẽ như thế nào.

Không lâu sau cuộc trò chuyện, họ đến nhà hàng để đặt chỗ. Tất cả họ hàng đều gặp nhau ở đó. Ba của It, người đã đặt chỗ trước tại nhà hàng, đã chọn một chiếc bàn bên ngoài hướng ra sông Chao Phraya. Phong cảnh rất đẹp. Bàn nằm ở khu vực riêng tư. Vì đại gia đình tụ tập nên nhà hàng đã chuẩn bị một bàn cho bữa tiệc lớn của họ. It và Day nói bên cạnh ba mẹ It. Bà nội ngồi ở đầu bàn. Bà muốn gặp các con mình một cách dễ dàng. Ba của It đã đặt đồ ăn trước cho họ. Ông không muốn lãng phí thời gian chờ đợi.

"Các con có thể ăn uống thoải mái. Lâu lắm rồi chúng ta mới tụ tập cùng nhau như thế này." bà nội nói.

“ Cậu có muốn uống chút bia không, Day?” Wa hỏi. Day gật đầu đồng ý.

“Em cũng vậy.” Itt nhanh chóng nói. Wa cũng rót cho It một ly. Trong khi ăn, mọi người vẫn tiếp tục nói chuyện. Pim cúi xuống thì thầm điều gì đó vào tai con trai. Salmon làm vẻ mặt hơi bối rối trước khi nhìn Day và It, những người đang ngồi đối diện cậu bé.

"Chú It... Con muốn ăn cá." cậu bé đứng trên ghế và chỉ vào đĩa cá hấp nước tương trước mặt It.

"Jay Pim... Salmon muốn ăn cá, em có thể cho con chị ăn cá được không?" It hỏi.

"Đó không phải là điều Salmon đang hỏi em sao It? Em không thể đưa nó cho cháu trai mình được sao?" Pim đột nhiên nói.

"Có phải chị là mẹ thằng bé không vậy? Day, mày có thể đi lấy cá cho Salmon." It phàn nàn với Pim trước khi quay sang Day.

"Chà, tại sao em lại dùng Day làm vật tế thần thế chứ?" Wa hỏi đùa.

"Ồ, Hia Wa, đến Hia It cũng phải nhờ P'Day múc cho anh ấy mới được mà." Ploy trêu anh trai.

"Này, anh ngại lấy đưa cho Salmon ăn thôi nhá  Day, lấy cho Salmon mấy miếng cá đi. Nhìn mặt thằng bé kìa." It
quay sang động viên người yêu làm theo lời cậu yêu cầu sau khi thấy Salmon bắt đầu thấy đói.

"It, tao có thể làm điều đó cho mày nhưng mày cần học cách làm điều đó cho người khác." Day nói lại. It cau mày một chút trước khi lần lượt nhìn vào khuôn mặt của Day và Salmon. Cậu từ từ cầm chiếc thìa lên múc một ít thịt cá vào đĩa của Salmon. Cậu cẩn thận không xúc bất cứ thứ gì có xương nhô ra khỏi miếng phi lê.

"Salmon, con nói cái gì?" Pim hỏi con trai. Salmon ngay lập tức giơ tay thể hiện sự tôn trọng với It.

“Cảm ơn chú." cậu bé nói với nụ cười rạng rỡ. Cậu bé cố gắng cầm thìa múc cá trong đĩa để ăn.

“Salmon, ngồi xuống thì ăn sẽ ngon hơn đó." giọng Day nhẹ nhàng vang lên. Salmon, người đang đứng trên ghế, nhìn Day một chút. Cậu bé từ từ ngồi xổm xuống và ngồi như bình thường.

"Wow... nếu anh biết rằng đến Thái Lan sẽ giúp Salmon hết bướng bỉnh thì anh đã đưa nó đến đây sớm hơn rồi." giọng Frank vang lên kèm theo tiếng cười nhẹ.

"Salmon có bướng bỉnh không P'Frank?" It hỏi anh rể.

"Ừm, thằng bé rất bướng bỉnh khi đối mặt với chồng chị và chị. Thằng bé không bao giờ nghe những gì chị nói. Bọn chin phải nói đi nói lại nhiều lần nhưng Day chỉ cần nói một lần là thằng bé  lập tức đồng ý nghe lời ngay. Haha." Pim nói nói to.

"Hehe hehe. Không chỉ có Salmon đâu, P'Pim. Thằng bé đã trưởng thành rồi nhưng thực ra thì vẫn chưa trưởng thành như vậy đâu." Day khẽ mỉm cười.

"Cái gì? Mày không định phản đối sao?" Day cố gắng hỏi lại It sau một thời gian. It hơi nhăn mũi. Cậu ngồi ăn như Salmon bé nhỏ. Ăn được một lúc thì Salmon đã no. Cậu bé bắt đầu trở nên bồn chồn như trẻ con. Cậu bé đứng dậy và đi vòng quanh để gặp người thân. Cậu bé không đi xa vì Pim sẽ gọi và trông chừng cậu bé. Không chỉ có Pim chăm sóc đứa trẻ một mình, Day và It thỉnh thoảng cũng theo dõi cậu bé.

"Đợi ở đây. Tao sẽ quay lại. Tao đi hút thuốc một lát." Day nói trước khi đứng dậy và đi về phía khu vực hút thuốc. It nhìn Day trước khi nhận ra điều gì đó.

"Salmon, đến gặp chú nà." It ra hiệu cho Salmon, người đang nhảy quanh bên cạnh Pim, đến gặp cậu.
.
.
.

Day ngồi hút thuốc. Nó chỉ diễn ra trong thời gian ngắn. Day quay lại nhìn Salmon đang đứng cùng It với đôi mắt nhỏ đang dõi theo anh. Day ngay lập tức ngừng hút thuốc và nhanh chóng dập tắt điếu thuốc.

"lt, sao mày lại mang Salmon qua đây? Mày không thấy ở đây có nhiều khói thuốc à?" Day hỏi với giọng nghiêm nghi.

"Tao không... Salmon chạy theo mày. Đó là lý do tại sao tao đi theo thằng bé." It trả lời với vẻ mặt ngây thơ. Day chỉ cần nhìn là biết cậu đang nói dối. Day nhìn đứa trẻ nhỏ.

“Con có thể quay lại bàn ăn rồi Salmon. Không khí ở đây không tốt cho con đâu." Day trả lời nói thế này để trẻ dễ hiểu hơn.

"Nếu không khí không tốt... vậy tại sao chú Day lại ở đây?" cậu bé hỏi. It lén lút giơ tay lên che miệng để nhịn cười. Day nhìn It bằng ánh mắt dữ tợn trước khi một bàn tay nhỏ bé đưa ra kéo tay Day.

"Không khí không tốt... đi thôi." Salmon nói và kéo nhẹ tay Day. Day không khỏi mỉm cười một chút. It cũng mỉm cười.

"Ừ, cứ đi. Chúng ta sẽ đi." Day miễn cưỡng trả lời trước khi đứng cạnh It.

' Tao biết mày đã bảo Salmon đi theo tao.' Day nhẹ nhàng nói với It. It giả vờ vô tội.

"Không hề." It trả lời với một nụ cười. Thành thật mà nói, It muốn ngăn Day hút thuốc nhưng cậu không thể chạy nhanh như Salmon. Salmon buông tay Day và chạy đi hướng khác.

“ Salmon." Day gọi tên Salmon. It ngay lập tức chạy về phía cháu trai của mình. Day đi theo cùng một hướng. Salmon hồi dựa vào tấm kính trong suốt của quầy tráng miệng. Bên trong chiếc ly trong suốt có rất nhiều chiếc bánh trông rất ngon mắt. Đôi mắt của It sáng lên khi nhìn thấy điều này.

"Day. Bánh! Tao muốn ăn bánh." It vừa nói vừa kéo áo anh.

“Chú It... Con muốn ăn bánh." Salmon kéo mạnh gấu áo It. Day nhìn chú và cháu, khẽ mỉm cười.

"Con có thích bánh ngọt không, Salmon?" It hỏi lại. Cậu bé ngượng ngùng gãi đầu. It cười tươi khi thấy mình có một người bạn mới.

“Day, mày thấy đấy, Salmon cũng muốn ăn bánh. Mua một ít cho bọn tao ăn đi.” It nói ngay.

“ Mày ăn được không, It? Tao thấy mày đã ăn nhiều món lắm rồi.” Day cố hỏi.

"Ý mày là gì? Tao đã ăn thứ gì đó mặn. Và bây giờ tao muốn ăn thứ gì đó ngọt ngọt." It nói. Salmon đứng dậy nhìn hai người chú của mình.

“Mỗi người một cái.” Day nói. It bĩu môi trước khi giơ hai ngón tay lên. Salmon cũng giơ hai ngón tay lên. Day nhìn luân phiên giữa Salmon và It.

' Hừm, It là một bạn nhỏ.' Day thầm nghĩ trong lòng.

"Salmon, con có thể ăn hai cái được không?" Day ngồi xổm xuống hỏi cậu bé.

“Ừ, dạ." Salmon trả lời vì thèm ăn.

“Và nếu mọi thứ vẫn chưa biến mất... con sẽ bảo chú phải làm gì đó.” Day hỏi lại.

"Để nó đi, vâng." Salmon trả lời một cách trẻ con. Day nhìn Salmon một cách dữ dội. Điều này khiến cậu bé sợ hãi. Cậu bé tiến tới đứng đẳng sau It.

"Mày không thể bỏ được. Day, nếu Salmon không ăn hết được, tao sẽ tự mình giúp nó ăn... Được không, Salmon? Hả?" It nói, không đợi cháu trai mình cảm thấy sợ Day nữa. Cậu bé nhanh chóng gật đầu.

"Mày có chắc không?" Day nhìn It và hỏi.

“Ừm.” It trả lời.

"Vậy thì mày có thể đi mua hai miếng cho mỗi người. Mày có thể để cô phục vụ mang nó đến bàn." Day nói lại và nở một nụ cười thật tươi với Salmon. Salmon đã chọn chiếc bánh. Day đứng nhìn It và Salmon từ xa.

' Haizz... mình không biết việc đồng ý dẫn Salmon đi cùng là ý kiến hay hay ý kiến tồi nữa. Giống như có hai đứa con vậy.'  Day lẩm bẩm một mình. Chọn bánh xong, bộ ba quay trở lại bàn ăn.

"Con đã ở đâu thế?" Pim hỏi ngay.

“Mẹ... Ờ... Mẹ, chú... mua bánh cho con... con muốn ăn bánh." cậu bé vui vẻ nhảy xung quanh và nói với mẹ mình.

"Cái bánh ở đâu vậy?" Pim hỏi lại.

"Ở nhà hàng, họ còn có quầy tráng miệng. Em và Salmon gọi bánh để ăn. Salmon, đến ngồi cạnh chú nào. Nhanh lên để chúng ta cùng ăn." It gọi Salmon. Cậu bé lập tức chạy lại chỗ cậu. Đặt một chiếc ghế ở giữa Day và It để Salmon có chỗ ngồi. Một lúc sau, chiếc bánh được đặt đã được phục vụ. It và Salmon nhanh chóng cầm lấy thìa ăn.

“Nếu con nói với ta rằng Salmon là con trai của It thì ta cũng sẽ tin điều đó đấy." bà nội nói khi nhìn cháu trai và chắt trai của mình cùng nhau ăn bánh.

“Đúng vậy." mẹ Pim nói. lttl gọi một loại bánh khác với Salmon nên cậu đã múc một miếng bánh của Salmon ăn thử.

"Của cháu... Chú It đang ăn của cháu." Salmon cau mày hét lên.

Pim nói khi nhìn thấy hành vi của con trai mình liền nói: "Chúng ta bắt đầu thôi. Họ bắt đầu thân thiết hơn rồi vì thằng bé bắt đầu hành động cứng đầu rồi đấy."

"Salmon... con hành động như vậy là không tốt. Ba đã nói với con điều này trước đây rồi phải không?" Frank mắng con trai mình một chút. Salmon vẫn cau mày.

"Cái gì? Chú chỉ cắn một miếng thôi à?" It nói nhưng Salmon vẫn tỏ vẻ khó chịu khi It chạm vào chiếc bánh của mình. Day không nói gì. Anh quan sát It để xem It sẽ làm gì.

"Con còn định ăn nữa không? Nếu không chú sẽ ăn hết đấy." It đe dọa khiến Salmon rơi nước mắt.

"Không... chiếc bánh của con." cậu bé nói khi bảo vệ miếng bánh của mình trên bàn bằng cả hai tay. Cậu bé sợ It sẽ trộm đi và ăn hết.

“Hãy tử tế nhé, It." Day lặng lễ nói với người yêu. It làm vẻ mặt hơi nhô ra trong khi tự nghĩ. Cậu không thể chăm sóc một đứa trẻ như thế này, ngay
cả khi cậu muốn. Cậu nhìn vào mặt Salmon trước khi múc miếng bánh của mình vào đĩa của Salmon.

"Được rồi, vậy chúng ta trao đổi đi... chú sẽ cho con nếm thử một ít bánh của chú để đổi lấy một ít bánh của con. Nghe có ổn không?" It nói. Salmon nhìn It ngập ngừng.

"Cái này có ngon không chú It?" Salmon chỉ vào chiếc bánh của It.

"Ngon lắm... của con cũng ngon." It nói để động viên cậu bé. Salmon cắn môi.

“Chú It, đừng ăn trộm bánh của cháu nữa nhé." Salmon nài nỉ. It gật đầu. Vì vậy, Salmon quay lại ngồi ăn bánh. It mỉm cười với cậu bé. It đã ăn cả hai miếng bánh mà cậu đã gọi, nhưng Salmon vẫn chưa thể ăn hết miếng thứ hai. Cậu bé có vẻ như đã bắt đầu no. Thỉnh thoảng Salmon lại lén nhìn Day.

"Salmon, con no chưa?" Ploy hỏi. Salmon nhanh chóng quay sang lt.

“Chú It, chú ăn đi... cháu no rồi." cậu bé nói nhanh với lt.

“Nếu com no rồi, cứ để nó ở đó đi.” Ploy nói lại, nhưng Salmon quay lại nhìn Day đầy sợ hãi.

"Không sao đâu. Anh sẽ tự ăn hết." It lấy chiếc bánh của cháu trai trong đĩa của mình và ăn phần còn lại. Điều này khiến Salmon mỉm cười rạng rỡ. Cậu bé quay sang Day ngay lập tức.

"Chú Day! Chú Day... ăn hết rồi...chiếc bánh hết rồi." Salmon mỉm cười nói. Điều này khiến Day mỉm cười một chút. Anh đưa tay lên xoa nhẹ đầu Salmon.

"Con bị sao vậy, Salmon? Vừa rồi con cau mày. Sao bây giờ con lại cười thế?" Wa đưa tay nhéo má cháu trai.

“...Nếu con không ăn hết bánh, chú Day sẽ mắng con mất." Salmon nói khiến mọi người cười nghiêng ngả.

"Ba nghĩ Salmon không chỉ như It thích ăn bánh mà còn sợ Day giống It nữa. Hehe hehe." ba It nói đùa.

"Papa... Con không sợ Day." It nhanh chóng phản bác.

“Con chỉ cảm thấy hơi xấu hổ thôi.” cậu nói bằng một giọng trầm khác khiến cả bàn bật cười. Salmon nhìn người lớn đầy bối rối. Cậu bé không biết họ đang cười cái gì. Sau khi mọi người đã no, họ nói chuyện một lúc cho đến khi quay về.

Day nói với ba và bà của It: “Một lát nữa thôi, It và cin sẽ quay lại căn hộ."

"Ừm... Lái xe an toàn nhé." Ba It đáp lại.

"Chú It. Chú đi đâu vậy chú It?" Salmon chạy tới chỗ It.

"Chú về nhà đây. Salmon, con phải về với mẹ nhé." It nói.

"Vậy... khi nào... chú sẽ đến gặp con lần nữa?" Cậu bé hỏi lại. It khựng lại một lúc trước khi chuyển sang Day.

“Chiều mai mày có thể đến gặp thằng bé.” Day nói vì anh sẽ đến cửa hàng vào buổi sáng. It gật đầu trước khi quay lại với Salmon.

"Chú sẽ đến gặp con vào chiều mai." It trả lời. Salmon mỉm cười. Day và It đến chào tạm biệt những người thân khác của It trước khi lái xe về. Về phần ba mẹ It thì họ qua đêm ở nhà bà nội.
.
.
.

"Nhân tiện, Salmon không cứng đầu đến thế. Tao còn cứng đầu hơn thẳng bé. Hahaha." It cười nói khi họ quay trở lại căn hộ.

"Hừm... mayd cũng rất thích cháu trai của mình. Mày không biết mày đã chiều thằng bé thế nào à?" Day hỏi lại. It mang một vẻ mặt bối rối.

“Tao chiều chuộng thằng bé khi nào?” It hỏi vì cậu không nhớ đã chiều chuộng cháu trai mình.

“Hãy tự suy nghĩ đi.” Day trả lời mà không nói thêm gì. Không lâu sau, họ đã đến khu chung cư.

"Chúng ta qua phòng Neil trước nhé? Gần đây tao không gặp hai người họ." It vừa nói vừa bước vào thang máy. Day gật đầu đồng ý. Họ đi thang máy
đến phòng bạn bè của họ. Khi đến trước cửa, họ lập tức nhấn chuông cửa. Một tiếng nổ lớn vang lên từ trong phòng. It dừng lại đột ngột.

"Day... tiếng ồn đó là gì vậy?" It hỏi vì cậu đang giật mình. Day không trả lời mà lập tức nhấn chuông cửa lần nữa.

Ding dong...Ding dong...Ding dong...

Day liên tục nhấn chuông cửa từ phía trước phòng. Cánh cửa mở ra. It và Day nhìn Neil nghi ngờ khi anh mở cửa vì vẻ mặt ủ rũ.

"Chuyện gì xảy ra với mày vậy?" Day thấp giọng hỏi bạn mình, nhưng It đã bước vào phòng Neil.

"Chết tiệt!! ...Nick đâu rồi, chết tiệt." It hét lên với bạn bè.

“Trong phòng." Neil nói ngắn gọn. Anh đã thất vọng. Anh vuốt tóc ra sau. It nhanh chóng đi tìm bạn mình. Khi bước vào phòng, cậu há hốc mồm khi nhìn thấy tình trạng của phòng ngủ.

"Đây là phòng ngủ hay chiến trường vậy?" It nói. Điều này khiến Nick - người đang cúi thấp đầu ngồi trên sàn ngẩng đầu lên nhìn It. It nhanh chóng bước về phía bạn mình.

"Hai người đang tranh cãi cái gì vậy? Và tại sao lại phá hủy căn phòng và làm ra đống hỗn độn này?" It hỏi người bạn thân nhất của mình.

“Dù bọn tO đang tranh cãi về chuyện gì thì đó cũng là lỗi của bạn mày." Neil nói khi theo Day vào phòng ngủ.

"Sao mày lại vào đây?!! Cút ra khỏi đây đi!" Nick hét lên. Đôi mắt cậu run rẩy.

"Mày nghĩ tao muốn vào đến vậy sao?" Neil hét lên.

"Này, giữa hai người đang xảy ra chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy? Hãy nói cho tao biết đi. Tao sẽ không ngừng hỏi đấy. Tao muốn biết." It nói trong khi Day đứng tựa vào khung cửa. Anh không mấy hài lòng với những gì mình đang nhìn thấy trước mắt.

"Day... họ chữa trị cho Rhinos ở đâu? Nói cho tao biết, tao sẽ mang người ra đây để chữa trị cho cậu ta." Neil quay sang hỏi Day khiến Nick trừng mắt
nhìn Neil.

"Mày nghĩ ai là tê giác?!! Neil, mày thậm chí còn hỏi tao chuyện gì đã xảy ra à? mày liên tục chửi bới tao và nói rằng tao là tê giác. Mày đã bao giờ tin tưởng tao chưa?" Nick nói với giọng run run. lt càng nghe càng bối rối và lo lắng.

"It, chúng ta về phòng thôi. Tao muốn đi tắm." Day bước tới kéo tay It quay về phòng.

"Day... Đợi đã, Day... tao vẫn không biết hai người này đang cãi nhau về chuyện gì... lỡ họ đánh nhau thì sao? Chúng ta nên làm gì đây?" It ngay lập tức nói khi ôm lấy Day. Day đưa tay vòng qua cổ lt.

"Neil và Nick cũng giống như hai chúng ta vậy. Mày có thể để họ đánh nhau. Điều đó tốt. Không có vẻ như họ sẽ giết nhau đâu." Day nói trước khi kéo lt ra khỏi phòng Neil.

"Tao lo lắng cho bạn tao. Khi tao gặp vấn đề với mày, Nick luôn ở bên chăm sóc tao." It nói khi Day đưa cậu trở lại thang máy.

“Tao biết nhưng tao muốn để hai người họ nói chuyện riêng với nhau hơn.” Day nói lại. Neil đã nói ngắn gọn cho anh biết lý do hai người cãi nhau.

"Nhưng..." lt cố gắng phản đối lần nữa. Day ném cho cậu một cái nhìn dữ tợn.

"Hay mày muốn chúng ta trở thành một cặp đôi khác chiến đấu như thế?" Day bị đe dọa. It lập tức lắc đầu.

"Không, không. Ừm, tao sẽ không tọc mạch đâu nhưng nếu ngày mai đến và bạn tao bị thương thì tao thực sự sẽ rất tức giận với mày, Day." It đe dọa lại một chút. Day lắc đầu nhẹ. Anh đưa It về phòng, tắm rửa rồi chuẩn bị đi ngủ.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro